Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chung Tinh cũng tỉnh người, anh bất giác thấy động tác có thái quá.
"Ơ.. tôi xin lỗi cậu, tôi quên cậu bị thương chỗ không nên đụng."
Cùng lúc này bên nhà Tiểu Mễ.
Sau khi cúp điện thoại của Chung Hân, Tiểu Mễ cặm cụi viết tiếp chap mới cho tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi. Ôn Dịch Phàm sau hồi xem ti vi cũng chán chê rồi đợi mãi không thấy Tiểu Mễ ra. Anh quyết định tự vào phòng mèo con thế là anh đứng dậy tiến lại cửa. Nhưng không thể mở được vì khoá trong mất rồi. Anh tức mình đá mạnh vào mép cửa.
"Ầm"
Tiểu Mễ vốn đã biết Ôn Dịch Phàm ở trước cửa xoay nắm cửa cố mở nãy giờ nhưng cô rất an tâm vì đã khoá trong rồi. Cô suy nghĩ có phải giờ anh ta đang nổi điên muốn đập nát nhà mình không trời? hay là mở cửa ra vậy, mà thôi không được anh ta dê cụ nhở mở ra lại y như lúc trong phòng tắm nãy thì sao?
"Hà Tiểu Mễ cô ra đây!"
Ôn Dịch Phàm giọng vọng vào, Tiểu Mễ giật mình rồi nhưng cô không phải giật mình vì tiếng la to mà là anh ta gọi cả họ tên của cô.
Tiểu Mễ nhớ rõ tiểu thuyết dùng bút danh tên Mễ Mễ mà? Trong nhà cũng đâu có vật dụng gì? chứng minh thư thì đang trong tủ áo mình mà?
"Cạch."
Tiểu Mễ liền mở cửa ra muốn hỏi cho rõ, Ôn Dịch Phàm thấy cô nhìn anh chằm chằm liền nghĩ chắc chắc có nghi ngờ gì anh rồi.
"Tiểu Mễ không phải cô ở trong phòng 4 tiếng đồng hồ bị ảo giác luôn chứ? không nhận ra tôi hả?"
Tiểu Mễ trừng mắt đưa ngón trỏ chạm ngực Ôn Dịch Phàm.
"Ôn Dịch Phàm anh dám lôi bộ pijama mèo con của tôi mặc."
Ôn Dịch Phàm ngó lại bản thân, đúng là đang mặc bộ độ pijama hoạ tiết in nhìn những chú mèo con. Nghĩ bản thân cũng có muốn mặc nó đâu mà tủ áo con gái thì ngoại trừ bộ pijama này là to và ổn nhất trai gái đều mặc được, không đến nỗi trông anh như bê đê.
"Tiểu Mễ cô cũng biết tôi chui ra trong tiểu thuyết mà, đồ đâu mà mặc."
Tiểu Mễ đảo chân bước vòng quanh người Ôn Dịch Phàm quan sát, cố gắng tìm điểm bất ổn trên người anh ta, coi có thật đang gạt mình không?
Ôn Dịch Phàm chột dạ, đảo mắt nhìn theo cô gái nhỏ đang vòng quanh kiểm tra người mình.
"Ôn Dịch Phàm anh có đúng trong sách chui ra không vậy?"
Ôn Dịch Phàm bắt đầu đấu tranh tư tưởng chết rồi, Tiểu Mễ nghi ngờ mình thiệt rồi, tìm câu nào nói đây?
"Ờ thì đúng vậy mà?"
"Sao anh biết rõ họ của tôi?"
Ôn Dịch Phàm thở phào nhẹ nhỏm trả lời:
"Ừ thì chứng minh thư cô để trong tủ áo."
"Ừ ra vậy! mà này anh bao nhiêu tuổi?"
"25 tuổi."
Tiểu Mễ tạm thời tin lời Ôn Dịch Phàm, cô sực nhớ ra mình chưa tắm rửa ăn sáng, Cô quay vào phòng lấy quần áo chạy nhanh vào phòng tắm.
"Cạch."
"Rầm."
.....
"Cạch."
10 phút sau Tiểu Mễ tay cầm khăn vừa xoa tóc ướt vừa bước đi, cúi mặt nhìn bước chân mình nên không để ý va phải bức tường sắt là Ôn Dịch Phàm.
"Á...Ôn Dịch Phàm anh lại bày trò gì?"
Tiểu Mễ phản xạ ngẩn mặt lên góc độ này thấy cằm tinh xảo góc cạnh rất hút ánh nhìn của người chạm phải.
Ôn Dịch Phàm rất bất ngờ khi bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Mễ đang vuốt ve cằm anh, anh đỏ mặt đây là lần đầu được con gái sờ chạm như thế, huống gì đây là cô gái nhỏ anh thầm thích từ lâu. Nhưng anh dặn lòng phải bình tĩnh bình tĩnh không được dễ dãi.
"Mễ Mễ em vuốt đủ chưa?" Cặp mắt loé sáng có vẻ đầy phấn khích.
Tiểu Mễ giật mình tỉnh giấc khỏi mộng mị, bất giác lướt mắt nhìn bàn tay hư hỏng lại đang mân mê khuôn mặt Ôn Dịch Phàm, nước dãi cô hình như cũng đọng ở mép miệng. Một cảm giác xấu hổ ùa về trong đầu cô. Lần này thì chui xuống lổ cũng chưa hết mất mặt.
..."Đừng có gọi kiểu đó, tôi gợn cả da gà này?" Rùng mình....
Anh ta cũng nhận thấy nét mặt xấu hổ của cô, cảm thấy cô gái này rất thú vị.
"Không chọc cô nữa! lại ăn sáng đi, trưa mất rồi!"
Tiểu Mễ quét mắt nhìn bàn thức ăn khá thịnh soạn, đầy các món chưa ăn bao giờ vì tiết kiệm tiền. Tiểu Mễ phi nhanh lại bàn ăn vươn tay bốc đùi gà quay gặm lấy gặm để, chớp các món ăn như hổ đói vừa không quên nói:
"Quao, ngon thật.."
Ôn Dịch Phàm khoanh tay ngồi nhìn nết ăn bẩn thiểu của Tiểu Mễ, anh há hốc mồm, đôi mắt đẹp mở to hết cỡ nhìn thật không tin nỗi đây là cô gái thùy mị trong tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi mà anh đọc từ lúc mới ra chương một. Bởi vì tính cách và tên nhân vật nam chính khá giống anh, nên anh đã điều tra tác giả Mễ Mễ.
Đột nhiên Tiểu Mễ dừng tay lại, mặt mày lấm lem liếc mắt nhìn Ôn Dịch Phàm khiến anh ta kinh ngạc.
"Khoang đã, nhà tôi đâu có thực phẩm thịt cá gà heo để nấu ăn, anh lôi đâu ra những món này?"
Ôn Dịch Phàm chưa kịp trả lời thì Tiểu Mễ thấy ví tiền bé bé xinh xinh của mình bị mở toang, điện thoại Tiểu Mễ cũng nằm kế bên ví. Đầu nhảy số ngay nghĩ có lẽ tên này đã lấy điện thoại của mình gọi thức ăn nhanh và dùng tiền trong ví đó trả cho phần thức ăn mà mình đã nuốt vào bụng.
Tiểu Mễ trừng mắt đầy phẫn nộ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào khuôn mặt đang ngây ngốc của Ôn Dịch Phàm.
"Ôn Dịch Phàm anh đã dùng chúng cho chỗ thức ăn hoan phí này phải không?"
Ôn Dịch Phàm bất ngờ với sự hiểu lầm tai hại.
"Tiểu Mễ thật ra thì.."
Chưa kịp nói Tiểu Mễ chen lời:
"Thì cái gì? anh.. anh quá đáng lắm "hức hức"nhà thì cũng chiếm rồi, còn dám đụng vô tiền của tôi.
"Hức."
Ôn Dịch Phàm bối rối, anh sợ nhất là nước mắt con gái vội nói lời dỗ ngọt:
"Tiểu Mễ Mễ em đừng có khóc được không? nghe anh nói rõ cái đã!"