Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Trình Mực Lăng một lần nữa trở lại Trình thị, chong chóng đo chiều gió ở tòa cao ốc Trình thị thay đổi trong nháy mắt.
Dự án khai thác phát triển Lão Nhai vốn do Trình Mực Dương quản lý toàn bộ quá trình, nhưng không ngờ sau khi Trình Mực Lăng trở lại, anh đã bác bỏ dự án khai thác phát triển này.
Cuộc họp thường kỳ vào sáng nay, không khí là lạ, bắt đầu dậy sóng.
Trình Mực Dương tỏ rõ thái độ kiên quyết không đồng ý xóa bỏ dự án khai thác phát triển Lão Nhai, còn Trình Mực Lăng mặt không biến sắc ngồi một chỗ.
Quản lý nhìn hai vị đại thần, cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Ngón tay trỏ của Trình Mực Lăng gõ nhẹ mặt bàn, vẻ mặt không nóng không vội.
Thư ký Trương đứng lên, "Đây là kết quả sau khi chúng tôi tiến hành đánh giá lại dự án Lão Nhai, Lão Nhai đã từng là trung tâm thành phố C, chúng ta hoàn toàn có khả năng khôi phục lại nó."
Trình Mực Dương nhận lấy tài liệu, liếc nhanh vài trang, "Anh không biết là em có hứng thú với việc bảo tồn văn hóa từ hồi nào đấy, Mực Lăng, Trình thị là làm kinh doanh, đừng nên áp đặt nhu cầu của bản thân em cho cả tập đoàn chứ."
Phòng họp rộng lớn, không khí khó chịu đè nén.
Trình Mực Lăng chớp chớp mắt,"Anh, chuyện này đâu phải mình em có thể quyết được, cuối tuần này hãy tổ chức họp một lần nữa, rồi bỏ phiếu quyết định."
"Được." Trình Mực Dương đứng lên. Anh ta thật đã xem thường thằng em trai này, không ngờ nó trở lại Trình thị rồi lại dám chống đối anh ta. Tuy nói Trình thị là do một tay ông cụ tạo dựng, nhưng sau này vẫn luôn do ba Trình Mực Lăng quản lý. Đến thế hệ của bọn anh, tất cả mọi người đều nghĩ là, Trình Mực Lăng sẽ tiếp quản Trình thị.
Có điều Trình Mực Lăng lại có dự định của riêng mình, lúc học đại học đã tự mở công ty, cho đến hai năm trước, anh mới trở lại Trình thị.
Trình Mực Lăng trở lại phòng làm việc.
Thư ký Trương nói, " Lần này Trình tiên sinh dành rất nhiều tâm huyết cho dự án khai thác phát triển, hiện giờ chắc chắn anh ta không chấp nhận được."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Anh ấy là một người rất cố chấp, chuyện anh ấy đã định thì sẽ rất khó quay đầu lại."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?" Thư ký Trương hỏi.
"Đừng lo lắng. Số nhà cao tầng ở thành phố C nhiều lắm, ít đi một tòa cũng không thành vấn đề đâu." Anh nói một cách hời hợt."Thứ bảy tuần này có lịch trình gì không?"
Thư ký Trương nhìn bản lịch trình một lát, "Có hẹn ăn cơm với Lục tiên sinh."
Ánh mắt Trình Mực Lăng hơi thay đổi, "Đẩy tới cuối tuần đi, sau này đừng sắp xếp lịch trình gì vào Chủ nhật cho tôi."
Thư ký Trương đồng ý, phải cùng bạn gái, anh ta hiểu được.
Buổi sáng thứ bảy, Thanh Thử ở nhà cùng Tiểu Viễn vẽ tranh.
Tiểu Viễn chẳng hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện này, làm cho qua loa. Tối qua Thanh Thử đã chat video với Viên Hề kể lại những hoạt động gần đây của Tiểu Viễn.
Viên Hề thật sự hiểu rõ những chuyện này, hé miệng cười không ngừng, "Khi ở nhà nó cũng toàn thế đấy, chị ở với nó lâu cũng quen. Cơ mà con trai chị đáng yêu thật cơ."
Thanh Thử hết nói nổi, sao mà tự luyến vậy không biết. Viên Hề là một người đẹp chính hiệu, hồi năm nhất đại học, vừa mới nhập học đã được một đạo diễn chọn tham gia một bộ phim thần tượng cho giới trẻ, bộ phim này cũng đạt được một ít thành tựu, bán được tới hơn triệu vé chiếu rạp. Viên Hề nổi tiếng sau một đêm, nhưng về sau, cô không tham gia vào cái giới này nữa, ngược lại một lòng lo học tập.
Tốt nghiệp đại học một cái là kết hôn với Tiêu Thanh Dương, cưới được một năm thì sinh ra con trai Tiểu Viễn.
Hạnh phúc của bọn họ thật đơn giản, nước chảy thành sông, không biết đã làm cho bao nhiêu người ghen tỵ muốn chết.
"Thanh Thử, chị có một nguyện vọng đấy?" Viên Hề cười lên đáng yêu động lòng người.
"Nguyện vọng? Chị có thể đi tìm anh trai em." Thanh Thử nói chậm rãi.
Viên Hề lắc đầu một cái, "Chỉ có em mới giúp được chị, hơn nữa, đây cũng không phải là nguyện vọng của một mình chị, hai ông bà cũng đang cực kỳ kỳ vọng luôn."
Khóe mắt Thanh Thử run lên, "Em có thể làm gì?"
"Hắc hắc ——" Viên Hề trong màn hình nháy mắt mấy cái, "Có ảnh Trình Mực Lăng không? Bọn chị còn chưa được nhìn thấy bao giờ."
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Chị trở về là có thể thấy được ngay."
Vẻ mặt Viên Hề bi thống, "Thanh Thử, em thật độc ác."
Trước khi xuất phát, Thanh Thử đem Tiểu Viễn gửi sang nhà Tôn Viêm Viêm, sau đó lên đường với Trình Mực Lăng.
Dọc đường đi, vẻ mặt Thanh Thử có chút do dự.
"Sao vậy? Có tâm sự?" Trình Mực Lăng lên tiếng hỏi.
Thanh Thử thở ra một hơi, "Đã nhiều năm em không gặp gỡ gì cô ta, ngày đó gặp mặt em có cảm giác là lạ."
Trình Mực Lăng trấn an nói, "Đều vậy mà, cô ta mời em tới tham dự sinh nhật cô ta, có nghĩa là cô ta đang để ý em.”
Thanh Thử run run khóe miệng, "Từ tiểu học trở đi cô ta là lớp trưởng lớp em." Thanh Thử ngồi cùng bàn với cô ta, cô không quan trọng vấn đề học tập mấy, thành tích vẫn luôn không cao không thấp. Ba mẹ Tiêu không giống với đại bộ phận các bậc phụ huynh khác, chưa bao giờ ép uổng con cái trong chuyện học tập.
Đường Linh thì không vậy, ba mẹ cô ta yêu cầu rất cao với cô ta, từ nhỏ Đường Linh đã phải học rất nhiều thứ, cho nên từ khi còn nhỏ cô ta đã là một kẻ tâm khí cao ngạo.
Cho nên cô ta cũng rất hâm mộ Thanh Thử.
Nhưng hiện tại còn có thể giống như trước đây ư?
Hơn 40 phút sau, hai người tới nơi.
Chỗ ở của Đường Linh là khu nội thành mới mở rộng của thành phố C, sạch sẽ thoáng đãng. Vì là khu biệt thự, việc ra vào được quản lý rất chặt chẽ, xe đi vào đều bị kiểm tra rất nghiêm.
Đường Linh gọi điện cho bảo vệ gác cổng, người gác cổng mới cho vào.
Thanh Thử cảm thán, "Người sống ở đây thuộc đẳng cấp nào vậy?"
Trình Mực Lăng mỉm cười, "Rất nhiều người nổi tiếng."
Nhà Đường Linh ở tầng trệt, Thanh Thử phát hiện ra xe đậu dưới tòa nhà này thật nhiều.
Đường Linh đứng trên lầu, thấy bóng hai người, cô ta híp mắt không nói lời nào.
"Đường Linh, tới đây đi ——" có người hô.
Đường Linh thu ánh mắt đi tới, "Một lát nữa Tiêu Thanh Thử sẽ tới đây."
"A! Cái gì? Thế mà cậu mời được cậu ta tới? Cậu ta đã biến mất bao nhiêu năm, sao mà liên lạc được vậy." Đường Linh có mời tới 2-3 người bạn học cùng lớp từ hồi tiểu học tới trung học.
"Các cậu sẽ được gặp ngay thôi."
Không lâu lắm, Thanh Thử cùng Trình Mực Lăng đi vào."Sinh nhật vui vẻ ——" cô đưa quà.
"Cám ơn!" Đường Linh tỏ vẻ nhiệt tình."Thanh Thử, vị này chính là ——"
"Bạn trai tôi, Trình Mực Lăng." Thanh Thử tự nhiên bình tĩnh giới thiệu.
Ánh mắt Trình Mực Lăng ấm áp, "Xin chào, Đường tiểu thư."
"Trình Tiên Sinh, Xin chào, thật vui mừng được gặp ngài." Đường Linh không dấu vết quan sát Trình Mực Lăng, trong nháy mắt đôi mắt anh rơi vào trong mắt của cô ta, cô ta nhanh chóng xoay mặt, nhìn Thanh Thử.
Nhưng đầu óc vẫn đang nghĩ về đôi mắt kia.
"Hôm nay cứ tự nhiên nhé." Đường Linh nói."Ngồi đi."
Lúc này lại có người đến, nhà Đường Linh rất rộng, sáng ngời rộng rãi, có lắp máy điều hòa, vừa nhìn đã biết đây là thiết kế đang thịnh hành nhất.
Nhà cô ta có bày rất nhiều ảnh, ảnh chụp từ thời tiểu học tới đại học của Đường Linh đều có. Trình Mực Lăng dừng chân trước một tấm ảnh, "Khi còn bé em thật đáng yêu."
Đây là ảnh cô và Đường Linh chụp chung hồi tiểu học, hai người tay nắm tay, nhìn vào màn hình cười trong sáng. Không nghĩ tới Đường Linh vẫn còn treo tấm ảnh này trong nhà.
"Nhìn ra được, khi còn bé quan hệ của hai người rất tốt." Trình Mực Lăng trầm giọng nói.
Nhìn đi nhìn lại, Thanh Thử đột nhiên thay đổi.
Đường Linh đứng dậy đi tới, "Thanh Thử, Trình Tiên Sinh, uống chút đồ đi."
"Cám ơn."
Đường Linh cười một tiếng, chìm đắm trong đôi mắt anh trong một khoảnh khắc."Thanh Thử, thấy nhà tôi thế nào?"
Vẻ mặt Thanh Thử đã bình thường, "Rất đẹp, nhất là vườn hoa nhỏ, giống y nhứ bài văn cô viết hồi tiểu học."
Đường Linh im lặng một chút, "Trình Tiên Sinh rất đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn trước đây của cô."
Hai bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhưng dường như có một khoảng cách rất lớn.
"Đường Linh ——" Thanh Thử còn chưa kịp nói, lúc này ngoài có tiếng nói vọng vào.
Bọn họ cùng quay đầu nhìn sang, lông mày của Trình Mực Lăng cau lại, Thanh Thử hơi kinh ngạc, là cô ta.
Đường Linh mở miệng, "Lục Nam ——" cô ta vẫy tay một cái.
Trên mặt Lục Nam là nụ cười lịch thiệp, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười đã cứng lại. Khi cô ta đi tới trước mặt bọn họ, thái độ thay đổi ngay lập tức.
"Giới thiệu một chút, đây là bạn học cùng tôi 10 năm, Tiêu Thanh Thử, chuyên biên tập tạp chí, đây là bạn trai cô ấy, Trình Mực Lăng."
Tay Lục Nam xiết chặt lại từng chút từng chút một, gương mặt căng lên.
"Đây là bạn thân của tôi, Lục Nam. Hai người đã gặp nhau rồi mà."
"Từng gặp." Lục Nam cắn răng, giọng điệu u ám, "Thì ra là cô."
Khóe miệng Trình Mực Lăng khẽ động, "Lục Nam, không ngờ em và Đường tiểu thư là bạn."
Ánh mắt Lục Nam đã lạnh lẽo tới hết mức, không có một chút nhiệt độ, "Đúng vậy a, cái thế giới này thật có quá nhiều chuyện không tưởng. Tôi cũng không ngờ, Tiêu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau. Tôi nhớ không lầm thì, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Cô nói, có phải là chúng ta rất có duyên hay không?"
Thanh Thử lễ phép cười cười, "Về sau chân cô sao rồi?"
Lục Nam ám hít một hơi, "Tốt lắm."
Đường Linh khoác tay Lục Nam, "Được rồi, tất cả mọi người đang ở trong sân, chúng ta vào trong sân nói chuyện phiếm đi."
"Sao sắc mặt cậu kém thế? Sao vậy?" Đường Linh nhìn mặt nói chuyện, tự nhiên nhìn thấu sự bối rối hôm nay của Lục Nam.
Lục Nam nhắm lại mắt, "Người bạn học kia của cậu bây giờ đang làm gì?"
"Bây giờ đang ở một nhà tòa soạn, sao vậy?"
"Tòa soạn nào?"
"Hình như tên là 《 Đồ Trung 》 hay《Lữ Đồ 》gì đó."
Lục Nam lấy một ly rượu, uống một ngụm lớn."Sao mà tớ lại không nghĩ tới. Ha ha —— tớ thật là một kẻ đần."
"Nam Nam ——" Đường Linh lo lắng gọi tên cô ta.
Lục Nam dụi dụi mắt “Tớ từng kể với cậu rồi đấy, đối tượng gia đình tớ sắp xếp cho tớ họ Trình."
Trong đầu óc Đường Linh lóe lên một tia chớp, không thể tin nhìn cô ta.
"Đúng, cậu nghĩ đúng đấy, là anh ấy—— Trình Mực Lăng." Cô ta lắc đầu bất đắc dĩ, "Tớ đã thích anh ấy bao nhiêu năm qua, nhưng anh ấy lại ở bên một người phụ nữ khác."
“Đến bây giờ tớ mới thấy, chính mắt thấy." Giọng Lục Nam hơi nghẹn ngào.
Ánh mắt Đường Linh nhìn ra xa xa, nhìn bóng dáng hai người dưới tán cây.
Thanh Thử tựa vào thân cây, thản nhiên nhìn tất cả. Trình Mực Lăng bê đĩa thức ăn, đứng bên cạnh, trong mắt tất cả đều là cô, vẻ mặt dịu dàng.
"Tớ cũng không hiểu nổi, có lúc ông trời thật sự bất công. Mất đi rồi vẫn lấy lại được." Đường Linh nói một cách cô đơn.
Rõ ràng những lời này là để nói Trình Mực Lăng, "Đó không phải là xxx sao?" Nữ diễn viên đóng một bộ phim thần tượng.
Một buổi sinh nhật Đường Linh, không ngờ có tới hơn hai mươi người tham dự, cũng coi như có một chút danh tiếng. Điển hình, có một vị đạo diễn đang tiến tới chỗ họ, "Trình Tiên Sinh, không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."
"Xin chào, đạo diễn Cổ."
"Vị này là?" Đạo diễn Cổ nhìn về phía Thanh Thử.
"Bạn gái tôi, Tiêu Thanh Thử."
Thanh Thử lễ phép cười cười với đạo diễn Cổ. Vị đạo diễn này, cô cũng từng nghe biết, tài hoa hơn người, được kỳ vọng rất nhiều trong giới.
"Thì ra là bạn gái Trình Tiên Sinh, tôi còn đang nghĩ một cô gái xinh đẹp thế này, không biết là do công ty nào đại diện, thế này thì, tôi không thể mời cô cùng hợp tác rồi."
Ba người hàn huyên một lát, đạo diễn Cổ mới rời đi. Nhìn ra được, vị đạo diễn này rất khách khí với Trình Mực Lăng.
Thanh Thử dắt anh ra ngoài, "Em không biết là anh còn quen những người như thế nữa."
"Trình thị có đầu tư quay vài bộ phim." Trình Mực Lăng trả lời.
Thanh Thử sáng tỏ.
Sau đó, Thanh Thử lên tầng trên đi toilet. Lúc đi ra nhất định phải đi qua hành lang tầng hai, ở đó có treo vài tấm ảnh. Cô tự nói với mình không nên nhìn, nhưng cô vẫn nhìn sang.
Ánh mắt vừa khéo nhìn vào một tấm ảnh, sâu thẳm bên trong, dường như đang có thứ gì đó dẫn dắt, cô bước từng bước từng bước tới.
Trong ảnh có ba người, mặc đồng phục học sinh, rất trẻ trung. Cô mờ mịt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng điều chỉnh tiêu cự.
Một thoáng đó đôi mắt sưng lên giống như vừa bị ngâm nước chua, cô trừng mắt nhìn, nhìn lại người đứng chính giữa tấm ảnh kia, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng không có một chút lệ nào.
"Có phải đã rất lâu rồi chưa nhìn lại ảnh của anh ấy không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng cô.