Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết Nhung thấy trời đã khuya nên hỏi cô
- Cậu đã ăn cái gì chưa để mình đi hâm lại đồ ăn cho cậu
Cô chỉ khẽ gật đầu rồi kêu 2 đứa nhỏ mau mau về phòng ngủ rồi ngày mai còn vào thăm Đỗ Minh. Tuyết Nhung sau khi hâm lại đồ ăn thì gọi Đỗ Phương ra ăn trong lúc Đỗ Phương đang ăn thì Tuyết Nhung lấy trong túi của mình ra một cái USB đi cho Đỗ Phương và nói
- Đây là tất cả các bằng chứng ông ta bòn rút vốn của công ty vào túi riêng có rõ cả số tiền mà ông ta đã bòn rút chỉ cần sao cái này ra máy tính của cậu thêm nữa để chắc chắn là ông ta ko chối cãi đc câu hãy có thêm lời khai của tên luật sư mà đã giúp ông ta làm những việc này
- Cậu có biết tay luật sư ấy là ai ko ( Đỗ Phương hỏi)
- Người này cậu que đấy chính là tay luật sư đã làm giả di chúc của bố mẹ cậu ( Tuyết Nhung nói)
- Ông ta vẫn còn làm luật sư à sau những gì mà ông ta làm với ba mẹ tớ mà ông ta ko cảm thấy hổ thẹn sao ( Đỗ Phương hơi kích động nói)
- Cậu nói nhỏ thôi 2 đứa nhỏ đang ngủ mà ( Tuyết Nhung phải kêu Đỗ Phương nói nhỏ tiếng lại chứ 2 đứa nhỏ đang ngủ trong phòng mà)
- Tớ xin lỗi tớ hơi kích động ( Đỗ Phương cố gắng kìm chế cảm xúc của mình)
- Mà còn một chuyện này nữa cậu còn nhớ tay tài xế xe tải mà đã tông chết ba mẹ cậu ko ( Tuyết Nhung hỏi)
- Làm sao mà quên đc ông ta bị phạt tù 8 năm mà ( Đỗ Phương nói)
- Năm ngoái ông ta đã ra tù rồi ( Tuyết Nhung nói)
- Cái gì? Sao lại như vậy ông ta mới ở tù vó 4 năm ( Đỗ Phương nói)
Ko nói cũng biết chắc chắn là phải có uẩn khúc gì chứ làm sao mà ông ta có thể ra tù nhanh như thế đc
Về phía Trần Đạt cậu ta ở trong bệnh viện cả đêm với Đỗ Minh ko ăn ko
uống mà chỉ chờ xem lúc nào Đỗ Minh tỉnh dậy chỉ gần sáng cậu ta mới chợp mắt đc một tí, trong lúc cậu ta ngủ thì tay Đỗ Minh cũng có nhúc nhích rồi cô từ từ mở mắt tỉnh dậy thấy Trần Đạt đang ngủ gục bên cạnh giường của mình nên cô cũng ko muốn đánh thức chỉ có lúc này ko hiểu sao mà Trần Đạt lại giật mình tỉnh dậy thấy cô đã tỉnh anh vội hỏi
- Cô tỉnh rồi à có thấy khó chịu ở đâu ko
- Tôi ko sao đâu ( Đỗ Minh nói)
Lúc này Đỗ Phương cùng Tuyết Nhung và 2 đứa nhỏ cũng vào tới 2 đứa nhỏ chạy đến bên giường Đỗ Minh rồi hỏi
- Cô có sao ko cô?
Đỗ Minh muốn ngồi dậy nhưng ko đc Trần Đạt hiểu ý nên giúp cô còn giúp coi lấy gối để kê ở sau lưng cho khỏi đau rồi cô nhẹ nhàng xoa đầu 2 đứa nhỏ nói
- Cô ko sao
Đỗ Phương lên tiếng nói
- Em mới tỉnh có thấy khó chịu ở đâu ko? Chị có nấu cháo cho em này ăn đi cho mau khỏe
- Em ko sao rồi chị ( Đỗ Minh trả lời)
Đỗ Phương quay ra hỏi Trần Đạt
- Từ tối qua đến giờ cậu đã ăn cái gì chưa
- Dạ chưa chị ( Trần Đạt trả lời)
Nghe thấy chữ chưa thì Đỗ Minh đã hỏi
- Sao lại chưa ăn anh muốn hại cái bao tử của mình à
- Người ta chưa ăn là lo cho cô hôm qua cậu ta ở trong bệnh viện cả đêm mà làm sao mà ăn đc ( Tuyết Nhung nói)
Đỗ Minh lúc này chỉ khẽ nói
- Giờ anh lo mà đi kiếm cái gì mà ăn đi cứ như vậy thì bao tử nào chịu đc
Trần Đạt đang định đi ra thì Đỗ Phương nói
- Thôi khỏi chị có mua bánh mì cho cậu rồi ăn đi
Nói rồi cô lôi từ trong túi ra một chiếc bánh mì