Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chuyện Tình Đêm Mưa - Thánh Nữ Trù
  3. Chương 1
Trước /3 Sau

Chuyện Tình Đêm Mưa - Thánh Nữ Trù

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 01

Đúng vào giữa trưa, một chủ đề bất ngờ xuất hiện trên hotsearch, thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người. Nhiệt độ của nó tăng nhanh chóng, cuối cùng lọt vào top những chủ đề giải trí được bàn luận nhiều nhất.

#Tần Giản Liên đánh nhau với tiền bối# bạo

02

“Chuyện là thế này, Tiểu Tần còn trẻ đã nổi danh, kinh nghiệm vẫn chưa có nhiều, khó tránh khỏi hơi bốc đồng. Thật ra bình thường cậu ấy là một hậu bối khá ngoan ngoãn. Mong mọi người đừng trách mắng nặng nề quá…”

Trong hình ảnh phỏng vấn, người đàn ông đã bước qua tuổi trung niên. Trên khuôn mặt đã không còn sự phong độ điển trai như xưa, nhưng những năm tháng trôi qua đã đem lại cho hắn vài phần nho nhã, trầm tĩnh và chín chắn.

Nếu không để ý đến miếng băng dán trên má trái của hắn.

Hắn bị ai đó đánh mạnh vào mặt, khiến má trái sưng tấy lên. Dù cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, vẻ đau đớn vẫn lộ rõ mỗi khi ông cử động các cơ trên mặt khi nói chuyện.

Dù là vậy, hắn vẫn đang ra sức biện hộ cho người gây ra chuyện.

Đúng là phong thái của một tiền bối cao quý.

Ngược lại, người mắc lỗi – Tần Giản Liên – lại hoàn toàn im lặng như đã “chết”, từ đầu đến cuối không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào kể từ khi chủ đề này bùng phát.

Cộng đồng mạng phẫn nộ, đồng loạt trút giận lên Tần Giản Liên.

【Có thể đừng giả chết nữa không? Làm sai mà không xin lỗi, còn nghĩ mình ghê gớm lắm à? @Tần Giản Liên】

【Thực sự mà nói thì vụ này có thể dẫn đi “uống trà” luôn rồi đấy. Nếu không phải anh Vương dễ tính, Tần Giản Liên chắc chắn đã gặp rắc rối với pháp luật rồi. Fan Tần đâu? Mau ra đây xem chủ nhân của tụi bây đã đối xử với anh Vương như thế nào!】

【Cười đến đau bụng mất thôi, fan của Tần Giản Liên suốt ngày cứ tâng bốc nhan sắc với diễn xuất của anh ta, giờ thì rõ bản chất chưa?】

【Fan Tần không biết xấu hổ sao? Mấy năm nay anh ta chỉ toàn nhận phim nhảm nhí, chẳng có chút tiến bộ nào. Rốt cuộc cũng chỉ là sống nhờ tiền để dành thôi mà.】

【Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng thật ra Tần Giản Liên cũng không phải người tốt, nhưng cũng chẳng đến mức bị dìm chết thế này. Bao nhiêu năm nay, diễn xuất của anh ta chẳng hơn chẳng kém ai, có khi nào đang có người nhân cơ hội chơi xấu không?】

【Người qua đường thật sự thì sẽ không bình luận kiểu vậy đâu! Fan Tần có thời gian giả làm người qua đường thì thà góp tiền giúp anh ta trả tiền thuốc men còn hơn.】

Như thường lệ, ở đâu có Tần Giản Liên, ở đó có sóng gió. Nhưng lần này, sự việc liên quan đến việc gây thương tích cho người khác, tính chất nghiêm trọng chưa từng có, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp diễn xuất của anh.

Trong khi cộng đồng mạng vẫn đang sôi sục, thì bên ngoài những người liên quan cũng đang đau đầu vì chuyện này.

“Ừ, là tôi đây. Ừ, được rồi… Chúng ta tạm thời không trở về văn phòng bên đó.”

Vừa cúp điện thoại thì lại có một cuộc gọi khác đến ngay sau đó.

“Ừ, được rồi. Bên chúng ta sẽ tìm cách giữ anh ta ở chỗ khác thêm hai ngày.”

Vừa tắt điện thoại, Đồng Ngôn liền chụp lấy chai nước khoáng, uống ừng ực hai ngụm lớn để xua tan cảm giác khô rát nơi cổ họng.

Cô quay ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi sau.

Ngón tay thon dài màu trắng nhạt gõ đều đặn lên tay vịn bọc da đen. Anh chỉ để lộ một bên mặt cho người trong xe thấy, chán nản nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ, ánh đèn neon ngũ sắc phả vào gương mặt đẹp đến mê người ấy.

Dường như mọi chuyện không thể làm lay động anh dù chỉ một chút, như thể anh đang đối diện với một cơn bão mà vẫn hoàn toàn thản nhiên.

Ngay từ lúc Tần Giản Liên mới vào nghề, Đồng Ngôn đã đồng hành cùng anh. Có thể nói cô đã chứng kiến từng bước đi của anh trên con đường sự nghiệp, nên cô hiểu Tần Giản Liên hơn rất nhiều người khác.

Anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ tuyệt sắc như một bình hoa, mà còn sở hữu tài năng diễn xuất thiên phú xuất chúng – một tổ hợp tuyệt vời đến mức khó ai bì kịp.

Nhưng cùng với đó là một điểm yếu chí mạng: Tần Giản Liên là người tự cao, hành sự theo ý mình và không bao giờ chịu thỏa hiệp. Một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi anh.

Những điều nguy hiểm ấy sau nhiều năm cuối cùng cũng bùng phát. Đồng Ngôn thở dài.

Nhưng mà lần này thật ra không thể hoàn toàn trách Tần Giản Liên.

Tần Giản Liên chắc chắn sẽ không xin lỗi, vậy nên chỉ có cách bắt đầu từ phía Vương Đông Huy, nhưng điều này cũng không kém phần khó khăn.

Gần đây Vương Đông Huy có hậu thuẫn rất mạnh. Thứ hai, dù sự việc bắt nguồn từ việc hắn ta gây rối trước, nhưng bên họ lại không có chứng cứ, lời nói suông không thể chứng minh gì cả. Xét về mức độ tin cậy, công chúng tin tưởng Vương Đông Huy nhiều hơn, nên nguy cơ bị phản công là rất cao.

Vương Đông Huy bị Tần Giản Liên làm cho tức điên, giờ đây chắc chỉ mong có thể hủy hoại anh trong một đêm.

Tóm lại, đây sẽ là một trận chiến không khoan nhượng.

Đồng Ngôn xoa trán, dù không muốn phải làm vậy, cô vẫn nhắc nhở Tần Giản Liên, “Hai ngày này nếu không có việc gì thì cậu đừng lên mạng xem gì cả. Bên này chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện.”

“Dù sao cậu cũng là ngôi sao của công ty, chúng tôi sẽ không để cậu thất nghiệp đâu.”

“Chuyện này tất nhiên tôi biết mà.” Đại minh tinh cuối cùng cũng quay đầu lại, không ngần ngại nở một nụ cười với Đồng Ngôn.

“Còn nữa, chung cư và văn phòng đều đang bị vây kín, khoảng thời gian này cậu cứ…”

Cô vừa nói vừa nhìn thấy Tần Giản Liên ngồi ở ghế sau lấy khẩu trang đeo lên.

Phần nửa dưới khuôn mặt bị che đi, chỉ để lộ đôi mắt, càng làm đôi mắt ấy trở nên quyến rũ, thu hút người khác dễ dàng đắm chìm.

“… Cậu định làm gì đấy?”

“Xuống xe dạo một chút.”

Bình tĩnh. 

Đồng Ngôn tự nhủ với chính mình. “Lỡ bị nhận ra thì sao đây?”

“Yên tâm đi.” Tần Giản Liên tùy tiện hất mấy sợi tóc mái dài lên che phủ đôi mắt vốn dễ nhận diện, đồng thời hơi cúi người xuống, ngay lập tức biến thành một dáng vẻ bí ẩn.

“Tôi sẽ cố gắng diễn sao cho không ai nhận ra đâu.”

Dù không thể nhìn rõ mặt anh nữa, nhưng Đồng Ngôn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy hứng thú của Tần Giản Liên khi có điều gì đó kích thích anh.

03

Đồng Ngôn nhắc nhở anh, “Có chuyện gì thì liên lạc điện thoại, gặp phải chuyện gì cũng đừng hành động bừa bãi.”

Tần Giản Liên gật đầu, xuống xe và nhanh chóng hòa vào đám đông.

04

Mưa lớn trút xuống, đám đông vừa tụ lại đã lập tức tản ra, ai cũng hối hả tìm nơi trú mưa, khiến con phố bỗng trở nên quạnh quẽ. Giữa đêm mưa, ánh đèn neon lập lòe càng khiến khung cảnh nhuốm thêm chút buồn bã.

Có người không mang ô, đứng nép ở cửa hàng tiện lợi tránh mưa. Gió thổi mạnh khiến những hạt mưa bay vương vãi lên người anh.

Chàng trai không hề bực bội, chỉ điềm nhiên dựa vào cạnh cửa, như thể chẳng bận tâm cơn mưa sẽ kéo dài đến bao giờ.

Cô nhân viên cửa hàng tiện lợi nhiều lần liếc nhìn bóng dáng đẹp đẽ của anh.

Cô đã nghe nói khu chung cư xa hoa gần đây thường xuyên có nghệ sĩ lui tới, người như thế này trông thật hoàn hảo, liệu có phải là một minh tinh?

Cô vừa quét dọn vừa so sánh dáng người của chàng trai với những ngôi sao nổi tiếng mà mình biết.

Không có kết quả gì.

Cô quyết định sẽ tận dụng việc mời anh ta mua ô để quan sát kỹ hơn.

Cô đang định tiến lại gần.

Chàng trai cao lớn bung chiếc ô đen bước đến gần thanh niên đang trú mưa. Chiếc ô đen đã che khuất mọi ánh mắt tò mò đang dõi theo.

Chỉ trao đổi với nhau vài câu ngắn gọn, thanh niên liền bước vào dưới chiếc ô của người kia, cùng anh ta rời đi, dần biến mất vào màn mưa.

Hóa ra anh ta không phải đang đợi hết mưa, mà là đợi một người. Cô nhân viên cửa hàng tiện lợi có chút thất vọng.

Cô cảm thấy thanh niên kia trông rất quen mắt, nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra là ai. Thấy bực bội, cô lấy điện thoại ra để kể câu chuyện nhỏ này cho bạn bè.

05

“Thì ra là cậu ở đây à.”

Trong tiểu khu không một bóng người, trời mưa khiến việc đeo khẩu trang thêm ngột ngạt, Tần Giản Liên liền tháo khẩu trang xuống, vén tóc mái để lộ vầng trán nhẵn bóng.

Nguyên Triệt nhìn thấy vành tai của anh bị dây khẩu trang cọ đỏ lên.

Trong vài lần quay phim trước cũng vậy, khi phải dùng đạo cụ gò bó, da trắng của Tần Giản Liên dễ để lại dấu hằn, khiến người ta có cảm giác như anh vừa chịu một sự tra tấn nào đó.

Dù sao Nguyên Triệt cũng chỉ thoáng để ý, ngay sau đó liền đáp ngắn gọn: “Ừ.”

Tần Giản Liên mỉm cười nhìn cậu: “Cảm ơn cậu.”

Hiện giờ anh không thể về nhà, lại không tiện tìm chỗ ở ngoài. Đoàn đội của anh sau khi thảo luận, đành quyết định để anh tạm trú tại nhà một ai đó trong nhóm.

Các nhân viên nữ như Đồng Ngôn rõ ràng không tiện. Trong khi đó, hầu hết các đồng nghiệp nam đều đã kết hôn, trong nhà có cha mẹ hoặc vợ con, rất khó thu xếp. Cuối cùng, sau khi cân nhắc đủ cách, Nguyên Triệt lên tiếng.

“Tôi sống một mình, anh có thể đến chỗ tôi.”

06

Nguyên Triệt là một nhân vật đặc biệt trong đội trợ lý của Tần Giản Liên, nói đúng ra, cậu chẳng giống một trợ lý chút nào.

Một ngày nọ, cấp trên đưa một người đến gặp Đồng Ngôn. Đó là một chàng trai cao gầy, mày kiếm mắt sáng, nếu muốn quảng bá, có thể xem như một gương mặt điển trai.

Vừa nhìn thấy người mới, Đồng Ngôn đã định từ chối. Công việc chăm lo cho Tần Giản Liên vốn đã khiến cô quay cuồng, giờ lại thêm người nữa, cô sợ mình có thể ngã gục ngay trên bàn làm việc.

“Khụ, Đồng Ngôn, em hiểu nhầm rồi,” cấp trên giải thích, “Cậu bạn nhỏ này vừa thi đại học xong và đang làm bán thời gian, nghe nói đội của em đang thiếu trợ lý nên để cậu ấy giúp đỡ một thời gian.”

Nói thì nói vậy, nhưng Đồng Ngôn không dễ tin. Ai lại có người làm bán thời gian mà cấp trên phải đích thân giới thiệu thế này?

Tất nhiên, cô cũng không có quyền từ chối.

Khi biết được Nguyên Triệt mang họ Nguyên, Đồng Ngôn không khỏi lo lắng, làm sao cô có thể quên rằng chủ đầu tư lớn nhất của công ty họ cũng mang họ Nguyên. Vị thiếu gia cải trang vi hành này đến làm trợ lý là vì lý do gì chứ?

Nhưng cũng may, Nguyên Triệt rất kín đáo, thực sự giống như chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống nên mới đến làm trợ lý. Nhiều lần Đồng Ngôn thấy cậu trợ lý nhỏ tất bật chăm lo cho Tần Giản Liên, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác phức tạp. Vị thiếu gia tương lai tự tay phục vụ trà nước, săn sóc Tần Giản Liên đến thế, đúng là đãi ngộ có một không hai.

Giờ cậu ta còn mời Tần Giản Liên đến ở nhờ.

Vị thiếu gia tốt bụng đến mức khó hiểu, nhưng hiện tại đây là lựa chọn tốt nhất.

Vậy là cả đội quyết định, trong lúc truyền thông còn đang chờ động thái từ phía họ, Tần Giản Liên sẽ tạm trú tại nhà Nguyên Triệt.

Tần Giản Liên có thói quen xem phim một lúc trước khi ngủ. Nguyên Triệt liền chuẩn bị sẵn danh sách phim cho anh, không may trên màn hình lớn vẫn còn lưu lại lịch sử xem chưa kịp xóa, tất cả đều là những tác phẩm mà Tần Giản Liên từng đóng.

Tần Giản Liên ngồi trên sofa bật cười: “Hóa ra cậu là một fan trung thành của tôi đấy.”

Nguyên Triệt điềm nhiên đáp lại. Trước đây, cậu luôn giữ vẻ dửng dưng trước mặt Tần Giản Liên, không để lộ là một fan. Nhưng giờ khi thần tượng đã biết hết, cậu cũng thản nhiên thừa nhận: “Vâng, thầy Tần, tôi là fan trung thành của anh.”

“Thật không ngờ, tôi có vinh hạnh được cậu yêu thích đến vậy,” Tần Giản Liên chống tay lên cằm, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, nhìn chằm chằm cậu, nghiêng đầu hỏi: “Thích đến mức có thể tự mình làm trợ lý cho tôi sao?”

Thì ra anh đã biết từ trước.

Dù sao Tần Giản Liên cũng không hề ngốc. Nguyên Triệt thậm chí còn dùng tên thật của mình, sao anh có thể không đoán ra chứ?

“Thích đến mức còn có thể làm nhiều việc khác cho anh ngoài công việc trợ lý.” Nguyên Triệt nói.

“Ví dụ như…” Tần Giản Liên kéo dài giọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút tinh quái, “Ngày mai Vương Đông Huy sẽ thân bại danh liệt, đúng không?”

Nguyên Triệt im lặng, coi như ngầm đồng ý.

“Lại đây một chút” Tần Giản Liên nói, giọng điệu giống hệt khi anh nhờ Nguyên Triệt giúp mấy việc lặt vặt trên phim trường.

Nguyên Triệt cúi người tới gần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn. Tần Giản Liên không bảo dừng lại, cho đến khi mũi của họ gần như chạm vào nhau, Nguyên Triệt mới ngừng lại.

Tần Giản Liên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve từ chân mày của Nguyên Triệt xuống dưới, ngón tay dài và thon khẽ nâng khuôn mặt góc cạnh của cậu, khiến Nguyên Triệt tự giác xoay mặt đối diện với anh. Động tác nhẹ như không dùng đến lực, nhưng Nguyên Triệt lại rất sẵn lòng, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Tần Giản Liên.

Giờ phút này, trong đôi mắt của Tần Giản Liên vẫn không hề có một gợn sóng, nhưng ánh mắt ấy dường như chứa đựng một vùng nước mùa xuân tĩnh lặng.

Hơi thở của cả hai đan xen.

“Đối xử với tôi tốt đến thế” anh nói, giọng trầm thấp và dịu dàng, phảng phất như có sức hút mê hoặc, “cậu muốn gì từ tôi?”

Nguyên Triệt siết nhẹ cổ tay của anh, giọng càng hạ thấp: “Anh không sợ tôi sẽ làm gì sao?”

Tần Giản Liên mỉm cười: “Cậu sẽ làm gì tôi chứ? Tôi thật sự tò mò.”

“Cậu biết đấy, đối với một diễn viên, bất kỳ trải nghiệm nào cũng đều rất hữu ích. Nếu vừa thú vị vừa giúp ích cho tôi, sao tôi lại phải từ chối cậu?”

Nghĩ lại mà nói, Vương Đông Huy ban đầu cũng có ý định cưỡng hôn anh, nhưng đã bị anh đấm một cú. Sau đó, Nguyên Triệt cũng không ngần ngại đá thêm một phát, để hắn không còn mơ tưởng mà chỉ còn lại một thân mình xấu xí, bị chê cười khắp nơi trong buổi phát sóng trực tiếp. Quả thật, lần đó kỹ thuật diễn của anh được phát huy có phần vượt quá cả kỳ vọng.

Tần Giản Liên hơi co chân, đôi chân trắng mịn đặt lên cơ thể rắn chắc của chàng trai, vẻ mặt đầy mê hoặc.

Khoảnh khắc này, hơi thở của hai người quấn quýt, không khí dường như ngày càng nóng lên. Đôi môi họ chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, khiến người ta có cảm giác như ai đó đang chờ đợi nụ hôn này.

“Còn cậu thì sao?” Thấy cơ bắp của chàng trai có chút căng thẳng, Tần Giản Liên cong môi, hỏi: “Cậu cũng muốn hôn tôi sao?”

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Đồng Ngôn phá tan tất cả những khả năng có thể xảy ra.

Tần Giản Liên đứng trên ban công, tay cầm điếu thuốc lá nữ nhẹ nhàng hút. Nguyên Triệt biết đây là loại thuốc mà anh ưa dùng gần đây, sau khi hoàn thành vai diễn mà anh yêu thích. Thường thì sau khi đóng máy, Tần Giản Liên khó mà tách bạch ngay khỏi vai diễn.

“Đánh thức cậu à?” Anh quay lại, ánh mắt dừng ở chỗ Nguyên Triệt đang nhìn vào điếu thuốc, rồi cười: “Xin lỗi, để tôi dập nó ngay.”

“Cho tôi một điếu, tôi cũng muốn thử.”

Tần Giản Liên nhướn mày: “Cậu đủ tuổi chưa?”

Lần trước khi bị hỏi tuổi, Nguyên Triệt đã bảo rằng cậu chỉ còn vài tháng nữa là đủ tuổi trưởng thành.

“Một điếu thôi sẽ không nghiện đâu.”

Tần Giản Liên không phản đối, đưa điếu thuốc cho Nguyên Triệt. Khi anh chuẩn bị đưa bật lửa, Nguyên Triệt bất ngờ nghiêng người tới, để điếu thuốc trong miệng chạm vào đầu điếu của Tần Giản Liên để mồi lửa.

Khoảng cách giữa họ chẳng khác nào lúc ngồi trên sofa khi nãy.

Tần Giản Liên khẽ hạ mắt nhìn. Giữa hai điếu thuốc, tia lửa bập bùng ánh lên, lấp lóe như hai ngôi sao cô đơn tìm thấy nhau trong vũ trụ tĩnh mịch, chầm chậm hòa vào nhau trong sự giao cảm lặng lẽ.

Khi Nguyên Triệt cuối cùng cũng rời khỏi khoảng cách ấy, Tần Giản Liên cười, nhẹ giọng nói: “Bây giờ vị thành niên ai cũng như cậu, lợi hại vậy sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Chi Thâm Uyên Triệu Hoán Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net