Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiên Viên Triệt khẩn trương nắm thật chặt tay Tần Mục Ca, cảm xúc mềm mại không xương kia làm cho người ta không nhịn được nghĩ đau lòng hơn, người con gái nhu nhược này, lại có phẩm chất cứng cỏi và bình tĩnh này khiến cho mình vô cùng thưởng thức.
Hắn cỡi áo khoác của mình giao đến trong tay Tần Mục Ca, rất khó có ôn nhu nói: “Nhanh chút nghỉ ngơi…”
Nói xong, xoay người ra ngoài đóng cửa lại.
Tần Mục Ca nằm xuống phủ lên quần áo của Hiên Viên Triệt, nghe bên ngoài lưỡi mác và tiếng ngựa kêu còn có tiếng người, cảm xúc lên xuống, không hề buồn ngủ - - tình huống như vậy cũng vốn không ngủ được.
Nàng trằn trọc một lúc, thì đứng dậy mở cửa ra ngoài, thấy U đang dựa ở trên vách tường gác chỗ mình.
Thấy nàng ra ngoài, U tao nhã hướng nàng gật đầu: “Tần tư thư, sắc trời còn sớm, ngươi lại tiếp tục nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Ta không ngủ được, hiện tại tình huống của Tam điện hạ như thế nào? Ta rất lo lắng, nếu không bây giờ chúng ta liền đi xem đi, nếu bị đầu độc, ta hẳn là có thể thử xem.”
U vừa nghe Tần Mục Ca muốn đi xem Mộ Dung Huyên, trong lòng rất vui mừng, nhưng nghĩ đến Hiên Viên Triệt dặn, lại nói: “Đại tướng quân hi vọng người nghỉ ngơi thật tốt một chút, sẽ rất nhiều chuyện, ngươi trên đường gấp trở về, nghỉ ngơi không đủ…”
“Không cần lãng phí thời gian, U, mang ta đi gặp Tam điện hạ.”
Quả nhiên U không nói thêm cái gì nữa, từ trong lòng hắn cũng hi vọng Tần Mục Ca đi xem Tam điện hạ, cho nên hắn nói tiếng đắc tội, đã kéo Tần Mục Ca đi xuống lầu, tìm một con ngựa hai người cùng cưỡi hướng về hoàng cung chạy đi.
Vốn dọc theo đường lớn là có thể thẳng tới Hoàng thành, nhưng mà tình huống hiện tại phức tạp, vì tránh tai mắt của người, U bảy rẽ tám ngoặt đi không ít đường phố yên tĩnh.
“Là ở Ngự thư phòng té xỉu, trước không có bầt kỳ báo hiệu gì sao?” Tần Mục Ca ngồi ở phía sau tập trung thời gian hỏi han chuyện đã trải qua.
U lắc đầu, nói: “Ngày ấy vẫn giống như trước đây, chỉ là khi tới gần chính ngọ, Tam điện hạ nói có chút đau đầu, ta đang kêu người đi gọi thái y, kết quả điện hạ liền hôn mê rồi, thái y đến cũng không tìm ra nguyên nhân…”
Không có chứng thực (triệu chứng), vậy hơn phân nửa chính là chứng hư (bệnh giả), Tần Mục Ca âm thầm đi đến nhận xét.
Không bao lâu đã đến chỗ trước hoàng cung, U cũng không có mang Tần Mục Ca đi vào từ cửa lớn, mà là tìm một chỗ yên lặng từ tường mái vượt tường mà vào.
Tần Mục Ca biết hiện tại canh gác hoàng cung không phải là người của Tam điện hạ.
Hai người nhanh chóng chạy một đoạn thời gian, rốt cục đến chỗ tẩm cung của Mộ Dung Huyên.
Tần Mục Ca theo U vào viện Mộ Dung Huyên sinh hoạt thường ngày, thẳng tới trong phòng.
Trong phòng ánh nến vẫn không tắt, mà Mộ Dung Huyên yên tĩnh nằm ở trên, sắc mặt bình tĩnh khoan thai, giống như ngủ say bình thường.
Tần Mục Ca đương nhiên khác biệt với người khác, nàng vừa tới trước mặt Mộ Dung Huyên liền thấy được sắc mặt hắn không bình thường, ở giữa trắng xanh mang theo màu xanh không bình thường, giữa long mày lóe ra màu đen.
Nàng suy nghĩ một chút, nói với U: “Điện hạ chính là bị đầu độc, chúng ta chia nhau tìm xem ở trong phòng xem có thứ gì đặc biệt hay không.”
Vì thế U kêu nha hoàn bên cạnh tiến vào, mọi người bắt đầu tìm kiếm từng thứ.
Nhưng không có thu hoạch gì, Tần Mục Ca liền nói vơi U: “Chúng ta đi Ngự thư phòng tìm kiếm, nói chung là chỗ Tam điện hạ thường ở nhất định có thứ gì đó đang khắc chế điện hạ.”
Hai người không dám chậm trễ, lập tức ra ngoài hướng về phía Ngự thư phòng chạy đi.
Sắc trời phía đông mặt trời dần dần nổi lên, Tần Mục Ca nhấc váy áo chăm chú đi theo U, đi tắt một con đường nhỏ đi nhanh hướng Ngự thư phòng.
Rất nhanh, bọn hắn đã đến chỗ Ngự thư phòng, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, bóng người cũng không thấy một cái.
Bọn hắn rất thuận lợi vào Ngự thư phòng.
Đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cấp bách, ồn ào!