Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười ngày sau
Một thân màu đen , trên khuôn mặt tuấn tú dường như khí trời mùa đông khắc nghiệt không có một tia nhiệt độ, người đàn ông anh tuấn đó lại một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn người đang ngủ say nhắm chặt hai mắt như công chúa sau tấm thủy tinh, xem ra nước da trắng như ngọc có vẻ hồng hào,chẳng qua cô vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Mười ngày, tròn mười ngày, Mạc Tư Tước không có rời khỏi bên người cô vượt quá năm phút đồng hồ, hắn rất sợ bỏ qua một khắc khi cô tỉnh lại.
Trì Hạo nói, e rằng cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh, hắn không tin!
Hắn Mạc Tư Tước lúc này đây tuyệt đối không tin số mệnh!
Hắn nhớ lại mười ngày trước, một khắc kia khi cô uống thuốc giải vào, cuối bầu trời u ám rơi xuống tấm màn đen bi thương.
Cô ho ra một cục máu có màu đen có độc .Tàng Long nói thân thể của cô ấy xuất hiện phản ứng bài xích, đúng vậy cô mảnh mai như vậy, còn có bệnh tim, cô làm sao chịu được chất độc này hành hạ !
Lúc cô lâm vào mê man, cho tới bây giờ cũng không có tỉnh qua , thế nhưng hắn biết cô còn thở, cô còn sống,cô còn có cảm giác !
Tàng long cũng không có dự tính trước được tình huống như vậy, hắn dốc toàn lực nhưng lại không biết rằng ông trời có hướng về phía họ hay không?
Tất cả mọi người cho rằng Ôn Hinh sẽ không qua được, thế nhưng Mạc Tư Tước không có buông tha.
Hắn còn nợ cô một lời hứa, hắn sẽ không nuốt lời đối với cô !
“Hinh nhi, em còn muốn ngủ bao lâu?”
“Nếu như là đang trừng phạt anh,như vậy cũng đủ rồi!”
“Anh hứa với em chuyện gì nhất định sẽ làm được, cầu xin em, tỉnh lại đi!”
“Anh sẽ để em tự do…”
Mạc Tư Tước cầm tay cô, trên ngón áp út vẫn có chiếc móc khóa làm tay cô có một dấu đỏ, thế nhưng Mạc Tư Tước lại không nỡ lấy xuống cho cô.
Hắn tặng cho cô rất ít đồ, trước đây hắn cho rằng phụ nữ trời sinh đều là yêu hàng hiệu châu báu , thế nhưng Ôn Hinh không giống với người khác,cô
muốn cho tới bây giờ hắn đều cho không được…
“Sau này anh sẽ không lừa em, Ôn Hinh, tin anh một lần, anh nói được thì làm được!”
“Chờ anh, chỉ cần nhìn em một cái, anh liền đi, có được hay không?”
Mạc Tư Tước nghiêm túc chân thật, tỉ mỉ, không sợ người khác làm phiền dùng ngón tay viết ba chữ ở trong lòng bàn tay của Ôn Hinh.
Sau một khắc, hắn nín thở, lập tức từ địa ngục lên tới thiên đường, cặp con ngươi màu xanh lam kia thật sâu hồi lâu không gặp , vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngón tay cô hơi cử động.
“Hinh nhi, em có cảm giác rồi có phải hay không?”
“Em tỉnh lại, anh đi, anh nhất định sẽ đi…” Mạc Tư Tước cặp mắt đỏ hoe , hắn rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trong suốt theo khóe mắt trượt rơi cuống một giọt dịch thề trong suốt , sau đó khi hắn rút tay của hắn từ trong tay cô rút về , bên cạnh trên máy đo điện tâm đồ ,tần suất đập của tim cô khôi phục bình thường !
Ôn Hinh chậm rãi mở mắt ra,thân hình của Mạc Tư Tước từ trong tầm mắt của cô từ từ biến mất.
Ánh sáng chói mắt mà mơ hồ trong mắt cô mở ra cũng dần dần rõ ràng, cảm giác ngủ này của Ôn Hinh là cảm giác lâu như là một thế kỷ vậy.
Trong lòng bàn tay cô một mảnh ẩm ướt,cô nhướng khóe môi lên lộ ra nụ cười thoải mái…
Cô còn sống! Cô được tự do!
Mạc Tư Tước mất tinh thần tiều tụy như là vừa mới trải qua một trận mưa máu cuồng phong,cô rốt cuộc đã tỉnh lại , trong lòng hắn một mảnh tro tàn !
Hắn tận mắt mắt thấy Doãn Thiên Kình ôm cô vào trong lòng, sau đó đưa cô từng bước từng bước ra khỏi thế giới của hắn.
Ôn Hinh nhìn rất là gầy, Mạc Tư Tước lưu luyến si mê không thôi ánh mắt tranh thủ thời gian nhìn vào trên người cô, nhìn mỗi một thứ như lần cuối cùng nhìn được cô, lần buông tay này đây là vì tính mạng của cô là trên hết !
Doãn Thiên Kình đem Ôn Hinh bao phủ quá chặt chẽ , chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay bên ngoài , lúc đi ngang qua bên người Mạc Tư Tước , hắn cũng không có ngăn cản, Ôn Hinh thậm chí ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, cứ nhẹ nhàng như vậy cũng không quay đầu lại đi qua bên cạnh hắn .
“Xin cậu , nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy!” Mạc Tư Tước nhìn thân hình bọn họ đi xa , cũng chịu không nữa được thân thể ngã xuống suy sụp .
Bởi vì thân thể luôn cường tráng rắn chắc này hơn mười ngày nay ngày và đêm không phân biệt được chỉ chờ một người phụ nữ , cho dù hắn là tường đồng vách sắt cũng có thể ngã xuống .
Trì Hạo liền bước lên phía trước đỡ lấy hắn, nhìn thấy hắn bị dấu tích của một người phụ nữ mà ngay cả kiêu ngạo với lòng tự tôn đều nguyện ý buông tha , hắn cũng kinh sợ .
“Cậu sao phải khổ vậy chứ?”
Nếu quả thật yêu cô ấy như vậy,thì không nên làm để cô bị người đàn ông khác mang đi, thế nhưng lúc này đây Mạc Tư Tước là chủ động, hắn nói để cho cô tự do, cho dù là giao cô cho người đàn ông khác!
Ôn Hinh bị Doãn Thiên Kình đón trở về ,cô vừa mới trải qua một hồi sinh tử đại nạn, rất nhiều thứ đều đã nhìn ra .
“Hinh nhi, Dì Tâm lúc trước nói muốn đưa em xuất ngoại, hiện tại anh cũng có cái ý nghĩ này, cho em rời khỏi nơi đây một khoảng thời gian, ý của em như thế nào ?”
Doãn Thiên Kình ngồi xổm xuống trước mặt cô , ngón tay vuốt qua mái tóc dài của cô, ánh mắt ôn nhu hỏi.
Trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng không biết mình làm thế nào vượt qua được.
Ôn Hinh tiếp tục ở tại chỗ này, đối với cô, đối Mạc Tư Tước, đối Vân Tuyên, đều rất là hỗn loạn!
Hắn không tin Mạc Tư Tước, lúc hắn hứa hẹn buông tay , hắn biết hắn đã thành công trả thù hắn, hắn đem Vân Tuyên hại thành như vậy, Ôn Hinh cũng thiếu chút không sống được, trên vai cùa hắn cũng chịu không được đả kích, hắn thực sự không thể chịu đựng nổi lần thứ hai.
Vì thế hắn muốn đem Ôn Hinh đi xa, đi rất xa, tránh xa tất cả những chuyện ở nơi đây!
Nói hắn ích kỷ cũng được, máu lạnh cũng được, nếu như Ôn Hinh cùng Vân Tuyên đưa ra so sánh, trong lòng hắn vẫn là hướng về Ôn Hinh nhiều một chút.
Không lâu sau sau này, Doãn Thiên Kình mới biết được, hắn đối với Ôn Hinh ngay vừa mới bắt đầu là một loại bản năng thân thiết…
Ôn Hinh bởi vì gầy yếu, vốn là cặp mắt to thanh linh mắt vây quanh là ngũ quan xinh càng lộ vẻ đột ngột.
Không chỉ là thân thể,tim của cô cũng mệt mỏi .
Chậm rãi phun ra một hơi, Ôn Hinh vuốt trái tim của mình để khôi phục nhịp đập , tất cả cảm thấy nơi đó trở nên có chút không giống như ban đầu.
“Em đồng ý, anh cả anh mau chóng sắp sếp đi!” Ôn Hinh nhắm mắt lại gật gật đầu, lúc mở mắt ra nhìn thấy Doãn Thiên Kình , ở trong đó tràn đầy tia hi vọng.
Mạc Tư Tước,coi như là người đàn ông trong mộng của nàng đi !
“Em muốn đi nơi nào? Pháp, nước Mỹ hay là Anh quốc?” Doãn Thiên Kình hôn cái trán của cô, nhẹ nhàng nói bên tai , “Hinh Nhi, em hãy đi trước, chờ anh xử lý xong chuyện bên này , anh đem công ty bàn giao lại, anh sẽ qua đó cùng em !”
“Em ở đâu thì anh sẽ ở đó …”
“Cũng tốt, anh cả , em nghe lời anh !” Ôn Hinh thoáng trả lời khí lực cũng không có.
Quốc gia này vừa xa xôi vừa xa lạ chỉ có đến Anh quốc,từ lúc sinh ra côđã muốn, hiện tại đối với cô mà nói, đi nơi nào, với ai cùng một chỗ dường như cũng đã không quan trọng !
“Chúng ta đi Paris, đi Provence có được hay không?” Doãn Thiên Kình nắm chặt tay cô, lúc chia lìa lần trước càng thêm xác định tâm ý của hắn —— không thể không có cô.
Ôn Hinh không trả lời, Doãn Thiên Kình dán lên gương mặt cô, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, không khỏi cảm thấy mất mác, hắn cúi đầu nhìn cô, thì ra cô đang ngủ.