Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu Xanh
Giường gỗ cót két một tiếng, Từ Tư Nhan vô thức giơ tay che lên che ánh nắng chiếu vào, giữa hai đầu lông mày vô thức nhíu lại, lông mi run rẩy, qua một hồi mới chậm rãi tỉnh táo.
Nhìn căn phòng xa lạ, cô có một chút mờ tịt không biết bản thân mình đang ở đâu, đây không phải là nơi cô ở lúc trước.
Đây là…nhà của người đàn ông kia.
Ký ức của ngày hôm qua rất nhanh đã dồn về đầu óc của cô.
Rừng núi…
Mưa…
Vết máu…
…Đàn ông.
Anh tên là gì thế?
Trần Chiêu Hàn.
Đôi mắt lay động, trong phòng chỉ có một mình cô, Từ Tư Nhan nhanh chóng ngồi dậy, vén tấm chăn trên người ra, vội vàng leo xuống giường, chân trần đạp trên nền đất, không kịp mang giày đã muốn chạy ra bên ngoài.
Còn chưa ra khỏi phòng, cô đột nhiên dừng lại, giống như cảm nhận được gì đó, cô quay đầu lại, nhìn thấy chiếc giày vải màu đỏ trên đất, nhất thời dại ra.
Anh đã tìm giày về cho cô, vết bùn bên trên cũng được giặt sạch rồi. Cô nhớ chiếc giày có lẽ là đã rơi vào một cái hố.
Bước hai ba bước qua đó, ngồi xổm xuống, Từ Tư Nhan động tác nhanh gọn mang giày vào, chạy ra ngoài.
Hôm nay Trần Chiêu Hàn không đi xa nhà, sáng sớm gà trống gáy xong tiếng đầu tiên, anh đã thức dậy, đang định từ trên giường nhảy xuống, tự nhiên nhớ ra trên cơ thể có một người đang đè lên.
Gà trống gân cổ gáy mãi chưa xong, Trần Chiêu Hàn vội vã vươn tay bịt đôi tai của cô gái lại, đợi bên ngoài yên tĩnh rồi anh mới buông tay ra.
Qua một lúc sau, người đàn ông nhẹ nhàng đặt cô gái xuống bên cạnh nằm ngửa ra, tầm mắt quan sát một vòng trên mặt cô, không có gì khác thường.
Anh đang định ngồi dậy, vừa cúi đầu chợt phát hiện sự khác thường giữa háng mình, buổi sáng của một người đàn ông. Anh lại nhìn sang mặt cô, gương mặt trắng nõn mềm mại đang say ngủ, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt nhẹ nhàng của cô.
Anh rất do dự, vừa nghĩ đến cảm giác tối hôm qua mình hôn mặt cô, mũi cô, môi cô, phía dưới gần như muốn nổ tung. Gương mặt đẹp trai chậm rãi cúi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào cô, Trần Chiêu Hàn nghe thấy trái tim nóng bỏng đang cuộn trào trong lồng ngực của anh.
Anh lặng lẽ nhẫn nhịn.
Phản ứng của thân thể khiến anh rất muốn có được cô, chiếm hữu cô. Nhưng lý trí lại bảo anh đừng kích động, đừng làm cô tổn thương. Anh không muốn giống như một con quỷ đói sắc, anh muốn lời đồng ý của cô. Ý nghĩ này nghe như ảo giác mịt mù, nhưng anh vẫn muốn cố gắng một phen.
Sau vài giây, anh âm thần đưa ra quyết định.
Leo xuống giường, đi ra khỏi phòng, đứng dưới gốc cây yên tĩnh một lúc.
Trời còn chưa sáng, anh một mình chạy vào trong núi giúp cô tìm giày, quay trở về thì vẫn luôn canh giữ ở trong sân, chờ cô thức dậy.
Nghe thấy tiếng bước chân trong nhà, anh buông xuống công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn qua.
Trong sân nổi lên một trận gió, hai chiếc lá cây lộn nhào vài vòng rồi dừng ở bên chân anh.
Từ Tư Nhan đứng trước cửa nhà chính, tay vịn vào cửa, áo quần xộc xệch, lộ ra nửa bên bả vai, một chân đặt ở bên ngoài, một chân đặt ở bên trong.
“Em dậy rồi à.”
Anh đi về phía cô.
“Ừm.”
Cô cũng đi về phía anh.
Cô hỏi: “Sao anh tìm được giày thế?”
Anh nói: “Mỗi một nơi trong ngọn núi này anh đều rất quen thuộc.”
Hôm qua Từ Tư Nhan chỉ đại khái nhắc đến, anh lập tức biết đó là nơi nào.
Trên người anh mặc một chiếc áo ba lỗ ngụy trang, trên chân là quần dài thoải mái, dưới chân vẫn là đôi giày vải kia, đôi mắt trong veo đi dưới ánh nắng, trông vô cùng đẹp trai.
Ánh mắt của Từ Tư Nhan giống như dán chặt trên mặt anh, cô không biết mình đi kiểu gì đến đó, đến khi cách nhau thật gần, cô mới cảm thấy trong đầu trống rỗng một mảnh.
Nam nữ từng ngủ chung trên một chiếc giường, nếu như không có gây gổ gì không vui, cộng thêm có thiện cảm lẫn nhau, bình thường luôn sẽ kéo gần mối quan hệ của cả hai, trong tiềm thức cảm thấy đối phương rất thân cận.
Cho nên khi Từ Tư Nhan cong mắt nhìn anh cười, Trần Chiêu Hàn không khỏi cong môi, ý cười trong mắt bị cô lây truyền, để lộ ra càng nhiều tình cảm.
Anh vươn tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch của cô, nói: “Đánh răng rửa mặt xong đi ăn sáng, vẫn còn nóng đấy.”
“Ừ.”
Cô cười nhạt, nhón chân lên lấy lá cây trên vai anh xuống, nói: “Em quên gấp chăn mất rồi.”
“Để anh gấp, em mau đi rửa mặt đi.”
“Ừm.”
Trong lúc ăn sáng, Trần Chiêu Hàn nói ăn cơm trưa xong muốn dẫn cô đi lên đỉnh núi.
“Tại sao lại đến đó?”
Người đàn ông đặt trứng gà đã bóc vỏ vào trong chén của cô, “Du khách vào núi sẽ lên đỉnh núi cầu nguyện.”
Cô nghiêng đầu, “Cầu nguyện ư?”
“Ừm, em đi rồi sẽ biết thôi.”
“Ồ.” Cô cắn một miếng trứng gà, nhai xong nuốt xuống, “Vừa rồi anh ở trong sân làm cái gì thế?”
“Làm một cái bồn gỗ, dùng để tắm rửa.”
Trần Chiêu Hàn cúi đầu bóc vỏ trứng gà, ngón tay thon dài có vài nơi bị mài tróc da, nhưng không ảnh hưởng đến khả năng thưởng thức cái đẹp, anh nói, “Buổi tối quay về em có thể tắm bằng cái này.”
Từ Tư Nhan không nghe ra một dụng ý khác trong lời nói của anh, vô thức cúi đầu ngửi ngửi bản thân, “Trên người em rất thối sao?”
“Không có,” Anh không nhịn được bật cười, “Các cô gái luôn thích sạch sẽ, lỡ như em leo núi đổ mồ hôi, quay về có thể đơn giản tắm rửa.”
Câu nói này vốn là thuận miệng thốt ra, nhưng Từ Tư Nhan luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy. Thậm chí trên mặt còn có chút nóng bức kỳ lạ.