Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Minh thấy quyển tạp chí thì hỏi Đỗ Dũng
- Ý của con là gì?
Cậu bé cầm quyển tạp chí lên tay rồi ngồi mân mê quả là con của Đỗ Phương có khác kiểu ngồi quý tộc ko khác gì mẹ thêm ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Đỗ Minh rồi nói
- Cô nghĩ sao?
- Chẳng lẽ con nghi ngờ sếp tổng của Trần thị là bố của con ( Đỗ Minh hỏi Đỗ Dung)
- Con ko chắc nên con muốn cô giúp con ( Đỗ Dũng cũng nói luôn mục đích của mình)
- Sao con ko nói với mẹ của con mà cô thì có thể làm gì để giúp con ( Đỗ Minh hỏi Đỗ Dũng)
- Cô nghĩ mẹ con có tin ko? Chắc chắn là ko với lại cô thân với chú Trần Đạt chắc chắn chú ấy có thể giúp chúng ta ( Đỗ Dũng nói)
- Con nghĩ chú ấy có tin cô ko? ( Đỗ Minh hỏi Đỗ Dũng)
- Nếu như là người khác nói thì con ko chắc nhưng nếu là cô thì chú ấy chắc chắn sẽ tin ( Đỗ Dũng trả lời câu hỏi của Đỗ Minh một cách dứt khoát)
- Đc cô sẽ suy nghĩ về những gì con nói ( Đỗ Minh nói xong cũng đi về phòng)
Tối hôm ấy cô ko ngủ đc trong đầu cô đều là cuộc hội thoại giữa cô và Đỗ Dũng đối với những lời mà Đỗ Dũng nói thì cô "nửa tin nửa ngờ" nhưng cô vẫn thử đề cập đến việc này với Trần Đạt xem vì cô biết Đõ Dũng sẽ ko bao giờ làm gì mà ko có lí do
Hôm sau trong lúc nghỉ trưa cô mời Trần Đạt ra một quán cà phê gần đó cô ra đấy trước còn Trần Đạt ra sau vì anh còn cuộc họp với cổ đông
Anh chạy ra quán cà phê cô hẹn nhìn một cái là đã thấy cô ngồi ở cái bàn gần cửa sổ anh đi đến kêu một ly cà phê đá rồi hỏi cô
- Sao hôm nay có nhã hứng mời tôi cà phê vậy?
- Thỉnh thoảng tôi mời anh một ly cà phê cũng cần có lí do sao? Tôi thỉnh thoảng cũng phải lấy lòng sếp một tí chứ ( Đỗ Minh nửa đùa nửa thật)
- Tôi biết cô sẽ ko như vậy đâu nói đi cô kêu tôi ra đây có việc gì ( Trần Đạt vào thẳng vấn đề)
- Anh thấy Đỗ Đoan và Đỗ Dũng như thế nào? ( Đỗ Minh hỏi)
- Hai đứa trẻ rất có tiềm năng Đỗ Dũng là về mảng kinh tế còn Đỗ Đoan về mảng nghê thuật nếu đc đào tạo đúng cách chắc chắn sau này sẽ làm nên nghiệp lớn ( Trần Đạt nói)
- Ý của tôi ko phải là như vậy, ý tôi là anh ko thấy chúng giống ai à? ( Đỗ Minh lập tức nói ra suy nghĩ của mình)
- Ý cô muốn nói đến anh trai tôi ( Trần Đạt hỏi)
- Đúng ( Đỗ Minh trả lời)
- Sao cô ko giống chị của mình một chút nào vậy chị cô làm việc rất cẩn trọng còn cô sao lại nói năng chẳng suy nghĩ gì vậy ( Trần Đạt hỏi)
Nghe đến câu này Đỗ Minh hơi tự ái nhưng vẫn cố nhịn một tý để tiếp tục cuộc nói chuyện này
- Từ trước đến nay tôi chưa bai giờ làm gì mà ko có lí do cả
Nói xong câu đó thì cô cũng đứng dậy bỏ đi nhưng trước khi đi cũng ko quên bỏ lại cho anh một câu
- Anh hãy về suy nghĩ thật kĩ về những gì tôi nói hôm nay
Trong suốt ngày đó anh ko thể nào tập trung vào công việc của mình tí là anh quên cái này ko thì cũng cái kia vì trong đầu anh luôn là những lời Đỗ Minh nói hôm nay. Anh ko biết mình nên làm gì chẳng lẽ lại đến gặp trực tiếp anh trai mình hỏi? Mà có hỏi chắc gì anh ấy đã biết? Những câu hỏi những suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu anh làm anh ko tập trung đc