Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong nhưng sao Đỗ Minh vẫn chưa về đáng ra giờ này cô phải có mặt ở nhà rồi chứ
Đỗ Minh thì sau khi tan làm xong đã gặp chuyện ko may cô đang đi ra chỗ để xe thì có một ai đó ở đằng dùng khăn bịp mồm cô lại sau đó cô từ từ lịm đi nhưng người đó ko cẩn thận đã để Tiểu Lam nhìn thấy Tiểu Lam ngay lập tức gọi cho Đỗ Phương
Đỗ Phương đang ở nhà thấy điện thoại cứ tưởng là Đỗ Minh gọi về vội bắt máy rồi hỏi
- Đỗ Minh hả? Em đang ở đâu sao giờ này chưa về
- Em là Tiểu Lam đây chị ơi ( Đầu giây bên kia nói)
- Tiểu Lam hả em gọi có chuyện gì ko mà sao giờ này Đỗ Minh vẫn chưa về ( Đỗ Phương hơi thất vọng nói)
- Chị ơi lúc nãy em thấy có người đưa Đỗ Minh lên một cái xe ô tô mà hình như chị ấy ngất rồi chị ạ ( Tiểu Lam vừa nói vừa khóc)
- Hả em nói sao? Mà em có nhớ đc biển số xe ko ( Đỗ Phương gần như là hét vào cái điện thoại)
Trần Đạt nghe thấy vậy cũng chạy lại gần vì anh biết chắc chắn là Đỗ Minh đã xảy ra chuyện gì đó
- Dạ em ko thấy ( Tiểu Lam nói)
Nghe xong câu này thì cô cũng tắt máy Trần Đạt vội hỏi
- Đỗ Minh có chuyện gì vậy chị
- Tiểu Lam nói thấy có người đưa con bé lên xe ô tô mà von bé hình như là ngất rồi chắc là bị đánh thuốc ( Đỗ Phương nói)
- Bây giờ phải làm sao mới tìm đc Đỗ Minh đây chúng ta ko có biển số xe ( Trần Đạt lo lắng nói)
Như nhớ ra chuyện gì cô mừng rỡ nói
- Đúng rồi điện thoại Đỗ Minh có định vị chắc chắn là sẽ tìm đc con bé
Nói rồi cô vội mở điện thoại của mình ra rồi nói với Trần Đạt
- Đây rồi con bé đang ở trong một ngôi nhà hoang ởtrên đường L
- Vậy đc rồi chúng ta mau đến cứu Đỗ Minh đi ( Trần Đạt nói)
Trong buổi sinh nhật này cô còn mời cả Tuyết Nhung nữa và bây giờ Tuyết Nhung đang ở đây cùng với 2 đứa nhỏ cô vội nói với Tuyết Nhung
- Cậu chịu khó trông 2 đứa nhỏ giúp mình nhé
- Cậu đừng lo cậu mau đi cứu Đỗ Minh đi ( Tuyết Nhung vội nói)
Nghe xong câu này cô yên tâm mau chóng đi xuống Trần Đạt do là rất vội đi cứu Đỗ Minh nên là lái xe đi luôn trên xe ko quên gọi cho Trạch Tiêu
- Cậu điều người đến khu nhà hoang trên đường L cho tớ nhé
Ko để Trạch Tiêu trả lời anh vội tắt máy
Ở trong khu nhà hoang trên đường L Đỗ Minh đang bị trói trên một chiếc ghế cô ả phó phòng đến gần bóp mặt cô nâng lên
- Chào chị trưởng phòng đáng kính chúng ta lại gặp nhau rồi
- Tôi biết ngay chỉ những người như cô mới giở đc những thủ đoạn này ( Đỗ Minh nói)
Cô ta cười như điên dại rồi nói
- Cô biết thì đã sao chẳng phải cô vẫn đang bị trói trên chiếc ghế này và ở trong ngôi nhà hoang này hay sao. Bây giờ thì để xem còn ai có thể giúp cô đc nữa
- Tại sao cô lại vậy ( Đỗ Minh nói)
- Tại sao à? Vì cô cản đường tôi tất cả những gì tôi muốn cô đều cướp đi ( Cô ả trưởng phòng nhìn Đỗ Minh bằng ánh mắt hận thù rồi nói)
- Tôi ko hề cướp bất cứ thứ gì của cô ( Đỗ Minh nói)
- Cô ko cướp à! Vậy vị trí trưởng phòng! Trái tim của Trần Đạt tất cả những cái đó nếu như k có cô nó sẽ thuộc về tôi ( Ả phó phòng nói)
- Cô nhầm rồi những thứ đó nếu như ko có tôi cô cũng sẽ chẳng có đc bởi vì cô ko có bản lĩnh ( Đỗ Minh nói)