Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó tôi đợi ở cánh đồng hoa oải hương
Năm phút sau, tôi thấy Thái Minh đi đến và dẫn theo một người bị thương khắp người, lê người đi theo Thái Minh đến chỗ tôi- Nói đi! (Thái Minh gằn giọng)
- Là tôi! Chính tôi 15 năm trước đã gây ra vụ cháy ở khu biệt thự đó……..nhưng tôi được lệnh từ phía tập đoàn HK…..xin tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi. Chính tôi là người dẫn dắt cậu Thái Minh và cô Huệ gây ra vụ cháy bằng âm mưu của tập đoàn HK…… huhuhuhuhu … xin tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi.. huhuhuh ( Người đàn ông đó trung trung tuổi, mặt mũi, chân tay bị đánh, máu me đầy người, người đàn ông đó quỳ xuống trước mặt tôi và van xin, khóc lóc khẩn thiết.)
Đến bây giờ tôi mới biết Thái Minh bị oan. Tôi không nói lên lời, mắt rơm rớm……
- TẠI SAO? Chỉ xin lỗi thôi, hàng chục mạng người chết có thể tha thứ sao? Dừng xin tôi bất cứ điều gì… tôi không có quyền tha lỗi. Mạng đền mạng thôi ( nói xong tôi buông thong người)…..
Sau đó, người của Thái Minh từ đâu đi tới, sau đó bắn chết tên đó ngay tại chỗ.
Chứng kiến cái chết của kẻ thù xong, tôi ngất luôn. Thế là tôi được thái Minh đưa về. tôi lỡ mất buổi hẹn này.
……………
- Tỉnh dậy….
Tôi nhận ra ngay mình đang ở nhà Thái Minh. Nó quá quen thuộc rồi… Nhưng mà… tôi đang ở Việt nam sao????
Tôi sửng sốt bật dậy…
Tôi thấy Thái Minh đang ngồi ở ghế sô pha…..
- Tôi đang ở Việt nam sao?? ( Tôi cố ý nói to để đánh thức Thái Minh dậy)
- Đúng vậy!! ( Thái Minh vừa nhắm mắt vừa nói)
- CÁI GÌ???? Tại sao????
- Hôm nay… là sinh nhật ta…… ( Thái Minh nói nhỏ, mặt toát lên nỗi buồn)
- …. (Tôi im lăng)
- Hãy dành 1 ngày của e cho ta được ko??? ( Thái Minh mở mắt, nhìn hướng vô định)
- ….. ( Tôi im lặng một lúc, không nói gì… gật đầu một cái nhẹ nhàng)
- ……………….. ( Thái Minh không nói gì, ánh mắt sang lên, toát lên vẻ vui mừng, hạnh phúc)
- Xin lỗi… vì đã nghĩ anh gây ra cái chết của ba mẹ tôi và cảm ơn anh đã không bỏ cuộc để tìm ra hung thủ…
- ………. ( Thái Minh không nói gì)
………………….
* * * * * *
Đã gần 5 năm tôi rời xa quê hương, tôi một mình đi dạo trên con đường quen thuộc năm nào… …. Những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, đổi mới không nhiều lắm
Tâm trí tôi lại quay cuồng nhớ lại những chuyện 5 năm trước…….. Tôi đã cố quên nhưng khi quay trở về đây… kí ức nó lại ùa về…… chân tay tôi bỗng run lẩy bẩy, không hiểu sao, dù mọi chuyện đã qua, mọi thứ trở lại ban đầu rồi nhưng mỗi khi kí ức ùa về tâm trí tôi lại rối loạn, cơ thể lại bị “ SỐC”…….
Tôi cố trấn tĩnh lại…. tựa người vào tường, hơi thở gấp gáp, tôi cảm thấy khó thở….. trấn tĩnh một lúc, tôi bắt đầu thở đều… thở một cách mệt mỏi….. sau khoảng 10 phút, tôi mới trở lại được bình thường ……….
KIIIIIITTTTTT!!!! ( Chiếc lexus trắng dừng trước mặt tôi và Dương bước ra…..)
Dương đứng trước mặt tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi…..
- Sao…. Sao cậu lại ở đây…..?????
Dương không nói gì, đi đến chỗ tôi, nắm lấy tay tôi, chuẩn bị kéo đi….. trước khi kéo đi Dương có thì thầm vào tai tôi: “ hãy dành 1 ngày của e cho tôi… hôm nay là một ngày đặc biệt…” …. Chưa nói xong thì ….
- BỎ - TAY – RA ( Thái Minh từ đâu xuất hiện và gằn giọng một cách ghê gớm)
- Tại sao tao phải bỏ??? ( Dương nhếch mép)
- Hôm nay – nhỏ là của tao..
- Của mày??? Nghĩ gì??? ( Dương nhếch mép)
- Chưa phải của tao… nhưng cũng chưa phải của mày?? ( Thái Minh nhếch mép một cách đắc thắng)
- Vậy thì… chiến đấu như 2 thằng đàn ông đi….
Tay tôi từ từ được nới lỏng … Thái Minh và Dương từ từ rút súng ra…….
- DỪNG LẠI ĐIIIIIIIIII!!!!! ( Tôi hét)
Thái Minh và Dương không nói gì… tay vẫn lăm lăm chĩa súng vào nhau….
- Dừng hết lại… tôi phải chịu đựng như thế này chưa đủ sao???? Câu trả lời của tôi là: TÔI KHÔNG CHỌN AI. …. Nếu 2 người vẫn tiếp tục như thế này. hãy để tôi yên!!!! ( Tôi giận dữ quay người bước đi)
Dương và Thái Minh thu súng lại…. lên xe và phóng như bay…. Lexus trắng và BMW đen phóng như bay trên con đường vắng,,, như đấu trường sinh tử…. 2 người đua xe … cảnh tượng thật kinh khủng.
Tôi bấm điện thoại cho con Phương…
- Alo! Phương ak?? Tao đang ở Việt Nam…. Mày chuyển tiền sang đây cho tao về bên đấy đi…
- Há?? Mày cũng ở việt Nam á? Tao cũng vừa về Việt Nam … sao… sao mày lại quay trở về Việt Nam????
- Thái Minh đưa tao về…….. bây giờ trong người tao chả có đồng nào cả, mày cho tao vay tiền đi… thẻ ATM tao còn chả mang……
- Ờ… mày đang ở đâu. Tao đến ngay,…..
- Đường X, phố X….. blab la……
………………………….
……………………………..
* * * * * * *
- Hôm nay là sinh nhật của Thái Minh…… tao đã hứa là dành một ngày của mình cho anh ta.. tao ko biết phải làm gì cho anh ta nữa…… ( tôi cúi đầu)
- Hôm nay … không phải là sinh nhật của riêng Thái Minh…. Hôm nay là sinh nhât của cả Dương nữa …… ( con phương nhìn tôi)
Mắt tôi tròn vo nhìn Phương…. “ hãy dành 1 ngày của e cho tôi… hôm nay là một ngày đặc biệt…”,… hôm nay.. là sinh nhật của Dương nữa… mặt tôi đờ đẫn….
- Tại sao lại như thế chứ?? Cũng ngày sao????
-.. Cùng ngày – cùng năm …. ( Con Phương nhìn tôi)
- CÁI GÌ??? MÀY NÓI GÌ CƠ?? ẶC ẶC… ( Tôi mắt tròn xoe)
- Xin lỗi vì đã giấu mày….. Nhưng mà chuyện này không được phép nói ra,,, ít người biết … Thái Minh và Dương là anh em sinh đôi… đây là một bí mật.!!! Tuy sinh đôi nhưng diện mạo họ không giống nhau…. Tính cách thì anh em họ giống nhau hoàn toàn…. Lạnh lùng, kiên định, máu lạnh, đứng đắn, …….. Do cái luật lệ của tập đoàn, anh em họ sinh ra đã là kẻ thù của nhau.. họ được huấn luyện để trở thành người đứng đầu cả một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới… đấy không phải là một điều dễ dàng… một người ra đi và một người sẽ ở lại…… Thái Minh sinh ra trước và là anh nhưng tập đoàn không phải người con trai cả mới được thừa kế mà là do sự phân định giữa hai người chiến đấu với nhau…. Dương là em nên Dương đi học sau TM một lớp ( sự căm thù Dương không muốn học cùng lớp hay cùng khối với Thái Minh) ( Phương nói đến đây.. mắt tôi rơm rớm)
- Tao chót yêu 2 người con trai cùng 1lúc, tao phải làm sao… cái sai lầm của tao là yêu 2 người anh em sinh đôi…. Huhuhuhuhuhuhu … tao phải làm sao… ( Tôi khóc nức nở)
- Hãy làm theo trái tim mày…. Đừng để ai phải thất vọng….. cố lên!!! Tao tin mày làm được….!! ( Con Phương vỗ mạnh vào lưng tôi như truyền cho tôi sức mạnh.)
Tôi lau nước mắt, tôi ôm chầm lấy Phương…..
- Cảm ơn mày……
Nói xong, tôi đi taxi đến cánh đồng hoa Oải Hương năm nào, tôi điện thoại cho Thái Minh và Dương đến
Khi Thái Minh và Dương đến, tôi nói:
- Tôi đã có một lựa chọn …
- ……( Thái Minh và Dương im lặng)
Tôi từ từ đi đến chỗ Thái Minh và Dương… nắm lấy tay của Thái Minh và Dương thật chặt, thật thật chặt ….. mỉm cười..
- Em sẽ không bỏ ai <3
-- the end --