Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Để tớ dạy cậu tiếng Anh, báo đáp cậu.”
“… Không cần.”
“Vậy tớ đổi một cách báo đáp khác?”
Cậu ấy không cao lãnh một chút nào,
Chỉ là ít nói thôi.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Buổi chiều thứ ba, Tô Tại Tại vẫn đến phòng đọc như cũ.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, là không gặp được Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại cuống cuồng.
Sẽ không tức giận chứ?
Cô cũng không nói gì mà, chỉ là nói bài điền vào chỗ trống chỉ đúng ba câu ngay trước mặt anh mà thôi…
Có thể lòng tự ái của học bá tương đối lớn…
Nhưng mà nhớ tới hành động phải mắng lại của anh sau khi bị cô mắng một câu “đồ ngốc”, cũng có thể nhìn ra được anh có hơi nhỏ mọn.
Nhưng cô cũng không thể đi hỏi anh tại sao không đến phòng đọc được! Nếu không thì động cơ của cô chẳng phải rất rõ ràng rồi sao!
Muốn lấy lòng anh cũng nghĩ không ra cớ đi lấy lòng.
Mặc kệ như thế nào.
… Trước tiên phải thăm dò một chút.
Sau tiết thể dục vào thứ tư, cô lập tức chạy về lớp, cầm bình nước của mình chạy đến tầng ba.
Sau một thời gian dài, cô cũng có thể hiểu được thói quen thường ngày của Trương Lục Nhượng.
Quy luật không thể quy luật hơn nữa.
Buổi sáng hết tiết lần thứ nhất đi nhà vệ sinh, hết tiết lần thứ hai đi lấy nước; buổi chiều hết tiết lần thứ nhất đi rót nước, hết tiết lần thứ hai đi nhà vệ sinh; buổi chiều sau khi tan học, trước tiên đi đến căn tin ăn cơm, sau khi ăn xong thì trở về ký túc tắm, tắm xong thì trở về lớp lấy sách, sau đó đi đến phòng đọc học bài; buổi tối hết tiết lần thứ nhất rót nước, hết tiết lần thứ hai đi nhà vệ sinh.
Qủa nhiên, vừa đến tầng ba là đã thấy Trương Lục Nhượng cầm bình nước đi từ lớp ra.
Tô Tại Tại vội vàng đi theo, xếp phía sau anh.
Trong lòng xoắn xuýt một phen, cuối cùng Tô Tại Tại gọi anh một tiếng: “Trương Lục Nhượng.”
Trương Lục Nhượng không để ý tới cô, cũng không quay đầu lại.
Tô Tại Tại sốt ruột bối rối lo lắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lời còn chưa chạy qua não thì đã bật thốt lên: “Đúng rồi, cậu học thuộc từ đơn tiếng Anh chưa?”
Người phía trước càng im lặng hơn.
Tô Tại Tại phản ứng ngay lập tức.
Không! Cô không muốn nhắc tới chuyện đó!
Cô tuyệt đối không có ý làm nhục anh một lần nữa…
Không đúng, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý muốn làm nhục anh!
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ làm sao cứu vãn, thì người phía trước đã rót nước xong.
Trương Lục Nhượng quay đầu nhìn cô, rầu rĩ đáp lại: “…Ừ.”
Khoảnh khắc kia, sự căng thẳng trong đầu cô bỗng được châm ngòi, pháo hoa ở trong đầu cô nổ tung, rơi xuống lộn xộn trước mắt cô, làm cô choáng váng đầu hoa cả mắt.
Tô Tại Tại đứng ngây người một lúc lâu.
Cho đến khi người phía sau không kiên nhẫn mà thúc giục, cô mới lấy lại tinh thần.
Nói tiếng xin lỗi xong, ngay cả nước cũng không rót mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về.
Vừa nãy, là đại mỹ nhân thừa nhận đã học thuộc từ đơn sao?
Nghe lời của cô cho nên học thuộc từ đơn sao…
Trời ạ.
Tô Tại Tại dừng bước, vịn tường hít thở.
Kích động muốn bùng nổ.
*****
Buổi chiều sau khi tan học, Tô Tại Tại hào hứng chạy đến phòng đọc.
Nhưng vẫn không gặp được Trương Lục Nhượng.
Cô bắt đầu không hiểu, không đoán ra được tâm tư của đại mỹ nhân.
… Cho nên rốt cuộc tại sao không đến!
Hôm nay anh như thế có tính là thể hiện thiện chí với cô không!
Phải hỏi rõ ràng, nếu không tối nay cô sẽ không ngủ được.
Tô Tại Tại cưỡng ép lý trí muốn gặp anh.
Sau tiết học buổi tối cuồng cùng, Tô Tại Tại chạy thẳng đến lớp chọn.
Lúc này trong lớp chọn còn mười mấy người đang học, Tô Tại Tại đứng đợi ở bên ngoài một lát.
Hơn mười phút sau, trong phòng học rốt cuộc chỉ còn lại một mình Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại hít một hơi thật sâu, đi vào.
Cô do dự một chút, ngồi ở chỗ trước mặt Trương Lục Nhượng, quay đầu nhìn anh.
Nghe được tiếng động, Trương Lục Nhượng vô ý thức ngẩng đầu lên.
Hình như không nghĩ tới là cô, nên anh sửng sốt một chút, ngơ ngác, nhìn có hơi đáng yêu.
Nhưng anh nhanh chóng trở lại bộ dạng lạnh nhạt hờ hững giống như bình thường.
“Ôi, nóng quá, đi vào hưởng máy điều hòa chút.” Tô Tại Tại giấu đầu lòi đuôi.
Trương Lục Nhượng: “…”
Phòng học lập tức trở lại cảnh yên lặng.
Một lát sau, Tô Tại Tại làm một bộ dáng “Tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút”, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, hôm nay sao cậu không tới phòng đọc vậy?”
“Tập luyện tiết mục.” Anh cũng không ngẩng mặt, thờ ơ nói.
Ồ.
Tô Tại Tại thở phào nhẹ nhõm.
Lướt nhanh qua sách bài tập trên bàn của anh, Tô Tại Tại nháy mắt nói: “Cậu đang làm tiếng Anh à? Tớ dạy cậu.”
“Không cần.” Anh khép sách bài tập lại, ném qua một bên.
Dường như đã sớm nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, Tô Tại Tại vội vàng lấy sách bài tập vật lý trong cặp ra, lật một trang, chỉ một bài: “Vậy cậu giảng bài này cho tớ đi.”
Trương Lục Nhượng giương mắt, vô ý thức sờ lên cổ, nói khẽ: “Tôi không biết.”
“Không biết? Không biết thì phải hỏi chứ, không hỏi làm sao có thể biết được!” Tô Tại Tại cau mày khiển trách anh, lời nói lập tức xoay chuyển, “Để tớ giải thích cho cậu.”
“…”
Cho tới bây giờ anh thật sự chưa từng thấy da mặt người nào dày hơn cô.
Tô Tại Tại lấy ra một cây viết và một cuốn vở nháp, khó khăn bắt đầu giảng giải: “Ừm, bài này bởi vì nói là chuyển động đều, sau đó, ừm, cho nên tốc độ trung bình…”
Trương Lục Nhượng nghe một lúc thì không nhịn nổi nữa.
Chỗ thiếu sót chồng chất, nói bậy nói bạ, mù vật lý.
Anh nhếch môi, cầm lấy bút, viết quá trình giải đề một cách đơn giản lên thẳng vở nháp của cô.
Tô Tại Tại cầm lên xem, mặc dù anh viết ít, nhưng trái lại là đơn giản rõ ràng, cô suy nghĩ một chút là hiểu được.
Tô Tại Tại bày ra bộ dạng cảm kích: “Tớ đã hiểu! Cám ơn nha!”
Trương Lục Nhượng gật đầu, không lên tiếng.
“Để tớ dạy cậu tiếng Anh, báo đáp cậu.”
“… Không cần.”
“Vậy tớ đổi một cách báo đáp khác?”
“…” Trương Lục Nhượng trầm mặc, “Cậu giảng đi.”
Tô Tại Tại vui vẻ nhìn xuống, lật một trang mà anh vừa mới làm: “Bài này sao?”
“Ừ.” Anh qua loa lấy lệ nói.
Sau khi nhận được câu trả lời của anh, Tô Tại Tại nhìn đề bài một chút, giải thích lưu loát: “Bài này, bởi vì not only ở đầu câu, cho nên bộ phận khác của vế đầu phải đảo ngữ, như vậy, thì có thể loại bỏ A và B…”
Sau khi nói xong, thấy anh không có phản ứng nào, Tô Tại Tại khó hiểu hỏi: “Này, bài này cậu nghe hiểu không.”
“Ừ.” Anh tiếp tục qua loa lấy lệ.
“Vậy cậu giảng một lần cho tớ nghe.”
“…”
“‘Không hiểu sao?” Tô Tại Tại ngoẹo đầu, tiếp tục nói, “Vậy tớ giảng lại một lần.”
“…”
“Bởi vì not only ở đầu câu, cho nên bộ phận khác của vế đầu phải đảo ngữ, đảo ngữ, biết tại sao phải đảo ngữ không bla bla… Lần này nghe hiểu chưa?”
“… Ừ.”
“Vậy cậu giảng một lần cho tớ.”
“…”
“Vẫn không hiểu? Vậy tớ giảng tiếp một lần nữa.”
Trương Lục Nhượng không thể nhịn được nữa, cuối cùng thỏa hiệp mở miệng: “Bởi vì not only ở đầu câu, cho nên bộ phận khác của vế đầu phải đảo ngữ, lại căn cứ vào từ went ở phía sau là thì quá khứ, cho nên chọn D.”
Tô Tại Tại phấn khích vỗ tay, cười hì hì: “Tớ giảng có phải rất tốt hay không? Đơn giản rõ ràng, phổ thông dễ hiểu.”
“…” Anh thật sự không muốn nói chuyện với cô.
“Cậu đừng cảm thấy thành tích của tớ không tốt.” Nhìn phản ứng của anh như vậy, Tô Tại Tại mặt dày mày dạn thanh minh cho mình, “Vậy lý, hóa học, còn có toán học của tớ không tốt, nhưng lịch sử chính trị cộng lại thì hơn hai trăm năm mươi đấy!”
Trương Lục Nhượng hiếm khi lên tiếng chặn cô: “Tôi chỉ có tiếng Anh không tốt.”
“… Hừ.” Tô Tại Tại còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Vậy cậu thi lịch sử chính trị tháng trước cộng lại được bao nhiêu điểm?”
Thấy anh không có ý định trả lời, Tô Tại Tại nhìn bảng thông báo một cái, đi tới xem bảng điểm phía trên.
Cô trợn to mắt, hai tròng mắt sáng chói như ngôi sao: “Nhượng Nhượng cậu thật quá lợi hại rồi! Ngoại trừ tiếng Anh thì cậu hoàn toàn học lệch rồi!”
Trương Lục Nhượng dừng lại, rồi sau đó hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tô Tại Tại: “…À, Trương Lục Nhượng.”
Trương Lục Nhượng nhìn chằm chằm cô một hồi, im lặng không lên tiếng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tô Tại Tại cũng cất sách bài tập vật lý vào cặp, thuận miệng hỏi: “Vậy cậu chuẩn bị chọn khoa văn hay khoa tự nhiên vậy?”
Mục tiêu của Trương Lục Nhượng rất rõ ràng: “Khoa tự nhiên.”
Tô Tại Tại: “…”
Khoa tự nhiên à.
Cô cũng không xoắn xuýt nhiều, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, ngày mai cậu tham gia hạng mục gì?”
“Một trăm mét.”
“Tớ đi đưa nước cho cậu nhé?”
Lời này khiến cho Trương Lục Nhượng giương mắt lên nhìn, chân mày hơi nâng lên, dường như cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi có thể sẽ thi với lớp các cậu.”
Tô Tại Tại suy nghĩ, cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm: “Hình như vậy, vậy không đưa.”
“Ừ.” Anh lười biếng nhét sách vào cặp, thuận miệng đáp một tiếng.
“Bằng không tớ lén đưa cho cậu?”
“Không cần.”
“Vậy thì quang minh chính đại nhé.” Tô Tại Tại cười đùa cợt nhả.
“…”
Trương Lục Nhượng đứng lên, bắt đầu đóng cửa sổ chưa được đóng.
“Đi sao? Cùng đi đi.”
“…”
Dọc đường đi, Trương Lục Nhượng vẫn luôn im lặng.
Tô Tại Tại ở bên cạnh anh ríu rít nói chuyện.
Bước chân của Trương Lục Nhượng dần nhanh hơn.
Rất nhanh liền đến khu vực ký túc xá nữ.
Trương Lục Nhượng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước, nhịp bước rõ ràng đã chậm lại.
Tô Tại Tại đứng tại chỗ, gọi anh: “Trương Lục Nhượng.”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn.
Ánh bạc đổ xuống, bóng cây đu đưa.
Phía sau Tô Tại Tại là ánh đèn, cô đứng ngược sáng, hơn nữa gương mặt bị bóng tối bao trùm.
Cặp mắt kia lại càng được tôn lên đến sáng rực.
Cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng non, sáng lóng lánh.
“Trận đấu ngày mai cố gắng lên.” Cô nói.
Mí mắt của Trương Lục Nhượng rủ xuống, giống như đang suy tư gì đó.
Một lát sau, anh ngước mắt lên.
Ánh mắt của anh sáng trong, từ cổ họng nói ra một câu nghi vấn bình tĩnh tự kiềm chế.
“Cậu thích tôi?”