Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu Xanh
Có phải cô có hơi không tim không phổi không nhỉ, nhất kiến chung tình có thể nhạt dần theo thời gian, nhưng nếu lâu ngày sinh tình, lại cộng thêm một phần ân tình vượt quá thời hạn của sự sống chết, đến chừng đó cô muốn đi, có phải sẽ rất khó cắt đứt không?
Từ Tư Nhan ngơ ngẩn nhìn anh mặc quần áo, mang giày, dáng vẻ giống như chăm sóc bệnh nhân bệnh nặng, “Em có thể tự đi.”
“Ừm.” Người đàn ông hôn lên trán cô một cái, nhỏ giọng nói một câu, “Ra ngoài đánh răng rửa mặt đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vậy anh bỏ em ra trước đã.”
Trần Chiêu Hàn ôm cô không chịu buông tay, anh vẫn đang chìm trong một loại vui sướng mơ hồ, một câu thích vô thức của cô giống như một ly nước ấm tưới giội trong trái tim anh, cảm giác rất kỳ diệu.
Cha mẹ anh mất sớm, anh sống một mình hơn mười mấy năm, cuối cùng cũng có một người phụ nữ mình yêu cùng anh bầu bạn sớm tối, tình đầu ý hợp, ngày tháng sau này dường như cuối cùng cũng có hy vọng, không còn là cuộc sống tăm tối nữa.
Nhưng anh cũng tò mò trên người cô có bí mật gì, hoặc là nói cô có chuyện gì giấu anh.
Còn về những người ở đây, mặc kệ bọn họ là người hay là yêu, anh đều có thể ứng phó.
Suốt cả quá trình ăn cơm, bầu không khí vô cùng yêu tĩnh, giống như cả hai đều có tâm sự, đến nỗi mà khi thu dọn chén đũa, Từ Tư Nhan lơ đễnh đã làm vỡ một cái chén.
“Xoảng” một tiếng rơi xuống đất, cô vẫn đang ngơ ngẩn, Trần Chiêu Hàn đã kéo cô ra xa, cúi đầu kiểm tra mu bàn tay lòng bàn tay, “Em không bị thương chứ?”
“Không, không bị.”
“Em sao thế?” Anh nhíu mày lo lắng cho cô.
Từ Tư Nhan thuận thế kéo anh ra ngoài, hai người đứng ở trong sân, sàn nhà bằng gỗ phát ra một tiếng kêu giòn giã khe khẽ, là gỗ đang kéo dài tay chân, thế giới bên ngoài giống như đã trải qua thiên kiếp, lá cây ủ rũ trên cành, mỗi một chiếc lá đã bị người khác khai thông kinh mạch.
“Người ở nơi này không phải là con người nhỉ.” Cô đứng một hồi rồi đột nhiên nói.
Trần Chiêu Hàn vẫn luôn cúi đầu quan sát cô, không bỏ lỡ vẻ chần chừ và xoắn xuýt trên gương mặt cô.
Anh rất bất ngờ, “Làm sao em biết?”
“Bởi vì bọn họ,” Cô nên nói thế nào, nói cô có thể ngửi thấy hay sao, “Bởi vì sự xuất hiện của em đã phá hoại sự cân đối của nơi này, cho nên bọn họ mới muốn giết em có đúng không?”
Đây là suy nghĩ của phái nóng vội, bọn họ quá thô lỗ, ngỡ rằng khiến người phụ nữ này biến mất chính là cách giải quyết vấn đề, thậm chí không tiếc sử dụng những thủ đoạn không chính đáng để tiêu diệt nhanh gọn lẹ.
Trần Chiêu Hàn không nói gì, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm thay đổi, cô không phải một cô gái bình thường, anh đã lờ mờ cảm nhận được.
“Nhưng bọn họ cũng lo lắng nếu em chết rồi sẽ mang đến tai họa càng lớn cho nơi này, vì vậy nên tối hôm qua chúng ta mới có thể an toàn quay trở về có đúng không.”
“A Nhan.”
“Anh nghe em nói trước đã,” Từ Tư Nhan ngẩng đầu nhìn anh, tay phải đặt trên mặt anh, nhẹ nhàng xoa vuốt, “Tuy rằng bọn họ không phải con người, nhưng cũng là bạn bè thân thích của anh, các anh cùng nhau chung sống hơn hai mươi mấy năm chắc chắn có cảm tình, em không muốn khiến anh khó xử.”
“Anh yên tâm, chỉ cần bọn họ không làm hại em, em sẽ xem nơi đây như là một thôn trang bình thường, cũng sẽ giúp bọn họ giữ kín bí mật này.”
Từ Tư Nhan nhớ nhà họ Hàn là một gia đình chuyên bắt yêu quái để luyện đan, gia chủ ngày nay chính là một bậc thầy luyện đan có tiếng, thủ đoạn của ông ta cô chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe qua, lời này của cô nếu như để bọn họ nghe thấy, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt theo gia pháp rồi bị giam cầm.
“Bây giờ em chỉ muốn gặp vị đạo sĩ vào tối hôm qua, ông ấy là sư phụ của Lục Đại Lâm đúng không, em có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
“A Nhan.” Gương mặt của người đàn ông cuối cùng cũng có sự thay đổi, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, đôi tay vô thức khóa trên eo cô, hờ hững bình tĩnh mà nói: “Anh có thể được biết em muốn hỏi ông ấy chuyện gì không?”
Dù thế nào Trần Chiêu Hàn cũng không nghĩ tới ấy thế mà cô lại biết được những chuyện này, nhưng cô không phải biết được toàn bộ, chỉ là ý nghĩ phiến diện mà thôi.
Có lẽ vì trò quỷ tối qua của tên đạo sĩ thối kia bày ra, đến cùng vẫn do anh và Lục Đại Lâm sơ ý.
Trái tim anh đột nhiên giống như bị côn trùng cắn xé, một loại hoảng loạn không thể hình dung ập đến, khiến anh vô thức ôm chặt cô vào lòng.
Hóa ra anh toàn hoàn không thể nhìn thấu được cô.
Từ Tư Nhan biết không giấu được, cũng không định giấu anh.
“Là liên quan đến kiếp trước của em.”