Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chap 13: Cảm giác đó gọi là… đau
Anh hai nhìn tôi chăm chú. Đôi đồng tử máu hổ phách như xoáy lấy tâm can tôi. Rõ ràng anh đang khó chịu.
Một lúc sau, anh hỏi:
- Có phải bây giờ vẫn khó chịu?
Tôi gật đầu.
- Có phải cái cảm giác như ngàn con kiến cắn, dao đâm xuyên tim đang dày vò cơ thể không?
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không trả lời. Dày vò thì đúng rồi nhưng kiến cắn, dao đâm thì tôi không hiểu. Trên người tôi không có vết thương, cũng chẳng có nơi nào chảy máu. Lời nói ẩn ý của anh tôi hoàn toàn mơ màng. Thế nên, tôi hỏi ngược:
- Bị kiến cắn, dao đâm là như thế này à?
Anh hai sững người. Hai tròng mắt tràn ngập nỗi xót xa. Đã bao lâu rồi, tôi không được nhìn thấy anh quan tâm tôi thế này nhỉ? Cơ mà biểu hiện của anh lại khiến tôi khó đoán quá. Có phải là tôi mắc bênh gì rồi không?
- Emi! – Anh thì thào, đôi mắt nhắm hờ lại: Nếu như…anh không phải anh trai song sinh của em thì anh làm sao có thể biết là em đang ĐAU đây?
- Đau ư?
Tôi ngỡ ngàng, giọng khàn lại. Từ khi nào một con bé vô cảm như tôi lại biết đau?
Tôi biết viết chữ “đau” ra sao.
Tôi biết đọc từ “đau” thế nào.
Nhưng mà tôi lại chẳng thể biết, “đau” là gì .
Cuối cùng thì tôi cũng có câu trả lời rồi. Đây là đau. Cái cảm giác khó chịu, khiến tim gan quặn lại này là đau.
Não bộ của tôi đột ngột trống rỗng, cả người tôi cứng đờ, không biết nên có hành động gì tiếp theo. Tất cả mọi giác quan của tôi đều đình chỉ như thế tôi đã tìm ra thứ gì lớn lao lắm, lớn đến mức tôi không thể chứa chấp nổi.
- Thứ em đang phải chịu đựng, gọi là đau đấy! – Anh tôi cười.
Tôi không biết nụ cười ấy là đang châm biếm tôi ngu ngốc hay là chế nhạo tôi khờ khạo nữa. Có lẽ là cả hai.
Tôi biết đau rồi!
Tôi thật sự đã biết đau!
Lạy trời, có lẽ chỉ có mình tôi biết, tôi khát khao được “đau” đến mức nào.
Nhớ cái ngày tôi còn thơ ấu, khi mà tôi chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại là một cô công nương nhỏ bé, đáng lí ra ai cũng phải nâng tôi như nâng vật báu, hứng tôi như hứng trứng gà mới đẻ mới phải. Thể nhưng bởi vì tôi vô cảm, không biết đau nên tất cả ai nấy đều dửng dưng.
Như bao đứa trẻ khác, tôi muốn khi mình ngã sẽ có người dìu dậy, thổi phù phù những vết thương và an ủi.
Tôi muốn khi mình bị thương hoàn toàn có thể kêu gào, khóc toáng lên để hù doạ người khác cho dù đó chỉ là một vết xước nhỏ nhoi.
Tôi muốn nhưng tôi không thể có được.
Tôi cũng được nâng niu lắm chứ nhất là người thân của tôi.
Nhưng mà liệu có ai biết tôi thất vọng đến cỡ nào khi tôi cố tình ngã nhào mà chẳng đối lấy được cái thổi phù phù đầy quan tâm của họ. Họ chỉ xem tôi có bị thương nặng hay không, xoa đầu và luôn nói nói với tôi một câu giống nhau y hệt: “ Không sao, cũng may con không biết đau!”
Tôi hoàn toàn chẳng cảm thấy đó là một điều may mắn.
Lại nhớ về thời gian ấy, tôi lại càng muốn cười nhạo bản thân.
Ngày ấy, tôi không hiểu tại sao mọi người khi bị thương và chảy máu đều khóc. Mãi sau này tôi mới hiểu, họ khóc vì …đau. Thế là, tôi bắt chước những người đó, gào thật to, kêu thật lớn, lấy tay dụi mạnh đôi mắt cốt chỉ để cho nước mắt rơi ra. Nhưng mà, mọi công sức của tôi bỏ ra chỉ có thể đổi lấy được một câu chất vấn:
“ Sao lại khóc, con đâu có biết đau đâu?”
Dĩ nhiên tôi không thể nói là do tôi cố tình nên đành im lặng. Im lặng, cứ im lặng rồi dần dà thành quen. Khi bị thương cũng chẳng buồn nói, may mắn có ai hỏi thì tôi cũng học cách trấn an: “Lo gì chứ, tôi không biết đau mà!”
Hiển nhiên, câu nói đó phát ra thì cũng chẳng ai phải tốn nước bọt an ủi nữa.
Tôi ghét cái “khả năng” trời cho này, rất ghét rất ghét.
Nhưng mà bây giờ, tôi nghĩ lại rồi. Biết đau thật không tốt chút nào. Cái cảm giác gọi là đau vô cùng khó chịu. Tôi ước, minh có thể vô cảm như trước kia. Cũng như tôi ước, tôi có thể vô tư, không yêu ai như trước kia vậy.
Tôi tiếp tục khóc.
Nói thật, đây không phải lần đầu tiên, tôi rơi lệ. Tôi đã từng khóc rất nhiều lần rồi, cố tình có, vô tình có. Khi sợ hãi…tôi khóc. Khi tuyệt vọng…tôi khóc. Khi cô đơn…tôi khóc. Khi bất lực…tôi khóc. Khi lạc lõng…tôi khóc. Khi cảm động…tôi khóc.
Nhưng khóc vì đau thì đây là lần đầu tiên. Cuối cùng thì tôi nên vui hay nên buồn đây?
Mà khoan đã, tại sao tôi lại đau? Tôi không hề bị thương cơ mà!
- Em đã yêu ai à? – Anh hai nãy giờ im lặng, đột ngột lên tiếng.
Tôi im lặng, mặc nhận.
- Là Sonozako Raito?
Tôi tiếp tục im lăng.
Anh hai thở dài, giọng não nề:
- Tại sao em không nghe lời anh chứ?
Tại sao? Chính bản thân tôi cũng luôn hỏi như vậy?
Nếu như ngày đó tôi nghe lời anh hai, đừng lún sâu như vậy thì có bây giờ…
Gượm đã, tôi vẫn chưa trả lời được mình có thích đau hay không.
- Thật ngu ngốc, không phải bị thương mới biết đau. Có nhưng nỗi đau xuất phát từ bên trong, trong đó có nỗi đau do tình yêu mang lại. Nỗi đau do tình yêu mang lại khiến người ta khốn khổ gấp vạn lần nỗi đau bình thường. Và nỗi đau đó chẳng ai có thể nhìn thấy được để an ủi và thổi phù phù giúp em đâu.
A! Nói như vậy, dù tôi có biết đau, có đau thật sự thì cũng chẳng ai có thể hiểu để dỗ dành tôi.
Thì ra, cho đến cuối cùng, tôi vẫn sẽ là kẻ vô cảm trong mắt mọi người dù đang đau thật sự.
Tại sao tôi phải chịu đựng thế này?
Ai đó làm ơn trả lời giúp tôi đi.
Run rẩy ôm chặt trái tim đang quặn lên từng đợt, tôi cảm thấy lòng ngày một tái tê. Rốt cuộc thì cũng chỉ mình tôi đau, mình tôi cảm nhận. Thật đáng cười!
- Nỗi đau đó làm gì có ai thấy được để an ủi và thổi phù phù giúp em…ngoài anh trai song sinh của em chứ? – Anh cười cười, nửa đùa nửa thật.
Tôi ngước nhìn anh hai, nhìn anh thật lâu, thật lâu.
Tôi đã ngỡ, anh dời bỏ tôi rồi. Hoá ra anh vẫn ở đây, ngay bên cạnh.
May quá, ít ra thì anh hai vẫn bên tôi. Thật tốt quá, tốt quá!