Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu Xanh
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Lục Đại Lâm ngồi quanh dưới gốc cây, nhìn người bạn tốt Trần Chiêu Hàn, rồi lại nhìn sang cái lồng chó ở đối diện cậu ta, “Không cho tôi trói ông ta, cậu thì hay rồi, làm hẳn một cái lồng nhốt ông ta vào trong.”
Trần Chiêu Hàn đương nhiên cũng biết rõ tính cách của Đạo Gia, Từ Tư Nhan vừa mất tích anh lập tức làm ra cái lồng này đợi thời cơ bắt ông ta.
Trong sân không mở đèn, một ngọn nến trắng đứng trên đất dưới chân bọn họ, ngọn lửa lúc sáng lúc tối lập lòe trên mặt ba người.
“Thầy Trương, A Nhan đi đâu rồi.”
“Tôi không biết.”
Lục Đại Lâm hừ cười, cầm một cây gậy chọc chọc vào người ông ta, “Tôi nói cho thầy nghe, phiền ông mở mắt ra nhìn thử phía dưới.”
Trương đạo sĩ mở mắt ra, nhìn thấy tên học trò khốn nạn kia của mình, rồi lại bình tĩnh nhắm mắt lại, làn da khô ráp khe rãnh ngang dọc dính ở trên mặt, dáng vẻ có xé cũng không xé được.
Trần Chiêu Hàn còn chưa nói gì, Lục Đại Lâm đã xoạt một tiếng vặn mở một bình dầu ở bên cạnh đổ vào cái nồi nằm phía dưới lồng chó, “Thầy, ông mà còn không mở miệng, tôi phải châm lửa đấy nhé, đợi chút nữa ông ngồi nhích vào giữa một chút, chịu nhiệt sẽ đều hơn chút.”
Trương đạo sĩ vểnh tai nghe thấy cái bật lửa kêu tạch một tiếng, tức khắc mở to mắt, tức giận quát: “Nghịch đồ! Cậu dám châm lửa đốt thầy cậu!”
“Ai nói thế? Tôi chỉ là đang nướng một cây xúc xích dưới mông ông thôi mà, còn không phải sợ ông đói hay sao?”
Trương đạo sĩ ngoảnh mặt đi: “Hừ!”
Hồi lâu sau, Lục Đại Lâm không biết lấy từ đâu ra một cây xúc xích ném vào trong chảo dầu, làm vang lên tiếng xèo xèo xèo, hơi dầu nóng hổi bốc lên, tầm mắt đều trở nên mơ hồ.
Sợi dây trong tay Trần Chiêu Hàn đột nhiên trượt một cái, cái lồng chó trong chớp mắt suýt chút nữa đã rơi vào trong chảo, Trương đạo sĩ bị dọa cho ôm chặt khung sắt trên đỉnh đầu, giống như một con khỉ vểnh mông, ngồi bên trong gào khóc thảm thiết.
“Người anh em! Cậu nắm chặt sợi dây một chút! Đừng buông lỏng nữa nhé, ai dô ôi mẹ ơi! Cái mạng già suýt chút nữa đã mất.”
“Trương sư phụ, tôi chỉ muốn biết A Nhan đang ở đâu?”
“Chết mất thôi! Tôi nói với cậu còn không được sao, có thể lấy chảo dầu ra không, mông tôi sắp chịu hết nổi rồi.”
Trương đạo sĩ nói xong, thì ngồi dưới gốc cây bày trận pháp, vạn vật đều có linh hồn, Trần Chiêu Hàn không ngờ tới cái cây trong sân nhà mình ấy thế mà lại thông với cái cây lá tím bên ngoài hang động trên núi kia.
Trong lúc mờ mịt hỗn độn, ý thức của anh đang bị dẫn dắt đến cái cây kia.
Trước mắt xuất hiện một màn ảo ảnh.
Cô gái nhỏ quen thuộc mặc một bộ đồng phục màu xanh của thời dân quốc, gương mặt trẻ con non nớt mang theo chút phong độ nhàn nhạt của người trí thức, không nhìn thấy vẻ tinh thần phấn chấn, chỉ có vẻ u sầu hiu quạnh rơi giữa đôi lông mày của cô bé, có làm thế nào cũng bôi xóa được.
Cô gái nhỏ khi ấy cùng mấy bạn học nữ bị một đám binh lính trói ở trên xe, định dâng tặng cho ai đó, giữa đường bọn cô cắt đứt sợi dây nhảy xuống khoang xe chạy lên ngọn núi gần đó, nhưng rất nhanh đã bị bắt lại, chỉ có cô gái nhỏ này trốn khỏi bọn truy bắt, bởi vì có một con sói mẹ sau khi bị súng bắn chết đã đè cô dưới bụng mình, bộ lông trắng toát dày cộm, che đậy cô bé vô cùng kín đáo.
Đám lính tặc không tìm thấy người, điên cuồng bắn giết vài con sói hoang trên núi rồi bỏ đi, cô bé bịt chặt miệng vùi tiếng khóc vào trong đất.
Kinh hoảng, sợ hãi, thậm chí nỗi sợ cũng đè cô bé dưới bộ lông ấy, cảm giác khó chịu nhân đôi.
Sau đó, đứa con duy nhất của sói mẹ từ trên núi chạy xuống đây, tìm thấy người mẹ cứng nhắc, cũng phát hiện ra cô gái bị dọa đến cứng người.
Con sói trắng ấy thồ mẹ quay về đỉnh núi, cô gái nhỏ một mực đi theo phía sau, sói trắng đi được vài bước chợt quay đầu nhe răng với cô bé, ý là bảo cô mau cút đi, cô bé cẩn thận dè dặt tiến về phía trước quỳ xuống, dập đầu với sói mẹ một cái, “Xin lỗi.”
Sói trắng sững sờ, thu lại hàm răng chằng chịt, đỏ mắt xoay người chạy đi chừng mấy mét, vì nó ham chơi đã chạy đến ngọn núi khác chơi, nếu không chắc chắn có thể thay mẹ ngăn phát súng chí mạng kia.
Lúc gần đến đỉnh núi, sói trắng nghe thấy động tĩnh phía sau, nó biết cô gái nhỏ kia vẫn chưa đi, vẫn luôn đi theo nó.
Chôn sói mẹ xong, sói trắng vốn dĩ muốn đuổi cô đi, nhưng lại không nỡ nhe răng với cô lần nữa, bởi vì ngón tay của cô gái nhỏ lúc giúp nó đào hố đã bị cắt rách, máu chảy đầm đìa, rất đáng thương.
Nhưng sói trắng vẫn muốn đuổi cô đi, nó không phải là con sói duy nhất ở đây, còn có rất nhiều sói hoang không có linh tính, nhìn thấy vật sống thì sẽ ăn ngay, cô gái này mà ở trên núi chắc chắn không sống nổi tới ngày mai.
“Cậu có thể đừng đuổi tôi đi không, cha mẹ cũng bởi vì tôi mà bị người xấu bắn chết, tôi không còn nơi nào để đi nữa, nếu như cậu thích, thì cứ ăn tôi đi.”