Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chap 27: Lễ hội Hanami
Raito cười sau đó rút ra một phong bì màu xanh lá trà đưa cho tôi:
- Giấy mời của lễ hội Hanami, cậu nhớ đến đúng giờ đấy!
Tôi đón lấy chiếc phong bì, nhìn ngắm dòng chữa tinh tế được viết trên đó.
Đây là lần đầu tiên tôi được một người mời đến lễ hội hanami. Từ nhỏ tôi đã không có bạn nên những ngày lễ vui đoàn tụ với người thân và bạn bè như thế này tôi đều không để tâm. Trước đây, tôi có đi theo ba mẹ và anh hai đến khu vườn trồng hoa anh đào dành riêng cho Hoàng Gia nhưng rồi tôi cũng lẫn vào lớp người cười rạng rỡ đón chào năm mới, vậy nên tôi cũng chẳng buồn tham gia nữa.
Raito như nhìn ra sự ngập ngừng của tôi, vội nói:
- Bạn nhất định phải đến đấy!
Tôi thở dài, nhàn nhạt đáp:
- Raito, thật sự tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, thậm chí không biết nên gọi cậu là gì nữa! Nhưng mà có một điều tôi chắc chắn đó là mình vĩnh viễn không thể hoà đồng và người tớ đồng ý đáp lại là Kenshin!
- Bạn chỉ cần đến thôi được không? – Raito nài nỉ – Không có bạn đến tôi sẽ thấy rất vô vị.
Tôi hơi ngập ngừng nhưng trước lời mời đầy nhiệt tình và thái độ có đôi chút làm nũng của Raito, tôi đành nhượng bộ đồng ý. Dù sao thì, đây cũng là lễ hội đầu tiên tôi cùng tham gia với Raito nên không nên bỏ lỡ nhỉ?
—————–
Lễ hội Hanami
Theo truyền thống, mỗi năm các nhà tiên tri sẽ đưa ra lời tiên đoán về ngày hoa anh đào nở đẹp nhất, để thông báo ột gia đình quý tộc may mắn được chọn đăng cai tổ chức lễ hội Hanami để chuẩn bị trước. Gia đình này có nhiệm vụ dọn dẹp, chăm chút và bảo vệ an ninh cho địa điểm lễ hội diễn ra. Và năm nay, gia đình Sonozoko là gia đình được chọn.
Thật ra học viện của chúng tôi cũng tổ chức lễ hội này chung với một vài lễ hội khác nhưng thường thì các thành viên quý tộc thường tham gia lễ hội do Hoàng Gia ban lệnh tổ chức.
Trước lễ hội vài ngày, ba mẹ tôi đã nhận được giấy mời gửi đến từ nhà Sonozako. Theo tôi được biết, hai bác ruột cùng anh chị họ của tôi cũng đến tham dự, tất nhiên trong đó không thể thiếu Akêmi.
Tôi có một chút băn khoăn.
Vào ngày lễ hội, tôi mặc một bộ furisode màu hống phấn có obi màu vỏ cây thêu hoa, xỏ một đôi guốc gỗ đi xuyên qua cánh cửa kết giới để đến nơi tổ chức lễ hội. Tôi không đi cùng người thân vì tôi không muốn mọi người biết tôi đến lễ hội vì lời mời của Raito và cũng vì tôi ngại chạm mặt Akêmi. Kể từ ngày hôm ấy, tôi và Akêmi trở nên rất xa lạ, mỗi lần giáp mặt nhau đều rất nặng nề, chúng tôi đi lướt qua nhau như hai cái bóng vô cảm đan xen khi trời nắng gắt.
Hôm nay hoa anh đào nở rộ, chốc chốc lại có một đợt mưa hoa mĩ lệ khiến mọi người phải ngỡ ngàng mà ồ lên. Dưới mỗi gốc cây, mọi người ngồi trên một tấm thảm có bày đủ loại bento, nấm nướng, vui vẻ chúc nhau một năm mới hạnh phúc. Tiếng cười nói giòn dã vang lên khắp mọi ngóc ngách. Trong không gian màu hống phấn của hoa anh đào, tôi ngó qua ngó lại nhưng không nhìn thấy Raito, chỉ thấy bố nuôi cậu ta đi mời rượi và các thành viên trong gia đình đang chuẩn bị phần trò chơi.
Trong tiết trời còn se se lạnh, tôi thế nhưng lại toát mồ hôi. Tôi sợ mình đi lung tung đụng mặt thành viên trong gia đình thì thật sự không có lời nào để giải thích. Tôi đã nói với họ là tôi sẽ ở nhà ngày hôm nay.
Ở trung tâm của vườn anh đào, bố nuôi của Raito cầm mic, hào hứng:
- Đây là lần thứ 3 gia đình Sonozako được tổ chức lễ hội truyên thống này, rất cảm ơn mọi người đã đến đông đủ.
Tiếng vỗ tay nổi lên khắp tứ phía.
- Chắc hẳn mọi người đang tò mò về trò chơi năm nay đúng không? – Bố Raito cười đấy ẩn ý: Tôi cảm thấy ở đây có rất nhiều pháp sư trẻ tuổi, trò chơi lần này chắc chắn sẽ hợp ý mọi người. – Ngừng một lúc, ông nói tiếp: Trò chơi mang tên Nhân Duyên.
Tôi dựa vào một gốc cây, cười nhạt. Thật nhàm chán, đây hẳn là một trò chơi sến sủa mang tính chất “tao nhã”, “tựa ý thơ” xuất hiện nhan nhản trong những câu truyện tình cảm rất được lòng những tiểu thư quý tộc. Hiển nhiên, tiếng bàn tán, reo khẽ đầy phấn khích của những thiếu nữ được bọc trong nhà kính đã vang lên khắp nơi.
Tôi bĩu môi, nếu không phải vì Raito mời, tôi còn lâu mới đến đây. Cơ mà thật ra, tôi không phải tôi không thích những trò chơi náo nhiệt, vui vẻ mà là tôi không tin vào cái gọi là duyên.
Rất nhanh, bố của Raito bắt đầu giới thiệu và phổ biến luật chơi:
- Tôi sẽ chọn ra số nam và nữ cân bằng, tặng ỗi người một chiếc mặt nạ và mọi người bắt buộc không được nói chuyện, trao đổi với nhau. Thêm vào đó, nữ sẽ mặc cùng loại Kimono, cùng màu, cũng vấn tóc, đối với nam cũng vậy! – Ngừng lấy hơi, ông nói tiếp: Mọi người sẽ ngẫu nhiên chọn cặp ình và chúng ta sẽ chơi trò đi ba chân. Ba cặp về nhất sẽ được thưởng. Nhưng cái đó đâu có quan trọng phải không? Quan trọng là mọi người có duyên với nhau!
Tôi vốn định không tham gia trò chơi này nhưng vẫn đành chịu thoả hiệp đi theo người trong gia tộc Sonozako để thay đồ, vấn tóc và đeo mặt nạ. Đến giờ này tôi vẫn chưa thấy tăm hơi Raito cộng thêm bị cuốn vào trò chơi này nên tôi khá bực dọc. Tất nhiên chả ai biết điều đó bởi vì cảm xúc của tôi đều bị che đi dưới chiếc mặt nạ mèo to đùng bằng gỗ nhẹ.
Xong xuôi đâu đấy, tôi bị mọi người kéo qua, kéo lại, nhanh chóng lẫn vào hơn hai chục cô gái có trang phục và kiểu tóc giống mình. Chúng tôi được đưa trở lại vườn hoa anh đào, đứng trước một con đường mà hai bên là hai hàng cây hoa anh đào thẳng tắp để bắt đầu chọn cặp. Mọi người bắt đầu hướng sự chú ý đến nơi tổ chức trò chơi, vô cùng háo hức chờ đợi ba cặp đôi chiến thắng trò chơi Nhân Duyên này.
Qua hai cái lỗ được đục trên mặt nạ, tôi cố phòng tầm mắt tìm kiếm hính bóng quen thuộc nhưng vô hiệu, ở đây, tất cả mọi người đều giống nhau.
Tôi đột nhiên muốn bỏ cuộc, rút lui ra khỏi trò chơi quái quỷ này. Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lựa chọn bài chuồn nhanh, một bàn tay nhanh chóng chụp lấy tay tôi, lôi tôi trở lại hàng chuẩn bị xuất phát. Tôi nuốt nước bọt, trân trân nhìn người trước mặt. Đó là một chàng trai đeo mặt nạ hổ, bên trên có khắc chữ Vương. Mái tóc anh ta màu đen và chiều cao là khoảng 1m80, nhưng tôi không tài nào nhật biết nổi đó là ai. Chỉ khi anh chàng đó tiến sát lại gần tôi mới nhận ra thân phận người đó nhờ mùi trầm hương thoang thoảng. Phải, đó là Raito.
Cậu ta ghe sát tai tôi, thì thầm:
- Emi, đừng hòng chạy!
Chú thích:
Furisode: Là loại áo chỉ dành riêng cho những cô gái chưa có chồng. Tay áo rất dài và rộng (thường dài từ 95 đến 115 cm). Thời xưa, các cô gái thường vẫy vẫy ống tay áo để bày tỏ tình yêu với các chàng trai.
Khi một cô gái Nhật Bản bước sang tuổi 20, cô ấy sẽ được công nhận là một người trưởng thành. Cô sẽ được quyền đi bầu cử, phải chịu mọi trách nhiệm về bất cứ một tội lỗi nào do cô gây ra, và được phép hút thuốc, uống rượu công khai.
Rất nhiều cha mẹ mua Furisode cho con gái họ để kỉ niệm bước ngoặt trọng đại này. Furisode là một Kimono dùng để đi lễ, dành cho các cô gái còn độc thân. Furisode có màu sắc tươi sáng và thường làm bằng lụa chất lượng tốt. Trong xã hội của Nhật, mặc Furisode là một tuyên bố rõ ràng rằng đó là một cô gái độc thân đã sẵn sàng để kết hôn.
Thắt lưng (Obi): Một cái obi dành cho kimono phụ nữ thường có chiều dài khoảng 4m và chiều rộng khoảng 60cm.Obi được quấn 2 vòng quanh thắt lưng và thắt ở phía sau lưng. Các phụ kiện kèm theo obi.