Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoại truyện 1: Nói về việc làm thế nào để xử lí hoa đào thối và bảo vệ tình cảm của đôi bên.
Sau khi ngọt ngọt ngào ngào dính lấy nhau với Lộ Thâm cả một kì nghỉ hè cuối cùng của năm cấp 3, Diệp Phồn Tinh chính thức trở thành một cô sinh viên.
Dưới sự sắp xếp của Diệp Tấn Thành, Lộ Thâm cũng tham gia vào công ty con của tập đoàn Diệp Thị ở thành phố J, từ đó anh cũng bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình, một bên chuẩn bị cho cuộc chiến kỳ thi tuyển sinh đại học, một bên học cách lăn lộn trong xã hội.
Bởi vì cùng sống trong một thành phố, cơ hội gặp mặt của hai người cũng không được xem là ít. Nhưng dù sao hai người cũng không còn học cùng một trường như trước kia nữa, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, cho nên vừa mới bắt đầu, Diệp Phồn Tinh vẫn còn cảm thấy chưa quen được.
Nhưng mà cô cũng thích ứng rất nhanh, bởi vì cuộc sống đại học phong phú hơn rất nhiều so với năm cấp ba, bận rộn với chương trình học, bận rộn tham gia các hoạt động đường khiến cô không có thời gian rảnh để mà xuân đau thu buồn.*
*Ý là đau buồn vì sự thay đổi của mùa và cảnh vật. Ý trong câu là đau buồn vì không quen phải xa Lộ Thâm ấy.
Phía bên Lộ Thâm cũng không khác cô là mấy, cái gì anh cũng đều không hiểu, là một người mới ngay cả cấp 3 vẫn chưa tốt nghiệp, đột nhiên được ông chủ sắp xếp đến công ty, không cần nghĩ cũng biết sẽ mang đến bao nhiêu sự nghi ngờ và lời đàm tiếu. Cho dù chức vụ của anh cũng chỉ là một thực tập sinh, nhưng nơi làm việc không giống như trường học, hơn nữa anh cũng không phải đến đây để lăn lộn kiếm sống, tình hình tự nhiên sẽ càng khó khăn hơn —— muốn làm thì tất sẽ có cạnh tranh, có cạnh tranh thì sẽ xâm phạm đến ích lợi của người khác, xâm phạm đến người khác ích lợi thì sẽ bị đả kích, đây đều là những chuyện không thể tránh khỏi.
Mặt khác anh còn phải chăm chỉ chuẩn bị cho kì thi đại học vào năm sau, căn bản là không còn thời gian để làm những chuyện gì khác.
Nhưng mà cho dù có bận rộn như thế nào đi chăng nữa, mỗi tối sau khi quay về kí túc xá dành cho nhân viên, Lộ Thâm cũng đều dành thời gian để gọi điện thoại nói chúc ngủ ngon với Diệp Phồn Tinh, cuối tuần cũng sẽ cố gắng dành ra một chút thời gian để đi thăm cô.
Diệp Phồn Tinh cũng giống như anh vậy.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Có lẽ là đã nhất trí trong hành động, hoặc là do cả hai đều cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ này, tuy rằng số lần gặp nhau của hai người rất ít, nhưng tình cảm lại không bị ảnh hưởng. Ngược lại bởi vì khoảng cách nho nhỏ này, mỗi lần gặp mặt đều sẽ càng quý trọng đối phương hơn.
Ngược lại Hầu Tử lại vô cùng lo lắng về mối quan hệ của hai người. Dù sao đại học J cũng là một trong những trường đứng đầu cả nước, ở đó thật sự có quá nhiều nam sinh ưu tú, điều kiện của Diệp Phồn Tinh lại tốt như vậy, cậu thực sự lo lắng rằng cô sẽ bị người khác cướp đi.
“Yên tâm đi, lúc đi báo danh nhập học, là anh đưa cô ấy đi. Người trong trường đều biết cô ấy là hoa đã có chủ.”
Lộ Thâm lại rất thản nhiên khi đối mặt với chuyện này. Diệp Phồn Tinh rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, lúc vừa mới vào học liền thu hút rất nhiều ánh mắt muốn theo đuổi, nếu nói anh hoàn toàn không để ý đến việc này, đó là lời nói dối. Nhưng để ý vẫn để ý, anh cũng không lo lắng, bởi vì anh rất tin tưởng Diệp Phồn Tinh, càng tin tưởng chính mình hơn—— anh sẽ khiến bản thân trở thành một người quan tâm cô và hiểu cô nhất trên cuộc đời này, sẽ không cho cô có bất cứ một cơ hội nào để rời xa anh.
Về phần những tên bất chấp cả việc cô đã có bạn trai, còn muốn gần quan được ban lộc…..
Mắt Lộ Thâm híp lại, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Thêm mấy tháng nữa, bọn họ sẽ biết cái gì gọi là mơ mộng hão huyền.
Thấy trong lòng anh đã nắm chắc, Hầu Tử không còn lo lắng như vậy nữa, chỉ lại lải nhải dặn dò: “Không chỉ nói về Phồn Tinh, bản thân anh ở đây cũng phải cẩn thận một chút, nhất là khi tiếp xúc với đồng nghiệp nữ gì đó, nhất định phải chú ý đúng mực, đừng để bị người ta để mắt tới từ lúc nào cũng không biết.”
Đương nhiên cũng không phải cậu lo lắng Lộ Thâm sẽ làm gì bậy bạ sau lưng Diệp Phồn Tinh, cái mà cậu lo lắng chính là khuôn mặt của Lộ Thâm thay đổi theo tuổi tác của anh, càng ngày càng đẹp trai hấp dẫn bao nhiêu là hoa đào nát, đến lúc đó sẽ kéo theo những phiền phức không cần thiết giống như những tình tiết cẩu huyết giày vò lẫn nhau gì đó trong phim truyền hình, thật là đau đầu mà.
Lộ Thâm: “……”
Lộ Thâm nhìn người anh em của mình đang hao tâm tốn sức vì hạnh phúc của anh và Diệp Phồn Tinh, quả thực là dở khóc dở cười, tối hôm nay khi nói chuyện video với Diệp Phồn Tinh, anh nhịn không được liền kể chuyện này với cô.
Diệp Phồn Tinh nghe thấy vậy cũng rất vui vẻ, cuối cùng cô nhíu lông mày lại, cố ý hỏi anh: “Hầu Tử sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này vậy, chẳng lẽ bên cạnh anh đã thật sự xuất hiện mấy đóa đào hoa nát gì rồi đó chứ?”
Lộ Thâm mới vừa tắm rửa xong, đang ở lau tóc, nghe vậy anh khẽ cười một tiếng, vừa ngồi xuống giường vừa lười biếng “Ừ” một tiếng: “Nếu nhất định phải nói như vậy, thật là có một cái.”
Diệp Phồn Tinh: “……?!”
Cô chỉ là đang đùa một chút, sao lại lòi ra một tình địch rồi???
Cô gái trợn tròn mắt đứng lên: “Chuyện như thế nào? Còn không mau khai ra!”
Lộ Thâm rất có hứng thú thưởng thức dáng vẻ xinh xắn phồng má hầm hừ tức giận của cô một lát, rồi sau đó mới kể tóm tắt lại mọi chuyện một lần cho cô nghe.
“…… Vị sếp nữ lớn tuổi chưa có gia đình xem trọng những anh chàng thực tập sinh chó săn nhỏ trẻ tuổi anh tuấn, có ý đồ dùng công việc để ép anh diễn một vở kịch tình chị em gì đó, đây không phải là tình tiết cẩu huyết gì đó sao?!” Sau khi Diệp Phồn Tinh nghe xong thì cả người đều không ổn, khóe miệng run rẩy liên tục vỗ bàn mấy cái làm ra vẻ giận dữ, “Còn nữa, việc này cũng được xem ra đang sử dụng quy tắc ngầm ở nơi làm việc đó? A Thâm ca ca đáng thương của em, anh đừng sợ, em sẽ bảo Diệp tổng nhà chúng ta sa thải tên trưởng phòng rác rưởi kia đi để trút giận cho anh!”
Lộ Thâm bị cô chọc cười: “Không dám làm phiền Diệp tổng, anh đã tự mình giải quyết rồi.”
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, tò mò: “Giải quyết rồi? Giải quyết thế nào?”
“Anh cho cô ta nhìn thấy ảnh chụp chung của hai đứa mình, còn có ảnh của anh và Diệp tổng.” Lộ Thâm mỉm cười, “Bây giờ, toàn bộ nhân viên của công ty đều biết anh là người của đại tiểu thư em.”
Diệp Phồn Tinh: “……”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Diệp Phồn Tinh thích cái tính cách thẳng thắn vô tư của anh, nhưng cứ như vậy, ắt sẽ có rất nhiều người coi thường anh, nói anh là một tên đàn ông bám váy phụ nữ để thăng chức.
Cặp lông mày của cô hơi nhíu lại, cô cười không nổi nữa, cũng không có hứng thú để tiếp tục nói giỡn nữa.
“Vậy, bọn họ có nói gì về anh không?”
Đương nhiên là có. Khua môi múa mép ở sau lưng anh thì không nói, nhưng đến cả ở trước mặt anh cũng có.
Nhưng mà vậy thì sao?
Anh cũng không quan tâm.
Bởi vì sự thật nếu không có Diệp gia thì anh mãi mãi không có khả năng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn ở quá khứ, có được cuộc sống mới như bây giờ.
Mà nếu như anh đã lựa chọn tiếp nhận sự trợ giúp của Diệp gia,thì tuyệt đối sẽ vừa ngồi không hưởng thụ lợi ích, vừa đề cao lòng tự trọng của mình, xem tất cả những điều đó đều là sự sỉ nhục.
Đó không phải là chuyện mà một người nên làm.
Cho nên bọn họ thích nói thì cứ nói, những lời đó đối với anh mà nói, không có một chút ý nghĩa nào cả.
“Nhưng em không muốn để cho bọn họ nói anh như vậy.” Thấy anh thật sự không thèm quan tâm đến những việc này, cũng không khó chịu vì những lời đàm tiếu của người khác, đôi lông mày đang nhíu chặt của Diệp Phồn Tinh cũng từ từ giãn ra, nhưng vẫn còn có chút không vui, “Căn bản bọn họ không biết anh tốt bao nhiêu! Xứng đáng để em thích như thế nào!”
Động tác của Lộ Thâm hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy tức giận của cô gái trong video, anh nở nụ cười với ánh mắt thâm tình.
Cô luôn tin tưởng anh hơn cả bản thân anh, cũng bởi như thế, anh mới có thể thật sự không quan tâm đến sự đánh giá và thái độ của người khác.
Bởi vì, anh đã có được sự khẳng định và tin tưởng từ người mà mình quan tâm nhất.
“Được, không nói cái này nữa, nói về em một chút, gần đây còn nhận được thư tình không?”
Diệp Phồn Tinh lúc này mới lấy lại tinh thần một cách không cam lòng và không tình nguyện: “Không nhận được thư tình, có người hỏi xin số điện thoại của em, nhưng mà em đã từ chối hết rồi.”
Sau khi cô nói xong hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lộ ra nụ cười đắc ý, “Em cũng cho bọn họ thấy ảnh chụp chung của hai chúng ta, sau đó bọn họ liền tự biết xấu hổ mà bỏ đi. Haizzz, ai bảo giá trị nhan sắc của người yêu em lại cao như vậy chứ!”
Lộ Thâm bị dáng vẻ bà Vương buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi của cô chọc cười.
Như thường lệ, hai người sẽ nói về những câu chuyện không có một chút dinh dưỡng nào, lúc sau mới cúp điện thoại trong sự lưu luyến không rời.
Trước kia, có một người bạn cùng phòng với Diệp Phồn Tinh đã từng bị bạn trai phản bội thấy hai người như vậy, có chút tò mò cũng có chút khó hiểu, hỏi vì sao cô lại tin tưởng Lộ Thâm như vậy, hai người làm như thế nào mà có thể giữ gìn được mối quan hệ mà không xuất hiện bất cứ một vấn đề gì như vậy.
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không có bí quyết gì khác, chỉ là hai bọn tớ đều rất tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau, cũng rất thẳng thắn với nhau đó.”
Ví dụ những chuyện như cả hai đều có người theo đuổi, họ sẽ không để cho người khác có bất kì một sự ảo tưởng gì, cũng sẽ không giấu giếm với đối phương về sự tồn tại của những người đó. Lại ví dụ như cho dù có chuyện vui hay chuyện buồn, bọn họ đều có thói quen tính là chia sẻ với nhau, cứ như vậy, sự xa lạ và những rào cản do khoảng cách mang lại sẽ tự động biến mất.
Đương nhiên, cũng sẽ những lúc mâu thuẫn và cãi nhau, nhưng chỉ cần chịu ngồi lại cùng nhau gỡ nút, lại kiên nhẫn và bao dung hơn một chút thì không có gì vấn đề là không giải quyết được.
“Hóa ra là như thế……”
Bạn cùng phòng của cô hình như đã ngộ ra, Diệp Phồn Tinh vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi nói: “Đương nhiên, người này không được thì có người khác, hàng vạn người đàn ông trên thế giới này, chắc chắn sẽ luôn có một người dành riêng cho cậu.”
Bạn cùng phòng của cô sửng sốt, bật cười.
***
Ngoại truyện hai: Cầu hôn
Cuộc sống như vậy lại kéo dài thêm mấy tháng nữa, mãi cho đến đầu tháng chín năm sau mới chính thức tuyên bố kết thúc.
Bởi vì Lộ Thâm đã thành công thi đậu đại học J nên anh liền trở thành đàn em cùng trường không cùng khoa với Diệp Phồn Tinh. Cuối cùng hai người cũng có thể giống như trước đây, mỗi ngày đều nắm tay nhau đi dạo ở trong sân trường.
Mà những người đã từng coi thường, gièm pha trình độ học vấn của Lộ Thâm và mối quan hệ của anh Diệp Phồn Tinh, nhiều lần ngáng chân anh ở trong công việc thì cuối cùng cũng nhận ra, chàng trai trước mắt này, không chỉ có một vẻ ngoài đẹp hơn người khác mà anh còn ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, cuối cùng cũng sẽ thành công hơn bọn học gấp vạn lần.
Đương nhiên những người đó nghĩ như thế nào, trước kia Lộ Thâm đã không quan tâm bây giờ lại càng không thèm quan tâm. Sau khi thi đậu ngành tài chính của đại học J như mong muốn xong, anh liền vừa đi học vừa tận dụng những kinh nghiệm làm việc mà anh đã tích lũy được khi đi làm ở Diệp thị trong một năm qua, lập kế hoạch tự xây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Học kỳ hai của năm thứ hai, anh cùng người bạn học cùng nhau mạo hiểm đầu tư thành lập một công ty, cuối cùng cũng kiếm được số tiền đầu tiên.
Đại học năm tư năm đó, quy mô công ty của anh bắt đầu mở rộng, vào ngày anh tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng đã trả hết số tiền 200 vạn cả vốn lẫn lời cho Diệp Tấn Thành theo như mong muốn của mình.
Khi Diệp Tấn Thành nhận được điện thoại của anh, cũng chỉ bất ngờ một chút. Ông im lặng một lát, giọng điệu thản nhiên mà nhận lấy số tiền đó, sự tán thưởng trong mắt không thể giấu được.
Con gái của ông đã không nhìn lầm người.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Cùng lúc đó, sau khi tốt nghiệp được một năm, Diệp Phồn Tinh đã trở thành một nhà thiết kế có chút tiếng tăm trong ngành, bây giờ đang đứng ở sân trường quen thuộc, nhìn chàng trai của mình đã hoàn toàn lột bỏ được vẻ ngây ngô ở thời thiếu niên, ngày càng trở nên trưởng thành và khôi ngô xuất chúng đang đi về phía mình, đôi mắt cô khẽ cong, giống như một chú chim nhỏ bay nhanh về phía anh.
“Chúc mừng bạn học Lộ A Thâm thuận lợi tốt nghiệp! Mời nhận lấy một nụ hôn đến từ đàn chị Diệp Tiểu Tinh!”
Lộ Thâm cười giang hai tay ra ôm chặt cô, dưới cái nhìn chăm chú của những bạn học xung quanh mà cúi đầu xuống hôn cô một cái: “Cảm ơn đàn chị, thêm một cái nữa nhé?”
Diệp Phồn Tinh cười hì hì đẩy ra anh: “No no no, làm người không thể quá tham lam.”
Lộ Thâm cũng không ép cô nữa, buông đôi tay đang bóp bóp khuôn mặt cô ra, kéo tay cô từ từ đi ra khỏi trường: “Đói bụng không? Đi ăn nhé?”
Diệp Phồn Tinh vỗ vỗ bụng: “Chỉ chờ câu nói này của anh, mà ăn cái gì vậy?”
Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn ăn cái gì?”
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một lát, có hơi tiếc nuối mà nói: “Em muốn ăn món đậu phụ nhà làm của nhà hàng Tứ Xuyên và Trùng Khánh kia ở cổng trường, khoai tây xắt sợi chua cay, thịt luộc, còn có gà xào xả ớt! Nhưng mà lúc nãy em đi qua có thấy hôm nay họ không mở cửa……”
Đó là tiệm cơm mà lúc vừa vào đại học hai người thường xuyên đến ăn, Diệp Phồn Tinh vốn muốn nhân dịp hôm nay cùng Lộ Thâm đến đó ăn một bữa, đáng tiếc hôm nay chủ quán có chuyện vui nên không mở cửa.
“Cái này không khó, để anh nấu cho.” Lộ Thâm nói xong lái xe chở Diệp Phồn Tinh đi siêu thị.
Bởi vì do công việc, khoảng năm ba anh có thuê một căn phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách ở gần trường, vào cuối tuần hay có thời gian rảnh Diệp Phồn Tinh cũng sẽ qua đó, hai người thường xuyên cùng nhau nấu cơm gì đó, cho nên lúc Diệp Phồn Tinh nghe được lời này, cũng không cảm thấy quá bất ngờ, ngọt ngào gật đầu kéo tay anh đi.
Không nghĩ tới sau khi ra khỏi siêu thị, Lộ Thâm không đưa cô về căn phòng mà anh thuê, trái lại là chở cô đi về hướng ngược lại.
Diệp Phồn Tinh hơi khó hiểu, hỏi anh muốn đi đâu, Lộ Thâm nói có một người người bạn nhờ anh qua nhà cậu ta lấy đồ.
Diệp Phồn Tinh không nghi ngờ gì, mãi cho đến khi Lộ Thâm đưa cô vào một tiểu khu xinh đẹp và xa lạ, chỉ vào ngôi nhà mà không có chỗ nào là cô không thích, sau đó bỏ vào tay cô một cuốn chứng nhận bất động sản màu đỏ, đồng thời lấy ra một hộp nhung tơ màu đỏ xinh đẹp rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô, lúc đó cô mới trợn mắt lên như đã nhận ra được được điều gì.
“Anh…… Anh đây là — —”
“Em nói em muốn có một ngôi nhà thuộc về chính mình, không biết em có thích nơi này hay không.” Lộ Thâm ngửa đầu, ánh mắt dịu dàng, thành kính nhìn cô gái mà mình yêu thương, “Nếu không thích, anh sẽ tranh thủ qua đoạn thời gian nữa sẽ đổi cho em một căn nhà to hơn nữa, đẹp hơn nữa. Chỉ là bây giờ, không biết cô Diệp Phồn Tinh có bằng lòng gả cho anh, làm vợ của anh, từ nay về sau, cùng anh một ngày ba bữa, bốn mùa bên nhau, một đời một kiếp hay không?”
Giá nhà ở thành phố J rất cao, căn nhà này là Lộ Thâm đã vay tiền để mua, anh để Diệp Phồn Tinh đứng tên. Diện tích của căn nhà chỉ có 150 mét vuông, không được xem là quá lớn, nhưng vị trí địa lý, cấu trúc và hình dáng cũng rất tốt. Vì muốn trang trí nó thành một ngôi nhà giống như trong ước vọng của Diệp Phồn Tinh, Lộ Thâm đã mất hơn nửa năm mới hoàn thành, tốn không ít tâm sức.
Vì là nơi bắt đầu một cuộc sống mới nên Lộ Thâm rất hài lòng về nó, cũng không biết Diệp Phồn Tinh có chê nó nhỏ hay không, dù sao từ trước đến nay cô cũng đã sống ở khu biệt thự cao cấp……
Chàng trai trẻ bây giờ đã trở thành Lộ tổng cũng cảm thấy thấp thỏm, nhưng mà giây tiếp theo, cô gái trước mặt mình liền nhào vào trong lòng ngực anh khóc huhu: “Em bằng lòng! Đừng nói là gả cho anh, cho dù lập tức sinh khỉ con cho anh em cũng bằng lòng!!!”
Lộ Thâm giật mình, cười ra tiếng, sau đó con ngươi anh liền không tự chủ được mà tối lại: “Sinh khỉ con…… Đây chính là em nói nhé.”
Diệp Phồn Tinh vẫn chưa phản ứng lại thì bên hông đã bị siết chặt, ngay sau đó miệng đã bị người ta ngăn chặn lại: “……?”
Không phải, từ từ, ý của cô không phải là như vậy!
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nhưng mà Lộ Thâm cũng không có cho cô cơ hội đổi ý, hai người tình nồng ý đậm náo loạn ở trong nhà mới cả nửa ngày cuối cùng mới dừng lại.
Sau đó, Lộ Thâm đã đeo chiếc nhẫn kim cương mà anh dùng rất nhiều ngày đêm để tự mình thiết kế cho Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh giơ tay nhìn chiếc nhẫn lấp lánh bắt mắt kia, trong tràn đầy ngọt ngào.
Từ nay về sau, cô chính là Lộ phu nhân.
Lộ phu nhân của anh.
********HOÀN********