Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió nhẹ thổi qua, mang đến một chút hàn ý. Đúng là thời gian đầu thu, lá cây bắt đầu thay xiêm y màu vàng. Hôm nay, lớp Giản Nguyệt tổ chức hoạt động dạo chơi ngoại thành, vì thế các học sinh tìm một vùng đồng nội – ngoại ô phong cảnh thoáng mát đến ngoạn nhạc một phen.
Giản Nguyệt lưng đeo ba lô, mặc đồ gọn nhẹ, làm cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái. Đứng hai bên là Susan đang cảm thấy nhàm chán cùng với Từ Diệp Minh không có cảm tưởng gì, hai người một trái một phải đứng ở bên cạnh Giản Nguyệt, thoạt nhìn như là người thủ hộ.
Vương Chỉ Mẫn cùng các học sinh nhiệt tình nói chuyện phiếm, mới trước đây không lâu nàng không khống chế được, như là chưa từng xuất hiện qua. Lần đó nàng bị ác quỷ không rõ nhập thân, cuối cùng được Áo Lôi Đức dùng thuật đem nàng cùng Nguyên Thấm về nhà. Nàng đương nhiên không còn nhớ chuyện xảy ra ngay lúc đó, chỉ là cảm thấy tinh thần có chút không phấn chấn, thân thể mệt mỏi, nàng cũng liền cho rằng là do công việc vất vả mà ra.
” Các học sinh có thể tự mình đi chụp ảnh, dạo chơi, nhưng mà không thể đi một mình, một hồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm trưa, có vấn đề gì hay không?” Vương Chỉ Mẫn tâm tình kích động nói. Cùng các học trò chính mình dạo chơi ngoại thành vẫn là nguyện vọng của nàng, bởi vì như vậy nàng có thể thân thiết gần gũi hơn với học trò. Hơn nữa, mọi người còn có thể cảm thụ một chút cảnh đẹp thiên nhiên, đây cũng xem như là một chuyện vui.
Các học sinh lắc đầu tỏ vẻ không có vấn đề, tiếp theo tất cả mọi người phân tán ra. Các học sinh hoặc thưởng thức phong cảnh, hoặc ngồi nghỉ ngơi, hoặc nhàm chán đi tới đi lui, nói chung đều là làm chuyện cá nhân.
Susan lôi kéo Giản Nguyệt cùng Từ Diệp Minh đi đến một góc bí mật yên ắng, sau đó ngồi xếp bằng trên cỏ xanh mượt, lấy ra đam mĩ tiểu thuyết mà nàng mang theo, thích chí ngồi xem.
Giản Nguyệt cùng Từ Diệp Minh bất đắc dĩ nhìn nhau, hai người ngồi cách Susan một khoảng, bắt đầu tán gẫu.
” Ngươi cùng Áo Lôi Đức ra sao?” Từ Diệp Minh là muốn hỏi tình hình sau chuyện lần đó chủ nhiệm lớp bị ác quỷ nhập thân, gã cho rằng không nên ở trong trường học đưa ra mấy vấn đề này, cũng là tránh cho phiền toái, bởi vì hai người bọn họ đều có rất nhiều chuyện không thể cho những người khác biết đến.
” Ách? Thật… tốt lắm.” Giản Nguyệt có điểm ngoài ý muốn gật đầu, không thể tưởng được Từ Diệp Minh cũng quan tâm loại chuyện này, nói đến vấn đề này luôn làm cho hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tay không tự chủ sờ lên vòng tai màu tím nơi túi tiền, đó là vật sau khi Khải Nhân biến mất đã xuất hiện ở trong túi tiền hắn.
Trước đây không lâu, hắn ở hoa viên Huân y thảo gặp Khải Nhân, gã nói với Giản Nguyệt một ít lời tiên đoán có quan hệ với hắn, cuối cùng để lại vòng tai bảo thạch này. Áo Lôi Đức nói đây là Khải Nhân cho hắn, cứ yên tâm nhận lấy, vì thế hắn cũng liền mang nó theo trên người.
” Vậy là tốt rồi.” Từ Diệp Minh nghiêm túc đáp lại, thế nhưng lại làm cho Giản Nguyệt sờ không được ý nghĩ. Ngày đó, Từ Diệp Minh khi thấy Áo Lôi Đức tỏ ra mất mác liền rời đi, bởi vậy không biết bọn họ cuối cùng biến thành ra sao.
Đột nhiên, Từ Diệp Minh khẩn trương lôi kéo Giản Nguyệt đứng lên, gã đem một bùa hộ mệnh để qua trên người Susan, làm cho Susan tạm thời không có nguy hiểm. Sau đó, gã lôi kéo Giản Nguyệt chạy tới một phương hướng. Vốn gã cũng muốn đem Giản Nguyệt lưu lại, nhưng gã mơ hồ cảm giác được Giản Nguyệt có một loại thể chất chiêu quỷ quái, bởi vậy đem hắn theo bên người so với để hắn lại an toàn hơn nhiều.
Bọn họ vẫn chạy, chạy vào trong rừng, Từ Diệp Minh giơ lên tay trái đề phòng. Sau khi Giản Nguyệt nhìn thấy động tác của gã, rốt cục biết đã xảy ra chuyện gì, hắn không tự giác nắm thật chặt vòng cổ ru-bi trong suốt trước ngực kia, cẩn thận quan sát bốn phía, cũng không phát hiện chiếc nhẫn trên tay hắn đang phát ra hồng quang nhàn nhạt.
” Đi ra!” Từ Diệp Minh đối phía trước hét lớn một tiếng, một cái hắc vụ giống như vật thể xuất hiện, sau đó dần dần thấy rõ ràng bộ dáng của nó.
Giản Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương, cái ác quỷ kia, là một đứa trẻ không đến mười tuổi. Đứa trẻ kia sợ hãi nhìn bọn họ, như là đã bị kinh hách rất lớn.
” Từ Diệp Minh, đứa nhỏ kia là ác quỷ sao? Nó… nó đang sợ hãi.” Giản Nguyệt hơi hơi buông xuống cảnh giác, đứa nhỏ trước mắt như thế nào cũng làm người ta không sao chán ghét được. Đối mặt một đứa nhỏ nhu nhược, hắn thật sự không nhẫn tâm.
” Không thể đồng tình, đứa nhỏ này đã qua đời, nó hiện tại chính là một ác quỷ.” Từ Diệp Minh trầm giọng nói. Bất luận ác quỷ trước mắt có bao nhiêu đáng thương, cỡ nào thật đáng buồn, cũng không thể vì nó nổi lên đồng tình chi tâm. Bởi vì dạng này sẽ bị nó lợi dụng, cuối cùng bị thương tổn cũng chỉ là chính mình.
” Anh hai, là anh hai sao?” Thanh âm run lẩy bẩy của bé trai mang theo một tia kỳ vọng, nó nhìn Giản Nguyệt, làm như thấy được hy vọng.
” Ta… ta không phải anh hai của ngươi.” Giản Nguyệt nhịn xuống muốn bước chân về phía trước, lên tiếng.
” Anh, vì cái gì ta phải một mình ở trong này? Nơi này rất lạnh, rất lạnh……Ta rất sợ.” Đứa nhỏ đi lên vài bước, hướng Giản Nguyệt vươn tay, lệ trong mắt sắp chảy ra.
Từ Diệp Minh đem Giản Nguyệt kéo tránh ra sau một chút, trong lòng muốn mau một chút giải quyết đứa nhỏ này. Thế nhưng khi gã kết hảo thủ ấn, đứa nhỏ kia lại đột nhiên biến mất. Gã quan sát chung quanh, ý đồ tìm ra một chút dấu vết.
Nhưng vào lúc này, bé trai kia lại xuất hiện ở sau lưng Giản Nguyệt, nó bay nhanh tiếp cận Giản Nguyệt, nhưng vừa tiếp cận đến Giản Nguyệt trong nháy mắt bị hất văng ra.
Giản Nguyệt rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc, tới lúc này rồi, tâm hắn vẫn buông lỏng. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn thấy Áo Lôi Đức đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đứa nhỏ kia, tay đang gắt gao ôm thắt lưng hắn.
” Ô… anh… vì cái gì… anh…anh hai Hán Văn……” Đứa nhỏ ngồi dưới đất khóc, không để ý thân thể đau đớn, chỉ là để ý người trước mắt nó nhận định là anh mình.
” Anh hai Hán Văn? Ngươi tên là gì?” Giản Nguyệt khẩn trương định tiến về phía trước, lại bị Áo Lôi Đức nắm chặt, động cũng không động đậy được, đành phải ở trong ngực y đặt câu hỏi. Trong lòng hắn mơ hồ có một đáp án, nhưng mà, nếu là sự thật, vậy làm cho hắn chấn kinh rồi.
” Anh hai đã quên ta rồi sao… ta là Hán Nhật… Chung Hán Nhật…” Chung Hán Nhật giống như khó có thể tin nhìn Giản Nguyệt, sau đó nó cúi đầu, khi nó lần nữa nhìn về phía Giản Nguyệt, trên mặt đã không còn thần sắc của một đứa nhỏ.
” Quả nhiên… Quả nhiên giống như lời của huyết ca ca nói… không ai còn nhớ rõ ta nữa… anh hai cũng là… như vậy… như vậy khiến cho ta ăn luôn ngươi… đem tất cả mọi người ăn luôn! ” Chung Hán Nhật đột nhiên trở nên hung ác, nhanh chóng đứng lên, nhằm phía Giản Nguyệt.
Từ Diệp Minh thấy đúng thời cơ, kết tốt lắm dấu tay, đem Chung Hán Nhật đả đảo, sau đó đứa nhỏ này liền biến thành một đoàn hắc vụ ở trong không khí tiêu tán. Chung Hán Nhật thuỷ chung vẫn là một đứa trẻ hồn nhiên, đánh nhau liền khẳng định là không ngoan độc, đến nỗi dễ dàng bị đả đảo. Trên mặt đất chỉ để lại quỷ văn giống như đã chứng kiến trước đây, sau khi làm cho tất cả mọi người thấy rõ, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ở cách đó không xa, một thân ảnh màu bạc từ khi quỷ văn biến mất mà ly khai. Áo Lôi Đức nhìn một chút nơi vị trí kia, nhíu mày.
Giản Nguyệt nhìn vị trí Chung Hán Nhật biến mất, thật lâu nói không ra lời. Hắn cũng không ngờ đến, đứa nhỏ kia chính là em trai của Chung Hán Văn.
Nếu hắn lúc ấy thừa nhận chính mình là anh trai nó, như vậy có thể nó sẽ không có việc gì, có lẽ còn có thể dẫn nó đi gặp Chung Hán Văn. Chung Hán Văn vẫn luôn rất tưởng niệm đứa em trai này, cho dù Giản Nguyệt làm em nuôi của gã, cũng không thể thay thế vị trí của nó ở trong lòng Chung Hán Văn.
” Giản Nguyệt, ngươi không có sai. Cho dù ngươi để lại nó, cũng không thay đổi được chuyện nó đã qua đời là thật.” Nhìn ra được Giản Nguyệt do dự, Từ Diệp Minh nghiêm túc giải thích.
” Nguyệt, chỉ cần làm chuyện ngươi muốn làm là có thể.” Áo Lôi Đức sờ sờ đầu Giản Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng hôn hai má hắn. Nếu việc Giản Nguyệt làm rước lấy phiền toái, y sẽ vì hắn giải quyết. Chỉ cần là Giản Nguyệt muốn, y sẽ hết sức hoàn thành.
Từ Diệp Minh không nói gì nhìn Áo Lôi Đức, y nói như vậy, không phải là phủ định câu vừa rồi chính gã đã nói.
Giản Nguyệt nhìn vào mắt Áo Lôi Đức, sau đó gật gật đầu, mỉm cười. Hắn biết đây là Áo Lôi Đức đang an ủi hắn, cũng cho hắn biết, vô luận như thế nào, y sẽ ở bên cạnh chính mình.
” Tại sao ngươi lại biết ta ở trong này?” Giản Nguyệt nhớ tới vấn đề này.
” Chiếc nhẫn trên tay ngươi, chính là liên hệ với ta.” Áo Lôi Đức cầm lấy tay đeo nhẫn của Giản Nguyệt, nhu hoà nhìn Giản Nguyệt.
Áo Lôi Đức đem chiếc nhẫn trên tay chính mình đối diện tay Giản Nguyệt, khi hai khoả ru-bi cùng chạm nhau, đều tản mát ra hồng quang nhàn nhạt, cho nhau huy ánh. Hai khoả ru-bi như là hợp làm một, không thể thiếu đối phương.