Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên dịch: 1309
Nghe được giọng Nai, đột nhiên Vệ Lai phát cáu.
Rất nhiều người nói anh tốt tính, Erin mới đầu cũng mê tít nụ cười và tính tình của anh —— Khi còn bé, cô ấy từng chịu đòn roi bạo lực gia đình từ tay bố dượng, về sau lại thêm mấy lần quen phải bạn trai khốn nạn, cho nên cảm thấy phẩm chất quyến rũ nhất của đàn ông chính là không nóng giận.
Thật ra Erin chưa hiểu rõ, không phải anh không biết giận.
Đã là người thì đều có lúc tức điên. Chẳng qua là loại chuyện nổi nóng này, với bản thân thì hại gan, với bên ngoài thì kết thù, lúc sơ sẩy còn vạ lây cả người vô tội. Bởi vậy anh có khuynh hướng tìm cách thức trút giận ổn thỏa nhất.
Anh, Nai và Cây Cacao, thiết lập một ống xả giận nội bộ vô hạn tuần hoàn vừa đủ hiệu quả.
Vì đã thừa hiểu nhau, tính khí hợp nhau, đều tự biết mình là thể loại gì.
Lâu lâu anh sẽ nhận điện thoại nghe Nai mắng té tát, từ Eve không làm việc nhà cho đến bị tay dấm dớ nào đấy hớt mất hợp đồng, thôi thì vô thiên lủng các kiểu từ ngữ mới lạ. Anh cũng chỉ thuận miệng “Ừ”, “À”, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngoáy tai, làm như có thể trút sạch mấy lời ô nhiễm đó ra ngoài.
Thời điểm anh chẳng kiểm soát được cảm xúc phải hộc hết tức tối trong lòng ra, Cây Cacao cũng rất thông cảm, đôi lúc còn đâm ngang một câu: “Vệ, anh nói xem, cô nàng người mẫu ngực bự trên Playboy số này phải hàng khủng lắm không?”
…
Cả ngày nay tích tụ bao nhiêu lửa giận, hết bị chĩa súng đến ca-nô nổ tung, rồi còn rơi xuống biển ngâm nước phơi nắng… Đúng ngay khi điện thoại vừa thông, hết thảy đều bùng cháy. Dù biết đấy chưa chắc là do Cá Mập Hổ giở trò, nhưng vẫn cứ tiện miệng lôi vào chửi kèm.
—— Có tin bố cạy răng mày làm hàm cá mập khô luôn không?
Mới đầu Nai còn lơ đễnh nghe sao đáp vậy, một mực “Phải rồi”, “Đúng đấy”, ấy thế mà vẫn chẳng bỏ sót tin tức then chốt, cố gắng thử làm dịu tâm trạng anh —
“Vệ à, cậu phải hiểu, Cá Mập Hổ không có khả năng làm vậy, trừ phi gã muốn bỏ nghề…
“Hiện giờ các cậu ở đâu rồi? Cậu báo vị trí đại khái cho tôi đi.
“Tôi liên lạc với phía Saudi, cậu cứ chờ đấy, chốc nữa tôi gọi lại ngay…”
Cúp điện thoại, Vệ Lai dần dần bình tĩnh hơn. Nhìn thử thời gian, xả một trận sấm vang chớp giật chỉ mất chưa tới 5 phút.
Anh bật cười.
Tự nhiên hơi nhớ Sầm Kim, bèn đẩy cửa ra ngoài tìm cô. Cô đang tựa vào cửa phòng làm việc có hàng người rồng rắn nối đuôi nhau, chẳng biết gặp chuyện gì xôm lắm mà cứ cười mãi.
Chiếc sơmi cao bồi nam kia hợp với cô trên cả mong đợi, ống tay xắn cao, vạt áo phủ đến đùi, cặp chân dài tùy ý bắt chéo, bàn chân xỏ đôi tông đen kiểu dáng đơn giản nhất, mũi chân khẽ chạm đất. Chiếc dép đen lắc lư giữa ngón chân trắng muốt, như thể tùy lúc sẽ rơi ngay xuống.
Vệ Lai ngắm cô thật lâu.
Có đôi khi anh nghĩ mình thật kỳ lạ, vì sao cứ thấy cô giống một cô bé —— Dù rằng cô còn rất trẻ, nhưng rõ ràng là đã qua cái tuổi thiếu nữ ngây thơ từ lâu.
Hiện tại đã hơi hiểu ra rồi.
Từ khi đồng hành đến nay, cô ngẫu nhiên sẽ bộc lộ một ít biểu cảm hoàn toàn đối lập, mà anh cho rằng, vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở Sầm Kim của buổi đầu gặp gỡ.
Cô Sầm Kim đấy, là bức họa đen trắng tương phản, sở hữu một đôi mắt tĩnh mịch, ẩn giấu được cả thế giới, không thể lại gần, khó lòng chạm đến.
Vệ Lai châm một điếu thuốc, mượn hơi khói thả lỏng thần kinh căng thẳng trong cả ngày dài, chờ điện thoại, tiện thể ngắm nhìn cô.
Cô đi qua.
Vệ Lai hỏi: “Xem gì vui thế?”
Sầm Kim phì cười, nói: “Anh chàng cảnh sát kia kìa.”
***
Năm nay làng này mới được lực lượng cảnh sát để mắt tới —— Chính phủ vừa khoanh vùng đưa nó vào phạm vi quản lý của cảnh sát.
Vị nhân viên công vụ đấy sống trong thành phố, mỗi tuần đi làm một ngày, tới tới lui lui đã mất 4 tiếng, thông thường sẽ có mặt ở làng vào giữa trưa, xử lý công việc từ chiều đến tối, qua sáng hôm sau sẽ rời đi.
Mỗi lần anh ta tới đây, trong làng sẽ tưng bừng như mở hội. Dân làng gom hết ân oán của cả tuần lại, tập trung bộc phát trong một ngày này.
—— Dê nhà anh sang gặm nhà tôi, con cô đấm con tôi, đàn ông đánh đàn bà, con cái cãi cha mẹ, mượn nồi không thèm trả, hứa tặng đồ rồi quỵt mất, tính phá hỏng thứ gì đó của ai…
Ngôi làng hơn trăm hộ gia đình, hàng ngày tranh cãi ít nhất vài chục bận. Trước kia chưa có cảnh sát, tất cả đều phải tự thân vận động, muốn cấu thì cấu muốn đạp thì đạp. Nay có cảnh sát rồi, bỗng nhiên trở nên kiêu hãnh kiêm văn minh đến lạ —
“Nhà ngươi dám tới trước mặt cảnh sát nhờ phân xử không? Anh ta trực mỗi cuối tuần đó.”
“Đi thì đi.”
Thế là vào ngày này trong tuần, trước cửa phòng làm việc luôn có cả hàng dài chờ giải quyết, những mong cảnh sát sẽ đứng ra thực thi công lý. Mà thật ra cũng chẳng phải để đòi bồi thường gì, họ chỉ muốn nghe một câu phán xử từ miệng cảnh sát: “Anh đúng, anh sai.”
Chỉ một câu này, tinh thần sảng khoái.
“Hai chúng ta ‘gặp nạn’ là vụ án lớn nhất anh ta tiếp nhận ở đây. Tôi đoán chắc anh ta cũng không rành loại thủ tục đối ngoại này, thấy đâu rất hồi hộp, bảo ngày mai phải trở về báo cáo cấp trên ngay, còn nói sẽ thay mặt chính phủ thu xếp ổn thỏa cho bạn bè quốc tế.
“Đêm nay chúng ta có thể nghỉ lại đây, anh ta nhường phòng ở tạm cho chúng ta đấy. Vại nước của công sở là do dân làng phụ trách đổ đầy, chúng ta cũng có thể dùng…”
Chợt điện thoại reo vang.
Vệ Lai dụi tắt thuốc: “Thấy vui thì cứ xem tiếp đi, tôi vào nhận điện thoại.”
***
Vừa bắt máy lên, câu đầu tiên của Nai chính là: “Thật sự không liên quan tới Cá Mập Hổ, người do gã phái tới bị hạ gục ngoài cảng rồi.”
Vốn đã dặn, không được đến bến cảng xô bồ, sau khi có định vị chính xác thì trực tiếp vào làng chài đón người —— Song hai tên hải tặc kia từ khi còn ở trên thuyền đã nhịn quá lâu, tính nhân dịp này ra cảng xả láng chút chút, tự cho là đã ăn mặc giống ngư dân rồi thì chẳng đến mức thu hút hoài nghi. Nào ngờ vẫn bị kẻ khác chú ý, quật ngã, rồi chỉa luôn ca-nô —— Đối với hải tặc, ca-nô là một khoản tài sản không nhỏ, hai tên ấy mất hồn mất vía, câu giờ mãi mới nơm nớp báo tin về cho Cá Mập Hổ. Nghe đâu đến nay vẫn đang ở ngoài cảng, không dám chạy trốn, cũng chẳng dám quay lại.
“Ban nãy liên hệ Cá Mập Hổ, tôi báo vị trí hiện tại của các cậu luôn rồi —— Chiếc ca-nô thứ hai của Cá Mập Hổ đã hạ thủy ngay trong đêm, lần này phái ra 4 người.”
“Ngay trong đêm?”
Nai vội giải thích: “Không phải, chưa cần đi gấp, các cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào thấy thích hợp thì lên đường —— Mấy tên kia là Cá Mập Hổ muốn đưa tới bảo vệ cô Sầm, nói nhất quyết không thể để loại chuyện này phát sinh nữa.”
Tự nhiên Vệ Lai hơi vui mừng: Xem đi, Cá Mập Hổ vẫn rất quý trọng Sầm Kim, “ơn cứu mạng” đâu phải chỉ là lời suông.
“Người lần này tin được chứ? Bên trong có nội ứng không?”
“Khả năng rất thấp, hải tặc Somalia cực kỳ bài ngoại. Thường thì trên một con thuyền chỉ có đồng hương hoặc người đã biết rõ gốc tích, người ngoài muốn trà trộn vào cũng khó tìm được cách.”
Vệ Lai trầm mặc một lúc, sau mới nhỏ giọng: “Nai này, thực sự có kẻ muốn giết cô ấy.”
Nai cảm thấy lời này của anh thật kỳ quái: “Đương nhiên rồi, không thế thì làm gì còn việc cho cậu? Phía Saudi đặt thẳng vé máy bay đưa cô ấy đến Mogadishu, thuê ngay mấy tay lính đánh thuê giá rẻ ở đấy bảo vệ luôn cho lành, ai cần cậu nữa? Chẳng phải chính cậu đã bảo, càng nguy hiểm sẽ càng chứng tỏ giá trị của cậu à? Nếu cả quãng đường bình yên vô sự, chưa biết chừng khách hàng còn âm thầm bất mãn, cho rằng thuê vệ sĩ là vẽ thêm chuyện đấy.”
Nói đoạn, Nai cũng tò mò: “Đối phương ra chiêu như nào, có nhận biết không? Phải mấy kẻ bị cô Sầm động chạm đến không? Mafia gì ấy?”
“Không đâu.”
“Lý do?”
“Trình quá còi.”
Nếu đúng là sát thủ do tổ chức nào đó thuê, ít nhất phải dùng thành thạo súng và có võ nghệ cao. Hai tên hôm nay cứ như mèo quào, gần như chỉ trong chớp mắt đã bị anh khống chế.
Anh thấy thật nhức đầu.
Căn bản là chẳng giải thích thông suốt nổi. Đột nhập được vào phòng khách sạn của người Saudi để đánh cắp lộ trình dự kiến, quật ngã được hải tặc, khoảng cách giữa các khu vực còn rộng đến thế, đâu thể chỉ một hai người mà làm nổi, chí ít cũng phải là cả tổ chức.
Nhưng một tổ chức hành động kín kẽ, chuyên nghiệp, cớ gì lại phái ra hai tên gà mờ?
Nai đề nghị: “Cậu thử nhớ lại đi, có chỗ nào khả nghi không? Để tôi điều tra thêm xem sao.”
Khả nghi à…
Vệ Lai chau mày thật chặt.
Thời điểm đối phó tên AK kia, đã từng kéo áo hắn lên, rút súng sau lưng hắn, lúc ấy…
“Trên lưng của một trong hai tên có xăm, hình tròn, ở giữa giống như là…”
Không nhớ nổi, tốc độ khi đấy quá nhanh, chỉ nhìn thoáng qua.
Nai nhận thấy dù có nhớ được cũng vô ích: “Mấy thứ riêng tư như hình xăm này, cậu bảo tôi tìm làm sao? Đâu thể vén áo vén quần kiểm tra từng người… Vệ à, cậu nghỉ ngơi đi, cả ngày nay đã quá tệ rồi, không còn gì nữa chứ?”
Vệ Lai chưa cúp máy, anh do dự hồi lâu, hỏi nhỏ: “Cô ấy phải thế nào?”
“Cái gì mà cô ấy thế nào?”
“Hợp đồng giữa tôi và cô ấy kéo dài đến khi đàm phán kết thúc, giờ đã biết có kẻ muốn giết cô ấy… Sau đó cô ấy phải làm sao?”
“Cậu quan tâm lắm vậy, cô ấy đã cứu mạng Cá Mập Hổ, gã sẽ sắp xếp người đưa cô ấy đi.”
Vệ Lai nói: “Cá Mập Hổ cũng chỉ hoành hành được trên biển, rời khỏi Somalia, gã chẳng là gì cả.”
Nai tỉnh táo lại: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Trên thuyền có lẽ tạm thời an toàn, nhưng khi đàm phán kết thúc, vừa xuống thuyền, có khả năng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Tôi cứ bỏ mặc à?”
Nai chậc lưỡi: “Hiếm có ghê, cậu cũng nói được mấy lời này đấy. ‘Vệ sĩ và khách hàng, chỉ là giao tình trên một tờ hợp đồng, hợp đồng kết thúc vào 12 giờ, tôi sẽ không đợi đến 12 giờ 5 phút’ —— Ai từng tuyên bố đấy nhỉ?”
Vệ Lai lặng thinh.
“Quãng đường này tôi chẳng cần biết các cậu đã thành lập giao tình gì chưa. Tôi chỉ biết, hợp đồng đến lúc đấy là kết thúc, về sau người ta không thuê cậu nữa. Nếu cậu lo lắng, cứ bảo cô ấy lập hợp đồng khác, bằng không thì cậu có lý do gì tiếp tục đi theo?”
Vệ Lai bỗng nhiên nóng đầu: “Tôi bảo cô ấy thuê tiếp là xong, lằng nhằng dài dòng.”
Anh ngắt máy.
Thật bực mình, quay đầu lại, hơi ngoài ý muốn, cô đang tựa vào cửa.
Vệ Lai cười: “Nghe lén điện thoại à?”
“Cửa khép hờ, anh chưa nói cấm nghe, vừa lúc tôi tới đây —— Sao gọi là nghe lén được?”
Vệ Lai thuận thế ngồi lên bàn: “Nghe hết luôn?”
Sầm Kim đi qua: “Nghe hết.”
Nghe rồi cũng tốt, anh khỏi phải lặp lại.
Anh nói: “Nửa chặng sau em thuê tôi tiếp đi.”
Sầm Kim bật cười, qua giây lát, cô nhìn vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu.
Vệ Lai giữ nguyên vẻ mặt: “Vì sao?”
Sầm Kim nghĩ ngợi, đáp: “Không có tiền.”
Còn nói dối trắng trợn đấy.
“Sầm Kim, thứ nhất, tôi biết người Saudi trả cho em 500 ngàn; thứ hai, tính mạng là đất, tiền tài là cây, phải có đất thì cây mới mọc lên được. Đã biết sẽ mất mạng thì ôm rịt đống tiền kia để làm gì?”
Sầm Kim trả lời: “Tôi nói thật.”
Cô rất thờ ơ ngồi xuống ghế dựa trước bàn, ngửa đầu nhìn anh: “Cháy túi rồi. Tôi tiêu tiền cực nhanh, nợ cũng cực nhiều, cầm được 500 ngàn hôm trước hôm sau đã xài hết sạch.”
Vệ Lai chăm chú nhìn vào mắt cô: “Đều vì thế?”
Sầm Kim nói: “Đúng… Thực sự chẳng còn một xu.”
Vệ Lai cười lạnh, đứng phắt dậy ra ngoài. Động tác rất mạnh, chiếc bàn bên dưới cũng bị xô lệch qua, chân bàn cà lên mặt đất nghe thật khó chịu.
Sầm Kim bất động.
Lúc lâu sau, anh lại trở lại, sập cửa đánh rầm, sải bước tới gần ném mấy thứ đang cầm lên bàn.
Là cuốn sổ nhỏ kia, còn thêm một cây bút.
Vệ Lai nói: “Không có tiền cũng được. Tôi để em ký sổ, viết giấy nợ cho tôi, xem như ứng tiền trước.”
Anh nhét bút và sổ vào tay cô.
Sầm Kim cắn môi, hơi bất đắc dĩ: “Sáng nay anh cũng thấy rồi đấy, không phải chuyện đùa đâu, thật sự rất nguy hiểm…”
Vệ Lai ngắt lời cô: “Tôi còn cần em dạy thế nào là nguy hiểm à? Tôi làm nghề này, vốn đã là nhảy từ nguy hiểm này qua nguy hiểm khác. Tranh thủ viết mau đi, tôi chẳng có hứng thú bảo vệ không công đâu, đừng làm mất thời gian kiếm tiền của tôi.”
Sầm Kim giở cuốn sổ kia ra, ở trang thứ nhất ghi:
—— Nhật ký quan sát đời sống bọ rùa.
Vệ Lai nói: “Lật qua, viết vào trang thứ hai ấy.”
Sầm Kim chợt phát cáu, đập bút lên bàn: “Không muốn viết, tôi không muốn nợ tiền ai hết! Tôi cũng không cần thuê vệ sĩ!”
Cô đứng bật dậy, vừa nhấc người một nửa, Vệ Lai đã ấn xuống vai cô, ép cô ngồi trở lại.
Thế mà anh còn cười, hỏi: “Em có tư cách nói lời này sao?
“Lúc trên biển, là tự em không cần mạng nữa, quên rồi à? Tôi tiện tay nhặt em về giải buồn thôi, tôi muốn em viết thế nào, số tiền bao nhiêu, đều do tôi quyết định.”
Sầm Kim cắn răng, sau một hồi thì kéo ghế, lật soạt qua trang thứ hai: “Viết cái gì?”
“Viết em nợ tiền tôi, ngày để hôm nay, tổng số tiền… Thù lao một chuyến của tôi bao nhiêu, nửa chặng sau sẽ thu bấy nhiêu, ghi cho rõ nhé, là em chủ động mượn tôi.”
Sầm Kim nén giận, cúi đầu hí hoáy, chẳng thèm nhìn anh.
Vệ Lai buồn cười, thấy cô cứ như học sinh tiểu học bị phạt làm bài tập.
Anh cúi đầu nhìn, cố ý soi mói.
“Biết viết giấy nợ không? Mẫu đơn thế nào, tiêu đề chính giữa đâu? Sao chữ xấu vậy, khoe đã học tiếng Trung mà chẳng thấy ngại à? Còn nữa, chữ ‘Kim’ này, em dừng bút ngay nét cuối lâu vậy, thành ra chữ ‘Lệnh’ luôn rồi, em có biết chữ không đấy?”
Sầm Kim tức quá hất sổ qua, ngẩng đầu mắng anh: “Định mệnh anh có thể…”
Vệ Lai lập tức ôm eo cô, nhấc bổng cô lên, cúi xuống hôn.
Tôi biết em muốn nói: Định mệnh anh có thể câm mồm không.
Có thể chứ.