Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng củi lửa âm ỉ cháy lắc rắc kêu xuyên màn đêm, hoà vào tiếng mưa cùng vài làn gió đang thét gào bên ngoài. Phía trong vẫn có thể xem như đủ ấm áp để họ có thể chống chịu qua ngày.
Một đêm nữa lại trôi qua.
Xem ra đội cứu hộ vẫn chưa tìm được nơi này, kể cả nhân viên của khách sạn cử đi cứu người cũng không thấy bóng dáng đâu. Không biết nhóm người bị lạc lúc chia ra chạy đã được tìm thấy chưa, hoặc là có yên bình như nhóm người Quý Ninh Hinh hiện tại hay không.
Cảnh Hạ Vũ dậy sớm, đắp kín áo khoác lên người Quý Ninh Hinh rồi mới ra ngoài. Cô muốn kiểm tra lại lần nữa xem có thể tìm được đường khác quay về hay không.
Vị trí ngôi nhà cũ này khá kín, hơi bất tiện cho việc tìm kiếm. Nhưng trời mưa không ngừng, sợ đường trơn ảnh hưởng đến sự di chuyển và an toàn của những người khác.
Tính tới tính lui thật kỹ càng, Cảnh Hạ Vũ đành bỏ cuộc quay về. Đợi trời ngừng mưa rồi lại tính tiếp.
Phải mau chóng tìm cách quay trở về, không biết Quý Kim Ngọc ở nhà đã lo lắng thành bộ dạng gì rồi. Cô không muốn bà phải sống trong thấp thỏm thêm nữa.
Bữa sáng được giải quyết bằng mấy chiếc bánh quy khách sạn cung cấp, mì gói hiện tại được xem như lương thực quan trọng, không thể tuỳ tiện dùng nó được.
Quý Ninh Hinh theo Cảnh Hạ Vũ ra ngoài tìm củi, trời vẫn còn mưa nhẹ nên Cảnh Hạ Vũ trang bị thêm cho nàng một tấm ni lông to để trùm lên người, tránh cho bị ướt.
"Hạ Vũ, em đi thế này Tiểu Hùng phải làm sao"
"Trước khi đến đây em có nhờ Lý Niệm Dao trông coi nó rồi. Chị yên tâm"
"Ừm"
Quý Ninh Hinh nghe hiểu, nhưng giọng lại buồn buồn.
"Không biết mẹ ở nhà thế nào rồi, không liên lạc được chắc bà lo lắng lắm"
Cảnh Hạ Vũ không biết nên an ủi thế nào, dường như lúc này có nói gì thì cũng trở nên dư thừa. Cô yên lặng tiến đến, choàng tay qua vai ôm Quý Ninh Hinh vào lòng, cho nàng một ánh mắt cổ vũ rất đáng tin.
Quý Ninh Hinh vì ánh mắt này mà yên tâm không ít, theo cô chăm chỉ nhặt củi.
...
Mưa miên man rồi cũng có lúc tạnh.
Không nghe thấy tiếng lộp bộp trên mái nhà nữa, sáu người kéo nhau chạy ra ngoài hiên. Phát hiện trời đã trở nên quang đãng, mây đen hình như đã tản đi bớt, một vài sắc xanh muốn vươn mình ló dạng.
Cảnh Hạ Vũ không giấu nét vui mừng trong mắt, chạy ù vào trong ngồi xổm trước ba lô lục lọi. Rất nhanh sau đó cô chạy ra với món đồ trong tay.
Trình Tinh Dĩnh nhận pháo tín hiệu từ tay cô rồi đem cắm xuống đất,đợi cô đánh lửa.
Cành cạch vài tiếng, mấy tia lửa nhỏ xèn xẹt bắn ra, bắt vào ngòi pháo.
Pháo bắn ra khỏi vỏ bay lên thật cao cùng với làn khói đỏ đặc trưng, kèm theo đó là âm thanh chíu chíu ra hiệu.
Năm người thay nhau cắm hết số pháo hiện có, Cảnh Hạ Vũ đi sau châm ngòi.
Pháo đã bắn hết, việc còn lại của họ là chờ đợi. Đợi nữ thần may mắn chiếu tới, hi vọng những người khác sẽ thấy tín hiệu kêu cứu của bọn họ.
Khoảnh khắc chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng.
Quý Ninh Hinh ngồi ở bậc thềm trước nhà, vì trời lạnh nên che miệng hắt xì một cái. Cảnh Hạ Vũ ở gần đó đưa tay ôm nàng vào lòng.
"Vào trong đợi có được không?"
"Không sao, chị còn khoẻ lắm"
Lời vừa dứt, âm thanh ồn ào từ xa truyền tới ngày càng gần. Máy bay điều khiển từ xa nhỏ xíu đen thui đang dùng tốc độ bàn thờ lao về phía này. Bên trong còn có tiếng nói phát ra.
"Hu hu cuối cùng cũng tìm được cô rồi, tôi lo lắng muốn chết"
Cảnh Hạ Vũ nhận ra giọng nói này, là của cô gái cho cô đi nhờ xe ở sân bay hôm trước.
Bọn họ vội vàng trở vào ngôi nhà cũ mang đồ đạc ra ngoài, túi lớn túi nhỏ đã được thu dọn từ trước được chất thành đống trước cửa, ngoan ngoãn đợi đội cứu hộ đến.
Hơn một giờ đồng hồ.
Cuối cùng, phía xa xa cũng có một nhóm người khá đông đang đi đến, còn cầm theo không ít đồ.
Là đội cứu hộ của lính cứu hoả, còn có thêm nhóm thiện nguyện của cô gái kia.
Cô gái kia trong tay ôm lỉnh khỉnh đồ đạc, nào là chăn, đồ ăn, nước uống. Phía sau còn có người nâng cán cứu thương chạy tới.
Thế nhưng khi đến nơi trông thấy cảnh tượng ấm êm trước mắt làm cho hoá đá không nói nên lời.
Nhà cũ cũng được gia cố không lọt gió, bên trong lại còn có bếp lửa, vỏ mì gói được thu nhặt lại để trong cái bao ni lông to đùng. Ai nhìn không biết còn nghĩ rằng họ đang đi cắm trại chứ không phải đang gặp nạn.
"Mấy người ở đây xem ra đầm ấm quá, báo hại tôi còn lo lắng một phen"
Cô gái nọ hậm hực nhét đồ trong tay cho đồng đội, bản thân lại chống hai tay lên hông lên án nhóm người Cảnh Hạ Vũ.
Mọi người bị dáng vẻ của cô nàng làm cho buồn cười.
"Những người còn lại thế nào rồi"
Những người còn lại trong miệng Quý Ninh Hinh là số người trong nhóm du lịch cùng nàng bị lạc. Đến giờ nàng vẫn không ngừng lo lắng cho họ.
"Cô yên tâm, họ đã được đưa đến nơi an toàn. Các cô là nhóm cuối cùng, chỗ này hẻo lánh quá nên chúng tôi chậm trễ tìm kiếm, may là nhìn thấy khói pháo ở hướng này"
Đội trưởng đội cứu hộ mặc trang phục lính cứu hoả dày nặng trả lời.
Tảng đá đè nặng trong lòng Quý Ninh Hinh lúc này mới hoàn toàn được gỡ xuống.
Đội cứu hộ đưa họ xuống chân núi, tụ họp với những nạn nhân mắc kẹt khác, sắp xếp chỗ ở tạm thời cho bọn họ.
Cảnh Hạ Vũ ở cùng phòng với Quý Ninh Hinh. Việc đầu tiên hai người làm sau khi thoát nạn chính là cắm sạc điện thoại, liên lạc với Quý Kim Ngọc.
Điện thoại có lại năng lượng, kết nối mạng xong thì bị hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi đến làm cho đơ cả màn hình. Người gọi nhiều nhất đương nhiên là Quý Kim Ngọc, còn có Lý Niệm Dao và những người có quen biết khác.
Phải mất một lúc lâu di động mới khôi phục trạng thái bình thường. Cảnh Hạ Vũ và Quý Ninh Hinh thay phiên nhau trấn an mẹ già, đợi bà nguôi đi thì mới an tâm.
Để Quý Ninh Hinh đi tắm trước, Cảnh Hạ Vũ không chần chừ đặt vé máy bay bay về thành phố.
Sáng hôm sau, sau khi chia tay nhóm bạn mới ở sân bay, hai người Quý Ninh Hinh còn có Trình Tinh Dĩnh ngựa không ngừng vó tức tốc lên máy bay về nhà.