Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thất tịch.
Cả một buổi sáng Quý Ninh Hinh đều chăm chỉ ăn bánh xảo quả. Nàng rất tin vào cái truyền thuyết kia. Hi vọng cái đồ ngốc kia có thể nhanh một chút mở miệng, để hai người có thể sớm về một nhà với nhau.
Một khay bánh đầy ụ nhanh chóng bị Quý Ninh Hinh cho sạch vào bụng, no đến mức không thể nào ăn được cơm trưa.
Trườn dài ở quầy pha chế không muốn động đậy, bị nhân viên trêu chọc cũng không thèm để ý, mặc kệ, nàng muốn có Cảnh Hạ Vũ!!!
Không nhớ đến thì thôi, vừa nghĩ đã xuất hiện. Nghe tiếng chuông điện thoại, Quý Ninh Hinh lười biếng móc di động ra từ túi quần, là Cảnh Hạ Vũ nhắn tin đến.
[Ninh Hinh, tối nay chị có rảnh không?]
[Có, làm sao vậy em?]
[Em có hai vé xem phim, muốn mời chị đi cùng]
[Được, cầu còn không được á]
Hẹn xong thời gian, Quý Ninh Hinh cũng không ở lại Nhất Niệm nữa, giao quán lại cho Lý Niệm Dao trông chừng, còn mình tung tăng về nhà chọn quần áo.
Lý Niệm Dao bị bốc lột sức lao động chán không thèm nói, cũng may đã tuyển thêm nhân lực, nếu không với số lượng khách đông thế này cũng không biết xoay sở làm sao.
...
Đúng 7 giờ tối, Cảnh Hạ Vũ đã có mặt dưới chung cư nhà Quý Ninh Hinh.
Không để cô đợi lâu, nàng nhanh chóng xuống lầu. Hôm nay nàng diện một cái váy trắng tinh khiết, dài đến đầu gối, chân mang đôi giày thể thao cũng màu trắng nốt. Tóc dài buông xoã, trang điểm nhẹ nhàng làm Cảnh Hạ Vũ ngắm nhìn mê mẩn không thôi.
Cảnh Hạ Vũ vẫn là phong cách ngày thường, chỉ khác biệt một chút là thay vì áo thun thì cô chọn cho mình áo sơ mi cùng quần jeans ôm chân. Trông sạch sẽ lại trưởng thành, khiến người ta có cảm giác muốn dựa dẫm.
Bộ phim hai người xem là một bộ trinh sát trình cảm. Cả hai có đặc điểm chung đó chính là không quá thích thể loại ngôn tình lãng mạn, cho rằng nó không thực tế cho lắm.
Vì thế bộ phim này vừa vặn hợp lý. Có trinh thám căng não để tìm ra thủ phạm, song song vẫn có tuyến tình cảm của nhân vật chen vào để phim không đến mức nhàm chán. Nhưng nhìn chung lại thì tình huống phá án vẫn là trọng tâm chính.
Diễn viên đảm nhận đều là những người gạo cội, có nhiều năm diễn xuất, đi lên nhờ thực lực. Nhờ vậy mà bộ phim lại càng đáng để xem hơn nữa.
Phim kéo dài gần 2 giờ đồng hồ, kết thúc bằng những đợt sóng vỗ tay không ngớt.
Vì thời gian còn sớm, Cảnh Hạ Vũ đưa Quý Ninh Hinh đến quán nướng quen thuộc gọi món. Sau đó cùng nhau đi dạo quanh quảng trường, giữa quảng trường có một đài phun nước rất to. Hai người đến ghế đá cạnh đài phun nước ngồi xuống.
Đột nhiên bầu không khí lại trở nên im lặng đến ngượng ngùng. Một người đang đợi, còn một người không biết nên nói làm sao.
Bất chợt, Quý Ninh Hinh đưa tay đến trước mặt Cảnh Hạ Vũ, lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
"Đưa đây"
"Đưa cái gì?"
Cảnh Hạ Vũ bị hỏi bất ngờ, gương mặt có phần ngờ nghệch.
"Quà đó, đừng tưởng chị không biết"
"E-em, quà, quà gì?"
"Cảnh Hạ Vũ, hẹn nhau đi chơi lúc 7 giờ, nhưng chỉ mới 6 giờ em đã có mặt dưới nhà chị. Cầm quà trên tay đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn cụng đầu vào gốc ngô đồng nữa"
"..."
"Em còn vừa đi vừa lẩm bẩm 'không biết có nên nói không', 'nhưng nói thế nào bây giờ', 'chị ấy có đồng ý không', 'nếu từ chối thì sao',..."
"Ch-chị đều nghe cả rồi hả?"
"Hạ Vũ, em nghĩ xem, đây là chung cư xây dựng theo kiểu cũ nên chiều cao các tầng cách nhau rất thấp, nhà chị chỉ ở tầng ba cho nên có thể nghe được đó. Hơn nữa, hàng xóm của chị cũng trông thấy cái bộ dạng ngốc ngốc đó của em rồi"
"Em..."
"Hạ Vũ, nhìn vào mắt chị rồi trả lời, em thích chị có phải không?"
"Em..."
Cảnh Hạ Vũ cứ em rồi lại em, không thể nào nói được trọn một câu. Quý Ninh Hinh từ hào hứng chờ đợi đến thất vọng tràn trề, hốc mắt có chút đỏ lên.
"Hay là em không có chút tình cảm gì với chị?"
"Không phải, em..."
"Nếu không phải tại sao không chịu nói?"
"..."
"Em muốn im lặng đến bao giờ"
Nói xong, nước mắt không tự chủ rơi xuống lúc nào không hay. Cảnh Hạ Vũ thấy nàng khóc tay chân liền luống cuống. Đưa tay lên định lau nước mắt nhưng lại bị nàng gạt qua.
"Ninh Hinh, không phải vậy, nghe em nói đã"
Cảnh Hạ Vũ không còn cách nào khác, đành nói hết lắng lo trong lòng mình, đem hết thảy toàn bộ đều bày tỏ cho nàng nghe.
Quý Ninh Hinh nghe xong lại càng tức giận. Cắn môi giận dỗi nhìn Cảnh Hạ Vũ.
"Em xem chị là loại người gì? Chị chỉ chấp nhận em vì vật chất thôi sao?"
"Xin lỗi, tại em không tốt"
"Hạ Vũ, tình yêu là bình đẳng, kể cả những người đang trong tình yêu hay đang do dự cảm tình cũng thế. Yêu không phải là yêu cầu đối phương phải đáp ứng nhu cầu của mình. Đòi hỏi đối phương rằng em phải lo cho chị, phải đi làm kiếm tiền bảo đảm cuộc sống cho chị. Mà yêu chính là, cả hai cùng cố gắng, cùng tạo nên những thứ thuộc về hai người. Nếu không, cái được gọi là tình yêu đó cũng chỉ toàn là lợi dụng. Em hiểu không?"
Cảnh Hạ Vũ thấy chân thành trong mắt nàng liền mãnh liệt gật đầu, hốc mắt cũng đã phiếm hồng.
"Em hiểu rồi"
"Hiểu được là tốt. Chỉ vì lý do này mà thật lâu cũng không chịu tỏ tình chị, để chị đợi thật lâu"
"Đâu có, thật ra...em tỏ tình chị từ lâu rồi á"
"Có sao? Khi nào?"
"Chính là trong ánh mắt mỗi khi em nhìn chị"
"..."
Ấu trĩ muốn chết. Quý Ninh Hinh dẫu môi nhìn về hướng khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Cảnh Hạ Vũ cười cười, lấy ra hộp quà trong túi đeo chéo đưa đến trước mặt Quý Ninh Hinh, xoay người nàng lại.
"Quý cô Quý, biết rằng chị vẫn luôn phiền lòng vì em nhát cáy, nhưng chị đừng buồn nữa nha. Em thích chị, vẫn luôn thích chị. Quý cô xinh đẹp này, chị có bằng lòng làm người yêu của em không?"
Nhìn hộp quà trước mặt, là một sợi dây chuyền chưa từng thấy trước đây, chính là do Cảnh Hạ Vũ đặt làm riêng cho nàng. Nhìn nhãn hiệu cũng đủ biết nó không hề rẻ. Quý Ninh Hinh xúc động không thôi, người này có bao nhiêu thích mình chứ.
Âm thanh nghẹn ngào không giấu nổi xúc động.
"Chị đồng ý"
Chỉ đợi có vậy, Cảnh Hạ Vũ liền giúp Quý Ninh Hinh đeo dây chuyền. Ánh bạc trên cổ được ánh đèn bổ trợ phản chiếu lấp lánh. Đặc biệt phù hợp với cái váy hôm nay nàng chọn.
Nhìn nhau mỉm cười, dưới ánh đèn đầy màu sắc, cạnh đài phun nước thật to, hai người trao cho nhau nụ hôn đầu tiên.
Chính thức trở thành một đôi.
Bánh xảo quả quả thật linh nghiệm mà.