Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây
  3. Chương 10
Trước /65 Sau

Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Đậu Xanh

Rừng núi sau buổi chiều đâu đâu cũng đều mang mùi bùn đất, trong lành tự nhiên, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Trong rừng chim bay không ngớt, ánh nắng loang lổ. Trên người Từ Tư Nhan vẫn là chiếc áo cổ tròn tay lỡ của đêm qua, trước khi ra ngoài đã tiện tay tết hai bím tóc đơn giản, đuôi tóc dùng sợi vải đỏ buộc chặt, một trước một sau xõa trên vai, nhìn qua trẻ trung động lòng người.

So sánh với sự cuồng dã, gập ghềnh của rừng núi, dáng vẻ dễ thương vô hại của cô trái lại trông càng có chút lạc quẻ không ăn khớp.

Trần Chiêu Hàn nắm tay cô đi ở phía trước, tay áo sơ mi xắn lên hơn nửa, bóng lưng cao lớn mạnh mẽ, bước chân vững vàng nhanh nhẹn. Trên người anh có khí chất nguyên sinh của rừng và núi hoàn toàn tự nhiên. Giống như anh sinh ra là thuộc về vùng rừng núi này vậy. Anh là vua do bọn chúng nuôi thả.

Trần Chiêu Hàn quay đầu nhìn cô, gương mặt anh tuấn, “Mệt không?”

“Không mệt.” Từ Tư Nhan không phải đến đây để du lịch, không có mục đích nhất định, cô chỉ tò mò đỉnh núi này rốt cuộc có những gì, mà lại khiến các du khách bất chấp nguy hiểm rừng núi hoang dã, nhất quyết phải lên núi cầu nguyện.

Cô nói: “Em không muốn lên đỉnh núi.” Cô chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh anh.

Từ Tư Nhan ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng mờ mờ ảo ảo chiếu trên mặt cô.

Người đàn ông tiện tay bẻ một bẹ lá chuối tây phủ lên đỉnh đầu của cô.

Nói: “Vậy anh dẫn em đến một nơi khác.”

“Có vui không ạ?”

Anh im lặng một lúc, không biết chữ vui mà cô nói là kiểu như thế nào, chỉ nói: “Có thể ngắm mặt trời lặn.”

Cùng anh ngắm mặt trời lặn, đôi mắt Từ Tư Nhan bừng sáng, nắm chặt tay anh, nghiêm túc gật đầu.

Dáng vẻ tràn đầy niềm vui của cô khiến trái tim anh mềm nhũn, Trần Chiêu Hàn ngắt một chiếc lá ngậm ở trong miệng, thầm nghĩ, chắc cô cũng thích anh nhỉ.

Nếu như ngày hôm qua người nhìn thấy cô là một người khác, cô sẽ đi theo họ về nhà chứ? Chắc không đâu nhỉ, anh có thể cảm nhận được, cô vì anh mà đến.

Người đàn ông này có sự tự tin hoang đường.

Trong rừng sâu có một vách đá thẳng đứng, Trần Chiêu Hàn dẫn cô đi vòng ra sau vách đá, dặn dò cô đứng yên tại chỗ, còn bản thân anh ngồi xổm trước tảng đá mò mẫm một hồi.

Có lẽ đã tìm thấy, anh quay đầu cười với cô một cái, nhấn vào vật trong tay xoay nửa vòng theo chiều kim đồng hồ. Từ Tư Nhan nghe thấy một âm thanh cửa kho bị mở ra.

Anh đứng dậy, kéo mở một bụi cỏ rậm rạp ẩn khuất, dây leo dày cộm bị ném sang hai bên, một cái miệng hang hình tròn xuất hiện trước mắt cô.

Đôi mắt cô gái tràn ngập sự kinh ngạc, tiến lên trước hỏi anh, “Đây là căn cứ bí mật của anh hả?”

“Xem là thế, đi thôi, vào trong xem thử.”

Phía bên trong hang cũng là hình tròn, ngoài một bệ đá hình vuông cao cỡ nửa người ra, thì không còn vật gì khác. Từ Tư Nhan lập tức nhìn thấy trên bức tường ở phía sau có một cái cửa hang do người đục ra, có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Cô ngoảnh mặt sang nhìn người đàn ông một cái, cất bước đi qua đó.

“Anh đục đấy à?”

“Không phải,” Anh đi theo cô, “Vốn dĩ đã có sẵn.”

Từ Tư Nhan đứng ngơ bên ngoài cửa, bị sốc bởi cảnh sắc ở trước mắt. Cô đã đến nơi thần tiên gì vậy chứ.

Nơi xa xa có núi và thác nước, bầu trời rộng lớn. Mặt trời nằm kẹp giữa hai ngọn núi, từ từ lặn xuống, không phải tranh phong cảnh, đẹp hơn hẳn tranh phong cảnh.

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||

Trần Chiêu Hàn đứng bên cạnh cô, nắm tay cô, dẫn cô đến đó.

{Truyện chỉ đăng tại wordpress Đậu Xanh, những nơi còn lại đều là reup}

Nơi đây giống như là một ban công mở rộng phiên bản sinh thái đi kèm với cái hang động ban nãy, rộng mấy chục mét, không có lan can bảo vệ, cũng không có quy luật, đứng ở bên trên nhìn xuống.

Dưới chân là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy.

Vừa ngẩng đầu, lúc này Từ Tư Nhan mới chú ý đến bên cạnh còn có một cái cây, giống như cây tiên mọc trên vách đá, cành lá xum xuê tràn đầy sức sống, những chiếc lá vàng bay trong gió dưới ánh mặt trời lặn.

Từ Tư Nhan không hiểu tại sao, nơi này rõ ràng là mùa hè, nhưng dưới gốc cây là một sắc vàng ngày thu, lá cây tươi mới rơi thành một lớp dày cộm.

“Làm thế nào mà anh tìm được nơi này thế?” Cô giống như một cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy thế giới, ngập tràn hiếu kỳ đối với người đàn ông ở trước mắt.

“Khi còn nhỏ lạc đường ở trong rừng, được một con sói dẫn đến đây.” Câu trả lời của anh nhẹ nhàng như mây bay, cứ giống như kẻ dẫn đường cho anh không phải là sói, mà là một con mèo con chó vậy đấy.

Cô lắc lắc cánh tay của anh, biểu cảm uyển chuyển vui sướng, “Em muốn nghe câu chuyện lúc nhỏ của anh.”

Anh không có lý do từ chối.

Ở trước mặt kỳ quan thiên nhiên như thế này, con người sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé, bọn họ ngồi dưới gốc cây thì thầm nói nhỏ, bên chân có bóng cây lay động.

Không biết từ khi nào, Trần Chiêu Hàn đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh hoàng hôn điểm tô thêm cho cô và cái cây một lớp ánh sáng màu vỏ quýt, anh nhìn thấy trên mặt cô thấp thoáng xuất hiện ý cười ấm áp, khóe môi cong lên, cô đẹp hơn ánh hoàng hôn không biết bao nhiêu lần.

Trái tim của anh ngay lập tức nảy sinh ra sự nôn nóng không thể giải tỏa, cô tốt như thế, nhưng lại không phải của anh. Quả nhiên, có đôi lúc, không ôm vào lòng, không hôn hít sờ mó, sẽ không phải chân thật.

Từ Tư Nhan không ngờ anh còn biết kể chuyện cười ngô nghê, xoay mặt nhìn anh, trong đôi mắt lanh lợi có tia sáng, “Sau đó thì sao?”

Trần Chiêu Hàn không tiếp tục kể, tầm mắt của anh rơi trên mặt cô, có chút mất hồn mất vía.

Một chiếc lá rơi xuống, anh vươn tay đón lấy. Sau đó nhích tới gần, kề sát bên tai cô.

Trên mặt cô gái dâng lên một màu đỏ nhàn nhạt, tựa như muốn nói gì đó.

“Anh muốn em.” Anh nói.

Giọng nói khàn đặc rơi vào tai cô, đầu óc Từ Tư Nhan lập tức trống rỗng.

Hoàng hôn đã bị bọn họ vứt ra sau đầu.

Anh nghiêng người đè cô lên thân cây, đợi không kịp cô từ chối hay là đồng ý, đã dán lên cánh môi ấy, nhẹ nhàng cắn một cái.

Cô hơi nghẹt thở, mắt trừng to, nhìn thấy anh đã nhắm mắt lại, điên cuồng hôn cô.

Anh không có kỹ năng gì cả, cứ dựa vào bản năng mà vội vã hôn cô, chỉ liếm cánh môi thôi hình như hoàn toàn không đủ anh vươn tay nhấc cằm cô lên, trầm khàn ngậm mút: “Há miệng ra.”

Cô cũng đã động tình, nghe lời anh mặc anh sai bảo.

Trần Chiêu Hàn dường như đã hạ quyết tâm muốn cô ngay tại chỗ này, lực độ hôn cô hoàn toàn khác với đêm hôm qua.

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch][Xuyên Không] Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Copyright © 2022 - MTruyện.net