Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu Xanh
gậy th*t thô to mang theo nước bọt lướt qua thân thể của cô, cả lồng ngực Từ Tư Nhan cũng run rẩy theo nó, sao lại có cảm giác chết người đến thế cơ chứ, cô níu tấm ga giường dưới thân, xoay người gọi tên anh.
gậy th*t sung huyết đã nhắm chuẩn vào miệng huyệt của cô, không có dừng lại, không có giày vò, một phát cắm tận đáy, sau đó lại rút ra, rồi lại cắm vào, Trần Chiêu Hàn quỳ một gối sau lưng cô, giữ chặt hai bờ mông xinh đẹp đàn hồi, mười ngón tay mạnh mẽ cắm vào da thịt, hai ngón cái xoa nắn âm đế, tăng thêm khoái cảm cho cô.
Huyệt thịt ẩm ướt khít chặt, bị anh nong đến đỏ bừng, đẩy sâu vào rồi lại rút ra, yêu kiều nhưng không mất đi mỹ cảm, tiếng gầm rít của người đàn ông giống như núi cao nứt lìa, tiếng trước vội hơn tiếng sau.
Trong lòng mỗi con người đều có thú tính, cô có, anh cũng có.
Cô bị tư thế cưỡi phía sau mà cắm này chinh phục, mềm oặt, tê liệt.
Chẳng phải anh đang giao phối không tiết chế đó sao, khoái cảm bị cô ngậm ở trong miệng suýt chút nữa tan chảy, lúc này chỉ có thể dùng hành động cắm rút gần như phát điên để giải tỏa nỗi khát vọng trong lòng đối phương.
Tiếng cắm rút mãnh liệt vang dội đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy, cùng với tiếng thở dốc rên rỉ cực điểm và tiếng la thất thanh như đang ở thiên đường.
Giây phút cuối cùng, người đàn ông ôm hai chân cô nhấc lên khỏi mặt giường, kề lên thanh sắt cứng rắn giữa háng mình liên tiếp tấn công vài chục cái như súng liên thanh, rồi co rút bắn vào cơ thể cô.
Tinh dịch trơn ướt nóng bỏng lại thoải mái, người phụ nữ dưới thân chìm trong cơn cao trào mãnh liệt mạnh mẽ tận mấy phút đồng hồ, run rẩy kịch liệt, Trần Chiêu Hàn cúi người vỗ về cô, tay sờ lên hai đỉnh núi nhún nhảy nhất nhất kia, sờ qua đầu v* cứng ngắc rũ xuống, hai tay ôm lấy bọn chúng.
Cũng là ôm lấy cô, đến cả lông măng nhỏ xíu trên người cô cũng đang ngẩng cao trong cơn cao trào, người đàn ông thắm đượm thâm tình vùi mặt lên lưng cô gọi cô, “A Nhan, đã đỡ hơn chưa.”
Trần Chiêu Hàn ôm cô trở mình lại đặt lên trên gối, không biết cô có tỉnh táo hay không, mà tận nửa ngày không có phản ứng.
Anh nhíu mày sờ xuống trán cô, rồi lại thử sờ trán mình, phát hiện không cùng nhiệt độ.
Cô sốt rồi.
Trần Chiêu Hàn nhanh chóng mặc quần áo vào cho hai người, đánh giá một hồi, sau đó lại bọc thêm cho cô tấm chăn giường, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
Bên ngoài đêm đen gió lớn, anh ôm cô chạy ra khỏi nhà, mới phát hiện mình mang giày ngược, lập tức đá xuống ném vào trong sân, vội vã xông ra cửa đi tìm người.
Suốt cả một đêm, Lục Đại Lâm vẫn đang châm cứu cho Bạch Thanh Thanh hôn mê bất tỉnh, đang nghĩ liệu Trần Chiêu Hàn có đến nhìn thử một cái không, thì người đàn ông ấy đã đùng một tiếng đá mở cửa nhà anh ta chạy vào trong.
“Mau, mau xem cho cô ấy.”
Anh chạy thở ra không hơi, Lục thần y dụi dụi đôi mắt, trừng thật to, chân mày nặng nề cau lại.
Đây, đây là bị sao thế, chẳng lẽ là..
Sốt sắng chạy đến, nhìn ngó một vòng, mới nghe thấy anh nói cô bị sốt.
Mẹ nó! Cậu ta còn tưởng người sắp chết rồi cơ.
Thật đúng là chuyện bé xé ra to, Lục Đại Lâm ghét bỏ lùi về sau một bước. Đêm nay đón tiếp hai người sống dở chết dở, chiêu bài của cậu ta có cần nữa không đây.
“Đặt xuống đó đi.”
“Tôi ôm thế này là được.”
“Tôi bảo cậu đặt xuống đó đi! Trùm chăn như thế này không khó chịu hả, cậu để cô ấy nằm thẳng ra cho thuận khí.”
“Ồ.”
Chiếc giường duy nhất đã bị người phụ nữ khác chiếm mất, Trần Chiêu Hàn đặt cô lên chiếc bàn dài bình thường Lục Đại Lâm hay dùng để luyện pháp, xoay đầu hối thúc cái người đang lấy thuốc chậm rì rì kia.
“Cậu có thể nhanh chút được không hả!”
“Chậc chậc chậc, nhìn cậu kìa, một người phụ nữ mà thôi, làm như ai lấy mạng cậu vậy!”
“Lục Đại Lâm, đừng ép tôi đánh cậu.”
“Được rồi được rồi, thuốc này pha với nước ấm cho cô ấy uống, nửa tiếng sau thì có thể hạ sốt.” Người đàn ông nhát gan nhanh chóng sải bước đi đến, ném thuốc cho anh, lập tức nhảy ra khỏi phạm vi ba bước của anh.
Trần Chiêu Hàn lột tấm chăn trên người cô xuống, đỡ cô ngồi dậy, “Nước đâu?”
“Tôi…!” Con mẹ nó, nhìn anh vội thành thế kia, Lục nào đó lúc này quả thật không dám cãi lại, “Tôi rót, tôi rót, tôi đây đi rót nước ngay.”
Đủng đỉnh rót nước xong bưng qua cho ông lớn, ông lớn không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, Lục nào đó giảo mồm, “Có cần tôi bắt mạch cho cô ấy không?”
“Không cần.” Trần Chiêu Hàn nghĩ với bản lĩnh lưu manh của tên này, chắc chắn mạch sẽ xảy ra chuyện.
“Ồ, tôi biết rồi, do cậu làm người ta thành ra thế này đúng không.” Lục nào đó lập tức đoán ra, phất phất tay áo mắng một câu, “Cầm thú.”
“……”