Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nội ơi, áo khoác trắng của con đâu rồi ạ?” Hôm nay Trương Gia Vũ dậy rất sớm, lục tìm trong tủ rất lâu vẫn không tìm được chiếc áo khoác yêu thích.
Bà nội Ngô đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong bếp, không nghe rõ cháu trai nói gì, hỏi to: “Cháu nói gì?”
Trương Gia Vũ đứng trước cửa bếp mặc bộ đồ lót nhỏ: “Nội ơi, nội có thấy cái áo khoác trắng của con không? Là cái áo mà lần trước ba mua cho con đó.”
“Tối qua nội giặt nó treo ở sân sau ấy.” Bà nội bưng bánh bao cuộn hấp ra ngoài xong, quay lại thì đã chẳng thấy bóng dáng cháu đâu.
“Sao lại giặt nó?! Hôm nay mình nhất định phải mặc nó mà.” Trương Gia Vũ chạy tới sâu sau, tìm được chiếc áo khoác trắng yêu quý trên sào phơi, đưa tay sờ, ướt nhẹp, không thể nào mặc được.
“Làm sao giờ?!” Trương Gia Vũ gấp đến đỏ mặt, cậu cầm chiếc áo khoác trắng đi vào bếp, định để áo lên nắp nồi để hong. Nhưng mắt bà nội không tốt nên lúc hấp bánh bao cuộn làm rơi tiêu trên nắp nồi, để áo trắng lên chắc chắn sẽ bị bẩn.
Trương Phong ra đánh răng, thấy con trai ôm quần áo đi tới đi lui trong bếp thì buồn cười hỏi: “Con trai, con làm gì vậy?”
“Áo con chưa khô, nhưng mà hôm nay con phải mặc nó đi ra ngoài.” Trương Gia Vũ thành thật đáp.
Trương Phong không hiểu: “Quần áo chưa khô thì con đổi bộ khác là được rồi, có gì mà rối rắm vậy.”
“Không được, con phải mặc cái này.” Trương Gia Vũ kiên trì, chiếc áo khoác trắng này là chiếc áo đẹp nhất, quý giá nhất trong số quần áo của cậu, ngày thường cậu tiếc không mặc, chỉ mặc vào những dịp quan trọng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con trai, Trương Phong đành bảo: “Con vào tủ lấy máy sấy ra sấy một lúc thì có thể mặc được.”
Trương Gia Vũ lập tức vào tủ lấy máy sấy, treo chiếc áo khoác trên cửa tủ, cực khổ sấy hơn nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng đạt đến mức có thể mặc trên người.
Cậu mặc chiếc áo khoác trắng này vào, đứng trước gương chăm chút chải tóc, ngay cả bữa sáng cũng không cần ăn mà vui vẻ đi học. Hôm nay là sinh nhật Lý An Tĩnh, đối với cậu là một ngày quan trọng. Cậu phải nhanh chóng đến trường trước cô, đem món quà cậu đã chuẩn bị từ trước tặng cô.
Khai giảng đã gần một tháng, họ bị phân khác lớp nên rất ít có cơ hội gặp mặt, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trên đường sẽ trò chuyện, chưa kể Lý An Tĩnh luôn có hai cô bạn gái kề bên, một cậu bé như Trương Gia Vũ rất ngượng khi suốt ngày ở cùng những cô bé như vậy.
“Này! Trương thần đồng, từ từ đợi tui với!” Châu Kiệt Thụy cầm chiếc bánh mì thịt chạy đuổi theo.
Trương Gia Vũ hơi ngạc nhiên: “Sao hôm nay cậu đi sớm vậy?” Là học sinh đội sổ, gần như ngày nào Châu Kiệt Thụy cũng là người cuối cùng đến trường, là người đầu tiên rời khỏi lớp, cậu ấy miễn cưỡng phải nán lại dù chỉ một phút.
“Hôm nay tui trực, “Bạch Tố Trinh” phiền thật đấy, cô ấy bắt tui dọn dẹp vệ sinh trước khi vào lớp, còn nói sẽ tới kiểm tra.” Châu Kiệt Thụy cắn một miếng bánh mì, nói lúng búng.
Cậu ta ngẩng lên nhìn lướt qua quần áo Trương Gia Vũ: “Ông ăn mặc thế này đi thuyết trình à?”
“Không phải.”
“Vậy đi lĩnh thưởng à, ông lại được giấy khen gì thế?”
“Cũng không phải.”
“Vậy là làm gì?”
Trương Gia Vũ bị hỏi đến sốt ruột, xốc quai cặp sắp rơi xuống vai, thúc giục: “Không phải cậu còn đi trực à, nhanh chân lên thôi.”
Hầu hết học sinh chưa đến, trong trường khá vắng vẻ, Trương Gia Vũ mở cửa lớp, bỏ cặp sách vào, lấy món quà nhỏ được gói cẩn thận lén đến lớp Lý An Tĩnh.
Châu Kiệt Thụy xách chổi nghênh ngang bước ra, thấy Trương Gia Vũ đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây, ngạc nhiên hỏi: “Thần đồng, ông lén lút đứng ở cửa lớp tụi tui làm gì hả?”
“Lén lút gì đâu, không liên quan đến cậu.” Trương Gia Vũ nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, cẩn thận giấu món quà sau người, giọng hơi mất tự nhiên. Chờ Châu Kiệt Thụy đi rồi cậu mới lặng lẽ vào lớp ba 2, tìm chỗ ngồi Lý An Tĩnh, đặt món quà vào ngăn bàn cô, rồi ôm tâm trạng kích động quay về lớp đọc sách.
Châu Kiệt Thụy vừa mắng cô chủ nhiệm Bạch Tố Trinh bằng đủ từ ngữ khó nghe vừa múa may quay cuồng cây chổi làm bụi tung mù mịt khắp nơi. Cậu ta tựa như Tề thiên đại thánh đại náo thiên cung, biến cây chổi thành “chú khẩn cô”* (Câu chú Đường Tăng đọc để khống chế Tôn Ngộ Không). Tội nghiệp vườn hoa hồng cuối mùa toàn bộ tan tác dưới cây chổi của Chu đại thánh.
“Bạch Tố Trinh, ông đây sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình, cho ngươi chừa thói kiêu ngạo như thế, kiêu ngạo như thế.” Châu Kiệt Thụy cuối cùng cũng kiệt sức, ngẩng lên nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng từ lớp cậu ta đi ra, người đó chẳng phải là Trương Gia Vũ sao, hôm nay cậu ta mặc chiếc áo khoác trắng như tuyết.
Quét dọn xong, Châu Kiệt Thụy quay về lớp, mấy bạn học khác vẫn chưa đến, cậu ta ngồi vào bàn cuối của mình thắc mắc, Trương Gia Vũ đến lớp mình làm gì? Cậu ta đến nhìn lén việc bí mật gì à? Hay là… Cậu ta nằm xoài ra bàn ngẩn người, chợt liếc thấy hộc bàn phía trước có một cái hộp màu hồng.
Đó là bàn Lý An Tĩnh và Ngưu Thụy, Bạch Tố Trinh yêu cầu mọi người mang hết đồ về nhà khi tan học, vì vậy ngăn bàn tất cả đều trống không.
Có phải Trương Gia Vũ để vào không?
Châu Kiệt Thụy đang buồn chán lập tức hứng thú, bước đến bàn Lý An Tĩnh lấy cái hộp màu hồng kia ra, lấy tay ước lượng, khá nặng, không biết bên trong đựng cái gì, trong ngăn bàn ngoài chiếc hộp này còn một tấm thiệp, Châu Kiệt Thụy vốn không định xem trộm nội dung trong thiệp, nhưng mà bên ngoài viết một hàng chữ, cậu chỉ liếc qua là thấy: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Ký tên bên dưới đúng là Trương Gia Vũ.
Đã gần đến thời gian học buổi sáng, các bạn học lục tục vào lớp, Ngưu Thụy ủ rũ đi vào, cô ấy chỉ có ít tiền ăn sáng mà lại làm mất, không có tiền ăn sáng nên bụng đói, tâm trạng khó chịu. Ngưu Thụy ném phịch cặp lên bàn, mới vừa ngồi xuống đã bị Lý An Tĩnh đẩy đẩy: “Thụy Thụy, hôm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, hôm nay đến lượt cậu ngồi trong.”
Chỗ ngồi của hai người khá bất tiện, đúng ngay chỗ các giáo viên thường gọi trả lời câu hỏi, nhất là chỗ ngồi bên trong, gần như tiết nào cũng bị giáo viên gọi tên hỏi. Vì để công bằng nên Lý An Tĩnh và Ngưu Thụy quyết định thay phiên nhau ngồi bên trong.
Tâm trạng Ngưu Thụy vốn đã không vui, giờ còn buồn bực hơn, cô ấy nhắm mắt ôm cặp ngồi vào trong, không đọc sách mà tiếp tục gục lên cặp để ngủ, cảm thấy làm vậy có thể tiết kiệm năng lượng, không đến mức đói quá gây khó chịu.
Lý An Tĩnh ngồi không được mấy phút thì ôm sách Ngữ văn ra ngoài lớp, Ngưu Thụy vẫn nằm bò như thế đến khi cô chủ nhiệm Bạch Tố Trinh vào kiểm tra mới ngồi dậy, lấy bừa một quyển sách trong cặp ra giả vờ đọc ê a.
Bạch Tố Trinh đi rồi, Ngưu Thụy nhét cặp vào ngăn bàn mới phát hiện ra chiếc hộp hồng kia, mặt tràn ngập niềm vui bất ngờ, nhưng niềm vui này nhanh chóng biến thành nỗi thất vọng.
Châu Kiệt Thụy ngồi ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào Ngưu Thụy, cậu ta thấy Ngưu Thụy cầm chiếc hộp hồng kia ra nhìn nhìn rồi rất tự nhiên cất vào cặp mình, tấm thiệp chúc mừng bị cô ấy kẹp vào một quyển sách.
Chuông vào lớp vang lên, Lý An Tĩnh cầm sách quay lại, vui vẻ trò chuyện với Ngưu Thụy, nhưng Ngưu Thụy không hề nhắc đến hộp quà trong ngăn bàn, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm nay đi học tôi hơi lơ đãng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện sinh nhật. Tôi mơ hồ biết được tình hình kinh tế gia đinh mình gần đây, nợ nần trong lần lật xe trước chưa trả hết, lại còn tiêm vacxin cho em trai hết một khoản tiền. Sinh nhật tôi sợ là sẽ đơn giản hết mọi thứ, nhưng hai năm rồi tôi chưa có chiếc bánh sinh nhật nào, cũng không biết hôm nay có được như mong ước hay không.
Rốt cuộc chờ đến khi tan học, Nhị Lỗi và Vi Vi ra vẻ bí mật đi tới.
“Nhân vật quan trọng nhất của ngày hôm nay, đi thôi.”
Tôi xách cặp theo họ ra khỏi lớp, một nam sinh mặc đồ trắng đứng bên vườn hoa đối diện lớp chúng tôi, là Trương Gia Vũ. Bộ quần áo kia thật đẹp, hôm nay cậu ấy nhìn tựa như ánh mặt trời, cực đẹp.
“Trương Gia Vũ, hôm nay cậu muốn đi cùng chúng tớ không!” Tôi chủ động vẫy tay với cậu ấy.
Cậu ấy vui vẻ gật đầu đi theo ba chúng tôi đến nhà Lâm Lỗi.
Hôm nay bà Lưu không đi chơi mạt chược, bà nằm trên sô pha trong phòng khách xem Trương Thiều Hàm, Hứa Thiệu Dương, Hoắc Kiến Hoa trong phim “Chuyện tình biển xanh”, quyển bí kíp mạt chược ném bên mép ghế.
“Mẹ?” Lâm Lỗi gọi một tiếng, không nghe đáp lại, cô đi vào phòng khách mới thấy bà Lưu đã ngủ rồi. Lâm Lỗi bề ngoài lạnh lùng thở dài, tắt TV, lấy chăn trên giường đắp lên người mẹ.
Bốn đứa tôi rón rén lên lầu hai phòng Lâm Lỗi, ngồi thành vòng tròn.
“Tĩnh Tĩnh, cậu nhắm mắt lại.”
Theo lời Vi Vi, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ mong hai cậu ấy sẽ tặng cho tôi điều bất ngờ gì. Sinh nhật năm ngoái của tôi, Vi Vi và Nhị Lỗi tặng tôi cuốn sổ nhật ký có khóa, năm kia là một con heo đất để tiền tiết kiệm, năm kìa là một túi kẹo bơ cứng…
“Được rồi, cậu mở mắt đi.”
Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một bình thủy tinh lớn chứa đầy những ngôi sao nhỏ đầy màu sắc. Vi Vi nói đây là cô ấy với Lâm Lỗi mất hai tháng mới gấp xong, tổng cộng có một ngàn ngôi sao, nghe nói như thế sẽ giúp tôi có thể thực hiện một nguyện vọng. Vì gấp sao mà mắt Nhị Lỗi thâm quầng lên.
“Cậu ước nhanh lên.”
Tôi lại nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: Hy vọng tình bạn ba chúng tôi có thể thiên trường địa cửu, hy vọng ước mơ chúng tôi đều trở thành sự thật.
Trương Gia Vũ luôn cố ý vô tình nhìn về phía tôi, tựa như đợi tôi nói điều gì đó, mà tôi cũng đang chờ đợi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ cho tôi một bất ngờ, nhưng cuối cùng chúng tôi đã làm đối phương thất vọng. Tôi không thể chờ quà sinh nhật của Trương Gia Vũ, mà cậu ấy cũng thất vọng giấu mình trong góc.
“Được rồi, hôm nay chúng ta có nhiều người, chơi “Hoàn Châu cách cách” nha?” Từ sau khi khai giảng đến giờ Vi Vi không được chơi, cô ấy nhìn chúng tôi nài nỉ, đôi mắt tỏ vẻ đáng thương đến mức không ai nỡ từ chối.
Lâm Lỗi là người đầu tiên gật đầu, cô ấy nói, “Tớ diễn Nhĩ Khang.”
Vi Vi ôm cánh tay Lâm Lỗi: “Ui, vậy tớ đóng Tử Vi.”
Tai Lâm Lỗi hơi nóng lên, cô tránh khỏi vòng tay Vi Vi, lắc lắc mái tóc rối, hai má ửng đỏ vẻ thẹn thùng.
Tôi nói theo: “Tớ làm Tiểu Yến Tử.”
Trương Gia Vũ chưa từng chơi trò này, cậu ấy nghĩ nghĩ một lát: “Vậy mình diễn Ngũ A Ca đi.”
Trước giờ cơm chiều, chúng tôi ai về nhà nấy, lúc chia tay Trương Gia Vũ, cậu ấy nghiêm túc nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Thế là đủ rồi.
Có thể chính tai nghe cậu ấy nói một câu chúc mừng đủ để tôi vui vẻ cả tối, quà cáp không còn quan trọng.
Tôi đẩy cửa ra, mẹ đang đeo tạp dề bưng thức ăn lên bàn, nhìn thấy tôi thì thở phì phì: “Sao giờ con mới về, mau tới giúp đi!”
Nói thật tôi thấy khá thất vọng, dù gì nay cũng là sinh nhật tôi, tôi cảm giác mẹ đã hoàn toàn quên mất việc này, vẫn sai bảo tôi như ngày thường.
Tôi rầu rĩ thả cặp xuống, rửa tay rồi vào bếp giúp bê thức ăn, em trai cầm một cái bánh Vượng Vượng ngồi dưới đất gặm, nước miếng chảy đầy mặt.
“Ba đâu rồi ạ? Hình như bà nội cũng không có nhà, hai người đi đâu rồi?” Tôi giúp mẹ bê thức ăn, dọn bát đũa xong mới phát hiện nhà chỉ có ba người chúng tôi.
“Ba đi đón nội, giờ chắc cũng sắp về rồi.”
Đón nội? Nội đi đâu?
Mẹ bê một xoong thức ăn trong bếp ra để giữa bàn, nói là đồ ăn làm riêng cho tôi.
Tôi lặng lẽ mở nắp vung, là cá hầm đậu và củ sen, là món ăn mà tôi mong ngóng suốt, xem ra mẹ không quên sinh nhật tôi.
Ngoài cửa có tiếng xe đạp vọng vào, theo đó là ba với bà nội quay về. Trong tay ba xách hộp bánh kem, miệng than thở: “Mẹ, mẹ lớn tuổi thế này rồi, đi xa thế làm mọi người lo lắng… Mấy việc này cứ giao cho con là được, sao phải tự mình đi mới chịu.”
Bà nội cười đi vào: “Mẹ ở nhà rảnh rỗi, đi ra ngoài coi như tập thể dục mà!” Nhìn thấy tôi thì tươi cười, “Bé Tĩnh nhà mình về rồi à, thời gian trôi nhanh quá, nhớ lúc mới sinh bé tí xíu, giờ đã thành thiếu nữ rồi.”
Tôi chạy nhanh qua ôm bà nôi: “Nội đi đâu vậy ạ?”
Ba để hộp bánh qua một bên, vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Bà nội vì con mà sớm tinh mơ đã đi chợ bán mấy miếng độn giày tự làm, chỉ để mua bánh sinh nhật. Sau này mà con dám chọc cho nội giận thì coi chừng ba đánh gãy chân con.”
“Cái thằng này, đừng động tí là nói mấy lời vậy, mau đi rửa tay ăn cơm.” Bà nội đẩy ba ra ngoài rửa tay.
Đầu tôi trống rỗng, nhìn bánh sinh nhật kia, lại nhìn bà nội già cả, nhìn đôi chân nhỏ của bà, bà đi một quãng đường xa như thế mệt đến mức nào! Mũi cay cay rồi khóc òa lên.
“Đừng khóc đừng khóc, ăn sinh nhật đừng khóc con, phải cười lên, Tĩnh Tĩnh cười tươi là đẹp nhất!”
“Dạ.” Tôi nín khóc, mỉm cười ôm bà nội, hôn thật mạnh lên má bà.
Mẹ cắt chiếc bánh sinh nhật màu trắng làm bằng bơ kia ra thành nhiều phần, tôi không chờ nổi mà lấy phần mình há to miệng ăn ngay, cực kỳ ngọt, vô cùng ngọt, cả đời tôi không quên hương vị này.