Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh ta không dừng lại lâu, giống như trong mắt anh ta, chúng tôi chỉ là một người qua đường không thân quen gì, anh ta gật đầu cười một cái rồi lái xe ba bánh biến mất dưới tầm mắt của chúng tôi.
"Móa nó, đây là anh trai sinh đôi của anh đúng không Ninh Lang?"Qua một lúc lâu sau Phương Tưởng mới kinh ngạc há to miệng kêu lên với tôi.
Tôi không biết phải nói thế nào với Phương Tưởng, cũng không biết nên giải thích với cậu ta như thế nào, tôi thở dài một tiếng rồi lấy bao thuốc lá ra và ngồi xổm bên lề đường, buồn bực rút điếu thuốc.
Phương Tưởng thấy tôi không nói lời nào cũng biết bây giờ tâm trạng của tôi không được tốt, bèn ngồi xuống bên cạnh cướp lấy điếu thuốc ở trong tay tôi, sau đó ngậm vào miệng rồi đốt hút.
Hai chúng tôi cứ ngồi trên lề đường như vậy, cho đến khi điếu thuốc tắt khói cũng không ai nói gì.
Cuối cùng tôi không nhịn được nói với Phương Tưởng: "Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn biết vừa nãy có chuyện gì xảy ra hay sao.
""Muốn chứ.
" Phương Tưởng lại cầm một điếu thuốc lên ngậm vào trong miệng, nhưng không hút mà quay đầu lại nhìn tôi và nói: "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, anh có bí mật của anh, tôi cũng có bí mật của tôi, anh không muốn nói thì tôi có thể ép anh nói được sao?"Tôi cười khổ nói: "Nếu như tôi nói là chính tôi cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra thì sao?""Anh cũng không biết?" Phương Tưởng sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Tử Trúc Lâm rồi hỏi: "Người ở trong đó không phải là anh trai của anh?"Cái tên này thật sự nghĩ cái người ở bên trong kia là anh trai sinh đôi của tôi sao, tôi vô lực lắc đầu, hơi không muốn nói chuyện.
"Thế chẳng lẽ người bên trong kia là em trai sinh đôi của anh?" Phương Tưởng nhả khói, không đứng đắn dùng cùi chỏ đụng vào tôi một cái.
Tôi trợn mắt với cậu ta, lắc đầu nói không phải.
Phương Tưởng đột nhiên im lặng, dùng bật lửa châm điếu thuốc rồi lặng lẽ hút.
Tôi cũng không có gì để nói với cậu ta, cho nên chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Một lát sau Phương Tưởng đột nhiên quay đầu nói với tôi: "Ninh Lang, đưa tay qua đây.
""Làm gì?" Tôi sửng sốt hỏi.
Phương Tưởng trừng mắt nhìn tôi một cái: "Bảo anh đưa tay ra thì anh cứ đưa tay, cho anh một thứ.
"Tôi hơi không hiểu Phương Tưởng định làm cái gì, nhưng mà vẫn đưa tay ra trước mặt cậu ta.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là Phương Tưởng đột nhiên rút một con dao găm sắc bén từ bên hông ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy con dao găm kia, suy nghĩ đầu tiên bật ra ở trong đầu tôi chính là rút tay lại, nhưng mà tôi còn chưa kịp rút tay lại thì Phương Tưởng đã lập tức dùng một cái tay khác giữ chặt lấy tay của tôi.
"Đệt mợ, anh muốn chết à!" Nhìn Phương Tưởng dùng dao găm rạch về phía lòng bàn tay mình, tôi lập tức sợ hết hồn, muốn rút tay về nhưng lại bị Phương Tưởng giữ chặt lại.
Phương Tưởng không lên tiếng, thậm chí là đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Tôi đột nhiên cảm giác bàn tay đau xót, lập tức cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện dao găm của Phương Tưởng đã rạch một đường trong lòng bàn tay của tôi.
Phương Tưởng cũng buông lỏng tay của tôi ra, mông của tôi giống như là gắn một cái lò xo vậy, lập tức bật nhảy lên, vừa che tay vừa tức giận mở miệng mắng to về phía Phương Tưởng: "Cậu bị bệnh tâm thần đúng không hả, cho tôi một thứ là thế này đấy à!"Phương Tưởng không để ý tới tôi, mà nhìn chằm chằm vào con dao găm trong tay anh ta.
Tôi trừng mắt nhìn Phương Tưởng một cái, trên mặt đều là vẻ trách cứ, nhưng lúc ánh mắt của tôi rơi vào con dao găm trong tay Phương Tưởng thì ngay lập tức tràn đầy sự kinh ngạc.
Con dao găm trong tay Phương Tưởng vẫn sáng loáng sắc bén, không hề dính chút máu nào.
Theo lý mà nói, con dao găm kia cứa lên trên tay tôi một đường thì chắc chắn trên thân dao sẽ có dính vết máu, nhưng mà con dao găm kia lại vẫn sạch sẽ bóng loáng như ban đầu.
Lúc này tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, con dao găm kia rạch lòng bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy đau đớn, nhưng mà lại không bị chảy máu.
Tôi cũng không trách mắng Phương Tưởng nữa, lập tức cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình.
Gió khẽ thổi qua, chỗ bị dao cắt truyền đến một trận đau nhức, nhưng mà vẫn không hề có một giọt máu nào chảy ra.
"Thế này là sao?" Tôi bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Phương Tưởng.
Phương Tưởng cất con dao găm, cầm bàn tay của tôi lên nhìn một chút, cuối cùng thở dài nói: "Anh đã chết rồi.
"Nghe thấy lời này của Phương Tưởng, tôi cảm giác trong đầu mình vang lên một tiếng ầm thật lớn, giống như là cả đầu óc đều nổ tung vậy, tôi nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là màu đỏ, tôi kinh ngạc đứng im tại chỗ, không hề có bất kỳ hành động gì.
"Làm sao có thể như vậy được, nếu tôi thật sự chết rồi thì làm sao có thể để đứng ở bên cạnh anh như thế này, làm sao có thể nói chuyện với anh được?" Tôi lắc đầu, không thể tin được nói.
Phương Tưởng lại ngồi xuống, châm điếu thuốc rồi ngậm ở khóe miệng và nói: "Biết cái gì gọi là xác không hồn không, bây giờ anh chính là cái xác không hồn đó.
""Bây giờ anh vẫn có suy nghĩ và chính kiến của bản thân mình, cũng có thể tự hoạt động, nhưng mà anh đã chết rồi.
Chẳng qua là chính bản thân anh không cảm giác được thôi.
" Vẻ không đứng đắn trên mặt Phương Tưởng được thu bớt lại, thay vào đó là sự nghiêm túc tôi chưa từng nhìn thấy.
Nhưng mà những lời cậu ta nói tôi hoàn toàn không hiểu.
"Ý của cậu là bây giờ tôi đã chết, nhưng mà vẫn có thể sinh sống giống như một người bình thường vậy.
" Tôi lớn mật suy đoán ý tứ trong lời nói của Phương Tưởng.
Phương Tưởng gật đầu một cái, nói là có thể hiểu như vậy.
"Vậy tôi ở bên trong Tử Trúc Lâm kia là sao?" Thấy Phương Tưởng gật đầu, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không được bao lâu tôi lại bắt đầu lo lắng đề phòng.
.