Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Minh cũng hiểu đc vấn đề nghiêm trọng như thế nào vì nếu như chỉ có 2 chị em cô thì cô đã ko sợ hãi như vậy mà còn 2 đứa nhỏ nữa nếu như Trần Đạt hôm nay đến chậm một tí thì ko biết cô đã làm ra chuyện gì nữa, Đỗ Phương đứng dậy đi qua đi lại rồi nói
- Nếu anh ta đã tìm đc đến đây thì chắc chắn anh ta đã biết đc thông tin của em nên sau này đi đâu phải cẩn thận
- Vâng ( Đỗ Minh trả lời)
- À còn nữa nếu như chẳng may mà gặp lại anh ta cứ tỏ ra bình thường đừng để anh ta biết là em đã biết anh ta là ai và điều này quan trọng này là ko đc để anh ta biết nhà của chúng ta là căn nào, có chuyện gì là em phải lập tức báo ngay cho chị, nhớ chưa? ( Đỗ
Phương dặn dò Đỗ Minh)
- Dạ, em nhớ rồi ạ? ( Đỗ Minh trả lời)
Đỗ Phương sực nhớ là hôm nay là ngày nghỉ mà Trần Đạt lại đến đây cô mới quay ra hỏi
- Trần Đạt cậu đến đây chắc ko phải là trùng hợp đâu nhỉ?
- Chết em quên mất là anh Trần Hùng bảo em đến đưa tập hồ sơ này để chị nghiên cứu trước về công ty đối tác làm ăn lần này có gì rồi ngày mai chị lên bàn công việc với anh ấy ( Trần Đạt nghe Đỗ Phương hỏi mới nhớ ra)
Đỗ Phương nhận lấy tập hồ sơ rồi nói với Trần Đạt
- Em tới rồi thì vào ăn cơm với gia đình luôn nhé!
- Dạ thôi em còn tí việc em xin phép về trước ạ ( Trần Đạt trả lời)
Rồi anh nhanh chóng ra về vừa đặt chân lên xe anh đã lấy điện thoại gọi về cho Trần Hùng, Trần Hùng vừa bắt máy anh đã gần như là quát lên
- Anh à có chuyện lớn rồi
- Có chuyện gì mà em phải hét ầm lên thế nói anh nghe xem nào ( Trần Hùng hơi khó chịu vì thái độ này của em trai mình)
- Trung Thành đến Việt Nam rồi mà còn tìm đc nhà của Thẩm Minh nữa ( Trần Đạt nói)
- Trung Thành sao mà tìm đc nhà của Thẩm Minh đc ( Trần Hùng hỏi)
- Làm sao mà em biết đc ( Trần Đạt trả lời)
- Thôi những việc anh nhờ em giao cho Trạch Tiêu làm đi anh có chuyện cần bàn với em ( Trần Hùng nói và bảo Trần Đạt về nhà)
Về đến nhà 2 anh em bàn bạc là sẽ thuyết phục chị em của Thẩm Minh chuyển nhà
Lúc mà Trần Đạt đưa tập hồ sơ về công ty đối tác cho cô, cô cũng chưa để ý lắm chỉ đến khi mà cô ăn cơm xong cô mới giở tập hồ sơ ấy ra cô sửng sốt khi thấy trên tập hồ sơ ấy ghi chữ " Tập Đoàn Đỗ Thị"
thì ra công ty sẽ hợp tác là tập đoàn mà chú đã cướp trắng trợn trên tay của 2 chị em cô thật ko ngờ lần này là đối tác của công ty mà 2 chị em cô đang làm. Khi nhìn 2 chữ tập đoàn Đỗ Thị những hình ảnh mà cô đã cho nó ngủ quên 4 năm trời nay bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu cô những kí ức đó cứ xoẹt qua xoẹt lại cô gọi Đỗ Minh lại cho cô ấy xem khi nhìn thấy 2 chữ Đỗ Thị những kí ức lại bắt đấu hiện về, cô hỏi chị
- Bây giờ chị định làm như thế nào?
- Chị cũng ko biết nữa ( Đỗ Phương rất mệt mỏi vè vấn đề này)
- Hay giúp công ty có đc hợp đồng này ( Đỗ Minh nói)
- Ko, nếu giúp công ty đó có đc hợp đồng này thì chắc chắn vị trí của chú sẽ đc nâng lên sau này sẽ rất khó khăn cho 2 chị em mình trong việc lấy lại công ty ( Đỗ Phương nói)
- Nhưng nếu như mà ko giúp thì rất có thể công ty sẽ phá sản thì còn công ty nữa đâu mà chị em mình giành lại ( Đỗ Minh nói)
- Đúng nên chị rất là đau đầu ( Đỗ Phương nói)