Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế
  3. Chương 77: Nhiệt tình như vậy đấy
Trước /100 Sau

Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 77: Nhiệt tình như vậy đấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Thù lớn như thế nào mà chặt đứt toàn bộ tay phải của người ta như này?"

Đại Hoàng ở bên cạnh lắc đầu.

Tam Vô vô thức chạm vào sợi dây chuyền không gian của mình.

Hạch dị năng nằm trong lòng bàn tay, bàn tay bị chặt đứt có liên quan gì đến hạch dị năng không nhỉ?

Cô nhìn Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh, suy nghĩ một lát, không nói gì đến chuyện sợi dây chuyền không gian.

Những thứ chứa bên trong sợi dây chuyền không gian này là đường lui của cô, cô không định nói cho Quý Lăng Bạch lúc này.

Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều.

"Tang Lĩnh." Tam Vô nói với Tang Lĩnh: "Trong khoảng thời gian này kêu mọi người tăng cường tuần tra."

"Được." Tang Lĩnh gật đầu, thuận miệng nói: "Chúng ta phải cẩn thận tang thi và thú biến dị hoang."

Tam Vô kéo tay hắn qua, nhỏ giọng nói: "Không chỉ là tang thi và thú biến dị hoang, người ở gần đây cũng phải cẩn thận hơn một chút."

Cô nói xong rồi xoay người nhìn về phía Quý Lăng Bạch, "Tôi cảm thấy dáng vẻ chết của hai người này hơi kỳ lạ, anh cũng nên kêu người ở thành lũy cẩn thận một chút."

Quý Lăng Bạch ngồi xổm xuống nhìn vết thương, "Ừ, tôi biết rồi."

Không xác định được thời điểm nên chỉ có thể tăng cường cảnh giác.

"Trong khoảng thời gian này sẽ có người của các thành lũy khác tới, em định để bọn họ nghỉ ở đâu?"

"Bên ngoài." Tam Vô nhún vai, "Đợi bọn họ xây được cứ điểm tạm thời xong, tôi sẽ để bọn họ ở cứ điểm của mình."

"Ngày mai tôi phải về thành lũy một chuyến, em...." Quý Lăng Bạch nhíu mày.

Tam Vô không chút để ý xua tay, "Đi đi, tôi sẽ tự xử lý bên đây."

"Nếu như có việc thì kêu chó biến dị báo tin cho tôi là được." Tam Vô chỉ vào lối đi ngầm, "Có cái này rất tiện."

Lạc Mính Thành chen vào nói: "Đã như vậy thì chúng ta mau trở về thôi Quý đội, thành lũy còn rất nhiều chuyện quan trọng cần anh quyết định đấy."

Ví dụ như hiện tại đã chiếm được thành lũy 18, sau khi những người ở thành lũy 1 biết Quý Lăng Bạch đã chuyển trọng tâm sang thành lũy 18, các cư dân cũng nháo nhào đòi chuyển qua thành lũy 18.

Sức ảnh hưởng của Quý Lăng Bạch ở thành lũy 1 vô cùng khủng khiếp, giống như sự tồn tại của định hải thần châm* vậy.

*定海神针: Là cây du ở gần hồ Tianchi, bạn nào muốn tìm hiểu rõ hơn thì có thể copy tiếng trung rồi search, có trên baike-baidu nhé

Đó cũng là việc khiến Lạc Mính Thành bất lực nhất.

Dù anh ta có giải thích với mọi người rằng hai thành lũy đều là thành lũy 1, không có sự khác biệt nào, nhưng đối với những cư dân mà nói, không có Quý Lăng Bạch ở đây chính là sự khác biệt lớn nhất.

Nếu anh còn không trở về thì e rằng sẽ không thể đè ép được nữa.

Quý Lăng Bạch còn muốn nói thêm hai câu với Tam Vô, vừa quay đầu trấn an Lạc Mính Thành xong đã nhìn thấy Tam Vô đuổi theo hai con nhện đang đánh nhau, không hề nhìn anh một giây nào hết.

Lạc Mính Thành khuyên: "Bên này đã rất ổn rồi Quý đội, nơi không ổn là bên chúng ta đó, quan tâm một chút đi Quý đội ơi."

Tam Vô cũng không có ý muốn tiễn hai người họ, dù sao bây giờ hai nhà lui tới rất nhanh, nếu thật sự có chuyện thì cứ để Đại Hắc đi một chuyến là được, gần đây tốc độ của Đại Hắc lại tăng lên, chạy vèo một cái là chỉ còn thấy bóng dáng.

Sáng sớm hôm sau, Quý Lăng Bạch gửi đến một đợt hạt giống mới.

Tam Vô liếc nhìn, có đậu xanh, đậu đỏ, gạo nếp, quan trọng nhất là.... có lúa mì!

Một ít hạt giống còn lại cô không nhận ra, nhưng cũng không thể ngăn cản cô gieo những hạt giống quý giá này xuống.

Tam Vô vội vàng ăn rau vào, dùng dị năng giục sinh một lúc, một cây non từ dưới đất trồi lên khiến tâm trạng của cô rất tốt.

"Mong là sẽ trồng được hai cây ăn quả." Tam Vô cười nhìn về phía cây non nói.

Hy vọng lúa mì và nếp cũng sẽ sớm phát triển, đến lúc đó có thể làm sủi cảo, mì, bánh dày.... Chỉ nghĩ đến thôi là thấy tương lai tràn đầy hy vọng rồi.

"Lão đại, thứ này truyền ra ngoài sẽ có tác dụng thật sao?"

Giang Thiên cầm một chồng tờ rơi, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, hỏi: "Chúng ta thật sự tuyển chọn tán hộ sao?"

"Đương nhiên rồi." Tam Vô nhận lấy tờ rơi, nhìn một lát, vô cùng hài lòng, "Chẳng phải tôi đã làm thêm một khu bên ngoài rồi sao? Để cho bọn họ ở chỗ đó, xem biểu hiện thế nào rồi hẵng quyết định có cho vào trong hay không."

Có sự khác nhau, những tán hộ mới kia sẽ phải làm việc chăm chỉ để chứng tỏ bản thân.

Bởi vì hiện tại cô đã tung tin ra ngoài, hai ngày trước đã nói với hai người Giang Thiên rằng độc trên người bọn họ đã được giải từ lâu, lâu lâu giải độc một lần là cô đang làm màu mà thôi.

Nhưng bây giờ sức chiến đấu trong tay cô ngày càng lớn, cô cũng không lo tin tức sẽ bị lộ ra ngoài hoặc là bốn người họ phản bội mình.

Hai người Giang Thiên đã quen sống ở đây, nếu Tam Vô không nhắc tới chuyện này thì có khi bọn họ cũng quên mất trên người mình có độc của tang thi.

Đại hàn kỳ kết thúc, tán hộ bên ngoài cũng bắt đầu hoạt động lại.

Lưu Tiểu Phao là một trong những tán hộ đi săn nhanh nhất, cô gầy đi rất nhiều vì đại hàn kỳ lần này thật sự quá dài, sau đó lại bị Lý Ngọc Sơn âm mưu chiếm đoạt một phần lương thực, nếu đại hàn kỳ lâu thêm chút nữa, e là cô sẽ không thể chịu nổi mất.

Quan trọng là thuốc của Tam Vô rất hiệu quả, vết thương của cô hồi phục rất nhanh, nếu không có bao nhiêu lương thực đi chăng nữa cũng không thể sống sót được.

Hôm nay Lưu Tiểu Phao khá may mắn, thực lực cô đã mạnh hơn rất nhiều, so với những người có dị năng cấp cao thì cô cũng được xem như người trên trung bình rồi.

Lão Hoa của thành lũy 2 và đoàn trưởng Trương Phân của Đội Hy Vọng cũng đã đưa một cành ô liu tới nhưng cô đều không nhận.

Trải qua chuyện Lý Ngọc Sơn, cô hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng và lương tâm của một người đứng đầu, hơn nữa cô cũng đã dần thích nghi với cuộc sống của một tán hộ, không ai quản mình, muốn làm gì thì làm, cuộc sống rất thoải mái.

Lưu Tiểu Phao hít sâu một hơi, tay phải ôm một con chó biến dị đang ngất xỉu, vui vẻ cảm khái: "Đây chính là hơi thở hoàn toàn tự do!"

"Nghe nói cái thôn tang thi kia đang muốn tuyển người à?"

"Đừng có khoác lác, phòng thủ bên kia như là cái thùng sắt vậy, còn muốn tuyển người làm gì? Nếu anh nói Đội Hy Vọng muốn mở rộng thì tôi còn tin ấy chứ."

"Không phải thùng sắt đâu, tôi có quen một cư dân ở thành lũy khác, người tên Tam Vô đó trồng được rất nhiều rau, dị năng siêu cấp trâu bò."

"Fuck, thật hay giả thế?"

"Nhìn xem, đây là tờ rơi tôi cướp được trong đám người đấy, thấy không, thôn của Tam Vô tuyển một số người có dị năng cấp cao và tán hộ hệ kỹ thuật, tôi lừa các người làm gì?"

Lưu Tiểu Phao vừa kéo chó biến dị vừa nhanh chóng đến gần họ, đưa tay ra: "Cho tôi xem tờ rơi một chút."

....

Tại cổng thôn Tam Vô, tán hộ xung quanh đều đổ xô tới.

Nhưng khi nhìn thấy một hàng nhện biến dị và tang thi vô cảm đứng xếp hàng ngay ngắn ở cửa, mọi người không dám chen chúc nữa, ngoan ngoãn xếp hàng cầm tờ rơi.

"Trên đó đã viết rõ cần phải làm gì khi vào thôn của chúng tôi, cần phải tuân thủ quy tắc, mọi người xem kỹ rồi về suy nghĩ, ngày mai chính thức đăng ký."

Giang Thiên cao giọng nói với mọi người: "Nhớ nhé, người nào có ý thì trưa mai tới báo cáo."

Tán hộ có mặt tại đây không kiềm được giơ tay lên hỏi: "Vậy, trong thôn thật sự có rau sao?"

"Rất nhiều à?"

Tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, nhất là những tin tức bùng nổ.

Giang Thiên nhìn người vừa hỏi, "Có thật hay không, cụ thể là bao nhiêu, nếu mọi người vào được chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Anh ta lười phí lời, vẫn đang đợi phát tờ rơi xong rồi về ăn trưa đây.

Trưa nay có món cà chua xào trứng yêu thích của anh ta!

Cơm chan canh, chua ngọt ngon miệng.

Anh ta vốn nghĩ mọi người sẽ không dám vào thôn vì có quá nhiều tang thi, còn cho rằng đã chuẩn bị quá nhiều tờ rơi rồi.

Không ngờ đống tờ rơi này còn lâu mới đủ.

Sắp tới cứ dựa vào truyền miệng là được rồi.

Giang Thiên vỗ tay trở về, vừa đóng cửa liền chạy về hướng nhà ăn.

Để lại những người bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

Lão Hoa đứng trong thành lũy của mình, bên dưới có rất nhiều tiếng ồn ào, không khỏi vui mừng vì thành lũy 2 đã hợp tác thành công với Tam Vô.

"Không biết Tam Vô sẽ tuyển bao nhiêu người đây." Lão Hoa cắn một miếng khoai tây, nói với Bạch Tình Tình đang chơi ở bên cạnh: "Tình Tình, chiều nay con có sang thôn bên cạnh không?"

Bạch Tình Tình lau mặt, gật đầu nói: "Có ạ, mẹ tang thi trong thôn tới đón con, ngày nào con cũng tới đó chơi một lát."

"Vậy nếu con thấy chị Tam Vô, nhớ nói chị ấy phối hợp với thành lũy chúng ta nhiều hơn nhé?" Lão Hoa cười híp mắt.

Bạch Tình Tình nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi sảng khoái gật đầu, "Vâng ạ!"

Lão Hoa xoa đầu Bạch Tình Tình, thành lũy 2 gần Tam Vô nhất nên bọn họ không cần phải xây cứ điểm, chờ sau khi thành phố xây xong, bản thân thành lũy của bọn họ đã ở trung tâm thành phố, đúng là rất may mắn.

Ngày hôm sau Tam Vô đích thân ra ngoài tuyển người, bên ngoài đã có rất nhiều người chen chúc nhau.

Hầu như tất cả tán hộ quanh đây đều đến.

"Tôi là người có dị năng cấp cao." Người xếp hàng đầu tiên là một người đàn ông cường tráng, anh ta nhìn Tam Vô bằng ánh mắt mang ý dò xét, "Không phải là tôi không có chỗ khác tuyển, thực lực của tôi dư sức vào thành lũy khác, quy tắc trên tờ đơn tôi cũng đã xem qua."

Giọng của anh ta rất lớn, "Nhưng tôi không muốn ở khu bên ngoài, với thực lực của tôi, tôi hy vọng mình có thể ở bên trong."

Tất cả mọi người phía sau đều đồng loạt nhìn Tam Vô, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Ở khu bên ngoài, ai biết bản thân sẽ được chia bao nhiêu chỗ tốt chứ.

Nhưng những người khác thông minh, không làm chim đầu đàn ra mặt trước.

Tam Vô nhìn người đàn ông, không hề mở miệng giải thích rõ ràng, ngoắc ngón tay sang bên cạnh, "Vậy anh đến thành lũy khác đi, người tiếp theo."

Người đàn ông sửng sốt, tức giận nói: "Tôi là song hệ! Cấp cao! Cô không có lỗ tai sao?"

Tam Vô mất kiên nhẫn, nhiều người như vậy, nếu bây giờ cô không kiểm soát được tình hình thì sau này làm sao quản lý được những tán hộ này?

Sắc mặt của cô trầm xuống, "Tang Lĩnh!"

Nguời đàn ông bị Tang Lĩnh nhấc lên và ném ra ngoài, thực lực của Tang Lĩnh chưa từng được kiểm chứng nhưng Tam Vô dám khẳng định, cái gọi là song hệ cấp cao này chỉ là làm màu mà thôi, vỏ bọc cấp cao nhưng bên trong rất yếu.

"Biết chữ thì đọc kỹ quy tắc trên tờ rơi, quy tắc sẽ không thay đổi, đừng lảm nhảm phí thời gian." Tam Vô đang nói với anh ta, đồng thời cũng là nói cho những người khác nghe, "Thành viên mới đương nhiên sẽ không có đãi ngộ như những người cũ, nếu các người đến đây vì ý định này thì mau cút ra ngoài sớm đi."

Giang Thiên, Trần Nhất Tí và Lão Đinh đứng bên cạnh cảm thấy sảng khoái một cách khó hiểu!

Đúng thế đấy!

Sao có thể nhận được đãi ngộ như vậy được chứ? Hơn nữa, những tán hộ này hỗn tạp như rắn vậy, làm sao có thể để bọn họ vào trong ngay từ đầu được, đương nhiên phải cẩn thận quan sát một chút, nếu làm hỏng ruộng rau của bọn họ thì phải làm sao?

Một vài tán hộ mím môi, dù là thành lũy khác thì những người mới vào cũng sẽ ở một nơi không bằng những người khác, nơi đó còn có một bức tường cao ngăn cách, cô sợ bọn họ không nghe lời, còn bọn họ thì sợ bản thân không được chia đồ tốt, có đồ tốt mà không được chia thì cũng vô dụng thôi.

Hơn nữa, bên trong thật sự tốt như lời đồn ư?

Hầu hết mọi người đã bắt đầu do dự.

Ngay lúc này, một đội người ngồi trên xe thú từ xa chạy tới, những con thú biến dị kia như đang dùng hết sức chạy về phía Tam Vô.

Con báo săn mồi biến dị có tốc độ nhanh nhất được sử dụng, còn nhanh hơn báo đen rất nhiều.

Phía trước xe thú cắm một lá cờ một cách khoe khoang, thành lũy 5 gần đây đã đến rồi à?

Phó bảo chủ của thành lũy 5 vội vàng xuống xe, vừa nhìn thấy Tam Vô liền nở nụ cười thân thiện.

"Cô là Tam Vô phải không?"

Anh ta làm như không thấy những tán hộ bên cạnh, lướt nhanh như một cơn gió đến bên cạnh Tam Vô, nhiệt tình nắm lấy tay Tam Vô, "Tôi đã nghe chuyện từ bảo chủ của chúng tôi, có thể hợp tác với cô thật sự rất vinh dự!"

"Tôi mang theo rất nhiều nhân viên kỹ thuật, chúng tôi là người đến sớm nhất phải không?" Anh ta nhấn mạnh thứ tự trước sau.

Nhìn đi!

Thành lũy của bọn họ chân thành như vậy đấy.

"Bảo chủ của chúng tôi có nói, về sau chuyện bên này đều là việc lớn, chúng tôi nhất định hỗ trợ cô hoàn thành."

Thái độ ân cần hoàn toàn không phải là thái độ của một phó bảo chủ đối với người quản lý một thôn nhỏ.

Lúc này các tán hộ mới chợt nhớ tới, sáng hôm trước có rất nhiều bảo chủ đến thành lũy 2 họp, nhưng mọi người đã quen với việc các bảo chủ họp với nhau, bọn họ tới không phải vì thành lũy 2 sao?

Chẳng lẽ là tới vì Tam Vô ư?

"Chúng tôi có khoảng 100 người, không nhiều lắm, bởi vì nhân viên kỹ thuật rất khó tìm, vậy chúng tôi ở đâu đây?"

Tam Vô chỉ ra khu bên ngoài, bầy nhện còn đang tu sửa lại hàng rào, "Ở đó."

"Được!" Nửa lời phản đối cũng không có, "Ai da, còn xây thêm một hàng rào mới à? Cô khách sáo quá rồi!"

Nói xong anh ta liền xoay người nhìn các tán hộ, mỉm cười đề nghị với Tam Vô, "Cô đang tuyển người sao? Theo tôi các cô không cần chọn quá nhiều đâu, không đủ sức lao động có thể điều động từ thành lũy của chúng tôi, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu!" Từng miếng ăn của bọn họ đều do Tam Vô bên này kiếm, không biết bọn họ lải nhải gì nữa.

Các tán hộ còn đang rối rắm khi nãy: "!!!".

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net