Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lí Ngọc Hinh đợi đến sau khi trở lại nhà tạm [Lai Khách hiên], bụng đầy tức giận khó chịu mới bộc phát ra.
Âm thanh [chát chát], từ cái chén xấu số đầu tiên ở trên bàn bị dùng sức ném vỡ, cùng với tiếng Lí Ngọc Hinh phẫn nộ mắng chửi.
"Thật là tức chết mà! Lí Ngọc Hinh ta tôn quý như thế, chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục này....."
[Chát] một tiếng, cái bình từ trên bàn cũng rơi xuống.
Tiểu Hồng thị nữ bên người của Lí Ngọc Hinh bị động tác thô bạo của chủ tử dọa sợ tới mức trắng mắt, nhưng là vẫn khép nép không dám tỏ ý muốn nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
"Lăng Vũ Dương chết tiệt,ta nhất định phải bắt ngươi trả giá đắt cho hành động hôm nay!",Lí Ngọc Hinh thỏa cơn tức xong, ngồi ở ghế vẫn không quên chủi rủa.
Tiểu Hồng ở một bên lập tức xen vào phụ họa, "Đúng vậy, tiểu thư, cô đừng tức giận nữa, ta xem cô còn muốn tìm thêm cách gì khác, nhưng đừng làm thân thể tức giận, đến lúc đó thiếu gia sẽ đau buồn", nàng nhớ tới trước đây, thiếu gia Lí Ngọc Uy phân phó nàng phải chiếu cố tiểu thư cho tốt.
"Thiếu gia?", Lí Ngọc Hinh đang muốn nói đại ca nàng có liên quan gì, trong đầu bỗng dưng chợt lóe ý tưởng hay!
"Đúng rồi, ta lại đi đến Hoa đại ca, muốn hắn cùng Chu Diệc Duy nói chuyện, bảo Chu Diệc Duy tiếp tục hướng Mính Kí tạo sức ép....... Ta cũng không tin Lăng Vũ Dương không khuất phục!", nàng oán hận nói.
"Có thể..... Nhưng mà, tiểu thư, Lăng gia đối tiểu thư một chút cũng không tốt, tiểu thư sao không vứt bỏ mà quên đi?", Tiểu Hồng khuyên nhủ. Dù sao có nhiều vị công tử thích tiểu thư như vậy, tiểu thư cần gì phải nhất định là cái người vửa lạnh lùng vừa đáng sợ như Lăng gia kia chứ?
"Không, ta không cam lòng!", Lí Ngọc Hinh phẫn nộ cắn răng nói. Cho tới bây giờ vốn không có một người nam nhân có thể làm lơ nàng, nàng cố tình dùng hết thủ đoạn, mà Lăng Vũ Dương vẫn là không muốn cùng nàng tiếp cận, thậm chí ngay cả một cái nụ cười nhiệt tình cũng không chịu cho, này đối với tự tôn của nàng là một thương tổn quá lớn, nàng không thể chịu được!
"Tiểu thư, chuyện này lại phiền đến Chu gia thật không tốt đi!", Tiểu Hồng có chút bất an đề nghị.
"Ai biểu hắn là tình nhân của đại ca! Nếu hắn không nghĩ đại ca cùng hắn trong lời nói trở mặt, hắn tốt nhất làm theo chủ ý của ta, lại đi thông báo cho Mính Kí một tiếng", Lí Ngọc Hinh vẻ mặt khinh bỉ nói, giọng điệu tràn đầy tự tin.
"Tiểu thư.....", Tiểu Hồng không biết nên khuyên can tiểu thư như thế nào. Vì sao nàng tuyệt không cảm thấy sự tình đơn giản giống như tiểu nói như vậy? Chu gia kia thoạt nhìn chắc chắn không phải là một người lo liệu tốt lắm.
"Đừng nói nữa. Tiểu Hồng, chuẩn bị chút, chúng ta lập tức đi một chuyến đến Chu phủ của Hoa đại ca", Lí Ngọc Hinh vung tay lên, hạ xuống quyết định.
"Được, tiểu thư".
Không bao lâu sau, Lí Ngọc Hinh chủ tớ hai người, rất nhanh rời khỏi Yên Liễu trang.
Sau một thời gian, nói là đoán Lí Ngọc Hinh ra ngoài, không ai biết nàng rốt cuộc đi nơi nào -- có lẽ người trong Yên Liễu trang căn bản là không thèm để ý nàng đi nơi nào.
Đồng thời, thị nữ bên cạnh Lí Ngọc Hinh cẩn thận đi tìm hiểu, đối với thân phận nữ nhân ngồi ở trong lòng Lăng Vũ Dương ngày đó cũng có đáp án, mà đáp án này càng làm cho Lí Ngọc Hinh giận không thể nén được.
Một cái thị nữ bên người! Lăng Vũ Dương thế nhưng ở trước mặt một thị nữ thấp hèn mà khiến nàng khổ sở, này bảo nàng có thể nhịn được sao! Nghĩ đến lúc ấy thị nữ tên "Hi Nhi" kia chính là âm thầm cười nhạo nàng, cho nên mới vẫn không nói gì đi!
Sau khi biết được nữ nhân trước mắt của Lăng Vũ Dương chính là một thị nữ thấp kém, Lí Ngọc Hinh lại tự tin tràn đầy trở về Họa Trúc hiên, chỉ tiếc Lăng Vũ Dương đã sớm an bài thủ hạ ở ngoài hiên, ngăn cản nàng tiến vào. Lí Ngọc Hinh vài lần tới đều bị cản trở ở ngoài hiên trong lòng càng thêm phẫn nộ, đối Lăng Vũ Dương tình si mấy cũng đãhóa thành bụi khói, trong lòng cũng sinh ra một nỗi oán hận cực độ.