Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta đứng cùng cậu với hắn, thở hổn hển, mệt muốn chết. Nguyên văn chính là ta hẹn đồng hồ 5 giờ 45 từ tối hôm qua, đặt ở cuối giường.Đem ngủ chắc quay 360 độ, thành ra đạp thẳng cánh cái đồng hồ xuống đất, hỏng cmn mất.
Thế là sáng nay ngủ như lợn đến gần 7 giờ, xe cậu đi là 7strong0 rời bến. Hốt hoảng quá mặc vội quần áo không kịp đánh răng gọi cho Minh lai bằng xe đạp điện cho nhanh. 7h10 đến nơi, tim đạp như chạy ma ra tông, thịch thịch, thịch thịch thịch.
May cho ta là vẫn còn kịp
Cậu thấy ta còn chưa chải đầu, vuốt tóc ta cho mượt rồi từ từ nói: “ Tao về luôn vì dì có việc, muốn ta vào Sài Gòn 3 tuần. Lúc nào vào bà thì gọi tao, tao ra đón được thì sẽ ra. Nhớ mặc quần áo hôm qua mua nhiều nhiều vào nhé “
Ta gật đầu, chả biết nói gì. Nam bước lên xe, không quen quay lại nhoẻn miệng cười với ta
- “ Về đến nơi gọi điện báo một tiếng biết chưa? “
Ta chỉ biết dặn thế, tay vẫy vẫy chào
Xe đi ngay sau đó, còn lại mỗi ta với hắn.
Tự dưng thấy bất an lạ thường, ngửi đi ngửi lại có mùi chua chua ở đâu đấy
Không lừa mọi người đâu! Mùi chua lòm này là cảm giác rõ rệt ý!
- “ Minh ơi, ở đây có mùi cống thối! “
Tội nghiệp cho ta bị ăn cốc đầu
- “ Thân thiết thế! Gọi điện báo một tiếng, mày quá mức rồi nhá! Không thấy mặt tao lù lù ở đây à mà tình tình cảm cảm với nó. Khó chịu..! “
À! Thì ra là bé Minh ghen tỵ. Thả nào chua lòm lòm
Bây giờ nịnh nọt là thượng sách
- “ Hì hì. Nó sắp về thì tạm biệt một tí chứ đã sao. Hẹp hòi thế! “
Ai đó vẫn dỗi: “ Không cho đâu. Mày bảo thích tao chứ có phải thích nó đâu. Đền đi. “
Nghe kìa! Nghe cái giọng điệu kìa!
To một đống rồi còn bày đặt tính trẻ con
Đền thì đền, ứ sợ nhé.
“ Bầy giờ đền cái gì nói mau “
Ghé sát tai ta nói nhỏ: “ Thơm má tao đi “
Hơi hốt nha: “ Cái gì cơ? “
Tên vô lại kia còn tự chỉ vào má mình chứ!
Thôi được rồi, quân tử như ta không nói hai lời. Ta nhắm mắt nhắm mũi chụt một cái vào má hắn
- “ Hết dỗi chưa? “
Thanh niên to xác trưng ra bộ mặt trẻ con toe toét cười.
Eo ôi! Trông ghét chưa!
Trên đường về ta rẽ qua côn viên, lên đu quay chơi 1 lần
Ngồi trên ghế, ta mải ngắm cảnh từ trên xuống, không hiểu sao cứ thấy tay buồn buồn
Hóa ra là hắn đang mân mê nghịch tay ta. Tò mò hỏi: “ Mày làm trò gì đấy? “
Hắn trả lời bằng một câu không ăn nhập: “ Về sau không cho làm việc nặng nữa. Hỏng tay đi. Đây này, đứt tay mấy lần thành sẹo rồi “
Ta vẫn rất chi là ngu ngơ hỏi lại: “ Tao có làm việc nặng bao giờ đâu. Mà tay có sẹo thì làm sao? “
- “ Ngốc thế! Hòng tay đeo vòng thế nào được. Tay đang đẹp thế này... “
Ai đó vẫn tự nhiên cầm tay ta mà ca thán...
Chết thôi! Kiểu này ta phải đi bác sĩ truyền máu gấp. Người đâu đã đẹp trai lại còn đáng iu, trước sau một bộ dạng tiểu bạch thỏ.
' Ting ' - não ta lâu lâu mới nghĩ ra một ý tưởng
Ta nhìn quanh quất, thấy một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, ta vụt chạy vào đó, để lại em bé Minh ngồi dại ra.
3 phút sau ta về chỗ ghế đang ngồi, tay cầm cái bờm màu hồng có đôi tai thỏ trắng muốt
Chìa tay đưa cho hắn, nói: “ Mày đeo cái này vào đi “
Hắn ban đầu ngạc nhiên, sau đó hơi cúi đầu xuống ý bảo ta đeo hộ
Tất nhiên là ta làm ngay
Thôi. Lần này ta chết vì hết máu thật rồi
Cái dáng này 100% là lừa người mà!
Mọi hôm nhìn mặt nguy hiểm, hôm nay thấy thiện lương dễ sợ.
Ta thầm quyết định, cho hắn đeo cái bờm thỏ này thường xuyên cho để ta bớt cảm giác bên cạnh mình lúc nào cũng kè kè con sói
Ảo tưởng tí chắc không sao đâu nhi ?!?
Hắn mang xe đến trước mặt: “ Về thôi “
Ta ngoan ngoãn trèo lên ghế sau, không mảy may để ý cái bờm vẫn ở trên đầu thằng bé.
Đi trên đường, cứ thấy mấy đứa con gái chỉ trỏ bực cả mình, vỗ vai hắn: “ Sao bọn kia nhìn mày như muốn ăm tươi nuốt sống vậy hả? “
Hắn lấy tay chỉ lên đầu: “ Tại cái thứ này chứ sao? “
Ta nổi máu nóng, không nói không rằng tháo pực xuống, giữ khư khư trong tay.
Hắn bật cười ha hả, có vẻ tâm trạng rất tốt
Ta chả hiểu lí do hắn, đang bận phun tia lửa điện vào bọn đi đường
Bất giác siết chặt eo hắn