Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Hinh rửa mặt chải đầu xong lúc chuẩn bị xuống lầu phát hiện Doãn Thiên Kình cửa phòng đóng chặt cũng không có động tĩnh, lúc trước mỗi lần cô vừa ra khỏi phòng hắn cũng sẽ trong cùng một lúc mở cửa phòng ra , sau đó nhìn cô gật đầu chào, “Chúc buổi sáng tốt lành !”
Chỉ là hôm nay toàn bộ biệt thự đều yên tĩnh có chút dọa người, Ôn Hinh một mình một đi xuống lầu, lại phát hiện Doãn Thiên Kỳ đã chờ ở dưới đó.
“Nhanh lên một chút tới đây ,anh đến cùng em ăn sáng !” Doãn Thiên Kỳ trên khuôn mặt tuấn tú tươi cười, lúc nhìn thấy Ôn Hinh xuống tới , hắn nhìn cô vẫy vẫy tay.
Trên bàn cơm đã chuẩn bị xong bữa ăn kiểu Trung Quốc đều là món Ôn Hinh thích ăn .Thời gian hắn đắn đo rất chuẩn, Ôn Hinh lúc đi tới đối diện hắn ngồi xuống, tùy ý hỏi , “Anh cả đâu?”
“Chúng ta ăn trước, anh cả một lát sẽ về!” Doãn Thiên Kỳ không có chính diện trả lời, hắn yên lặng ngồi ở một bên, ngay cả so với bình thường hắn cũng nói ít hơn rất nhiều.
Ôn Hinh trong lòng có loại dự cảm không tốt,quả nhiên khi cô dùng xong bữa sáng, lại ở trong phòng đợi một hồi đợi được tới chín giờ .Doãn Thiên Kỳ đột nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó vẻ mặt áy náy nhìn sang cô.
“Hinh nhi, anh hai đưa em tới sân bay!”
“Anh cả có phải không trở về hay không ?” Ôn Hinh trong lòng rõ ràng đã biết đáp án, không biết vì sao lại một khắc nghĩ như vậy,cô thậm chí đều muốn ở lại không muốn đi tới Pháp .
“Oh, anh cả để cho anh đưa em đi, yên tâm đi, anh hai nhất định đem em an toàn tới Paris!” Doãn Thiên Kỳ đi vào gian phòng của cô, một tay kéo hành lí của cô, tay kia dắt tay cô đi ra ngoài .
“Anh hai…” Ôn Hinh trong yết hầu và miệng giống như là có một cây gai rất khó chịu, trong lòng có chút độn độn đau, nàng muốn bốc đồng nói cái gì đó, sau đó lại cái gì cũng nói không nên lời.
Hai mươi phút đi đường xe đã đến sân bay, thời gian lên máy bay còn có bốn mươi phút, Ôn Hinh nhìn bên trong phi trường đoàn người lui tới, có chút mất mát. Năm phút đồng hồ sau Kiều Lâm xuất hiện.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Lời này hẳn là tôi phải hỏi anh!”
“Sớm biết cô tới thì tôi đã không tới! Hừ!”
“Cô gái đáng chết!”
Kiều Lâm cùng Doãn Thiên Kỳ vừa thấy mặt, giữa hai người chiến tranh liền bộc phát ra tới.
Ôn Hinh yên tĩnh đi qua một bên, cầm lấy di động bấm dãy số của Doãn Thiên Kình ,cho dù hắn không thể cùng cô, ít nhất cũng có thể thông báo trước với cô một tiếng !
Ôn Hinh cảm thấy có chút buồn bực, đây là lần đầu tiên nàng bị Doãn Thiên Kình không quan tâm như vậy, mà cô đột nhiên cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .
Hắn nhất định là đi tìm Giản Ny rồi?
Nếu như đứa con kia là của hắn, hắn hẳn là có trách nhiệm đối với người phụ nữ kia.
Trong di động truyền đến tín hiệu “Số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy “, Ôn Hinh ngẩng đầu linh động mở to mắt nhìn lên không trung một tầng phong sương đúng như khí trời tháng mười hai, có chút khiếp người, hiện tại phải làm chính là thích ứng nó!
Ngay lúc đó phát thanh truyền đến giọng tiếp viên hàng không “Chuyến bay tới Pa-ri FU-85 xin mời quý khách lên máy bay để chuẩn bị đăng ký chỗ ngồi ” lúc tiếng nói ngọt ngào vang lên ,phi trường vốn là đang huyên náo chen chúc vào sân bay đột nhiên tràn vào một đám người mặc quần áo màu đen, không đợi Ôn Hinh xoay người, đám người chung quanh đang vào sân bay đã bị sơ tán, đứng trước mặt cô là một thân hình phong thái hiên ngang .
“Trì Hạo?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn, nhìn trước mặt vẻ mặt thâm trầm của người đàn ông ,đầu óc cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi kêu lên tên của hắn.
“Ây da !”Toàn thân khoác chiếc áo gió dài màu đen , hắn ngọc thụ lâm phong đứng ở trước mặt Ôn Hinh, một tay chống lên bả vai của cô, hắn công khai náo loạn sân bay nhưng không có ai ngăn lại!
“Anh muốn làm gì?” Ôn Hinh thẳng thắn chuẩn bị nhìn hắn, sau đó cảnh giác hướng phía sau nhìn lại, cách đó không xa Doãn Thiên Kỳ cùng Kiều Lâm đã bị người của Trì Hạo ngăn cản.
“Ôn Hinh, Tước đang bị bệnh , cô có thể đi thăm cậu ấy không ?” Trì Hạo cúi đầu nhìn cô thành khẩn yêu cầu , Ôn Hinh giật mình một cái, ngực lại bắt đầu có quy luật co rút đau đớn .
Mạc Tư Tước, khi cô mỗi lần thấy hắn , bộ dáng của hắn sống như con rồng luôn luôn mạnh mẽ như còn hổ, còn có thể thường xuyên ăn hiếp cô, một người đàn ông khỏe mạnh như vậy cũng sẽ sinh bệnh sao?
“Bị bệnh thì phải tìm bác sĩ, anh tìm tôi làm gì?” Ôn Hinh đè nén trong lòng luồng cảm giác khác thường đang dâng lên kia.
Mạc Tư Tước bằng lòng buông tay, hắn không có đến tìm cô, cô càng không muốn trở lại tìm hắn!
“Ngươi phụ nữ này thật đúng là lòng dạ ác độc! cô cũng không nghĩ thử xem vì ai mà hắn mới bị bệnh ?” Trì Hạo siết quả đấm, đầu khớp xương bị bóp nghe thanh thúy rung động.
Từ trước tới nay chưa thấy qua Mạc Tư Tước bị thương hoặc là sinh bệnh, thế nhưng ngày đó ở bệnh viện, sau khi hắn tận mắt đưa cô rời đi hắn liền bị bệnh, không chỉ là thân thể, ngay cả tâm đều bị bệnh.
Hắn Mạc Tư Tước lúc chơi phụ nữ là thời gian Ôn Hinh còn rất nhỏ , bây giờ lại bị cô hành hạ người không ra người!
Trì Hạo nhìn không được , nếu hắn khuyên cậu ta không được, làm huynh đệ như vậy có đáng không , hắn vì cậu ấy làm chút gì cũng hẳn là không sai ?
“Làm phiền anh tránh ra một chút, tôi phải lên máy bay !” Ôn Hinh bịt kín lỗ tai giậm chân,cô không thích nghe, không nên nghe chuyện liên quan đến tên của người đàn ông kia.
Không nên lại mềm lòng, cũng không muốn lại bị hắn mê hoặc !
Cô và Mạc Tư Tước ở cùng một chỗ, nhiều hơn đều là tính toán và bị thương,cô thiếu chút nữa ngay cả mạng đều đền cho hắn, làm sao lại ngốc tái phạm thêm một lần nửa!
“Ngươi phụ nữ ngu xuẩn này !” Trì Hạo bị cô đẩy một chút,trong con ngươi ngăm đen dấy lên hai ngọn lửa nhỏ phẫn nộ .
Huynh đệ của hắn vì người phụ nữ này sống dở chết dở , hắn có thể để cho cô rời đi sao?
Sau một khắc, hắn cởi áo gió trên người, tiện tay ném ra phía sau , sau đó vươn cánh tay trực tiếp đem Ôn Hinh vác lên trên vai.
Ôn Hinh bị ngã đầu choáng váng một chút, cả người đều bị hắn đặt ở trên vai,cô không thể tin mở to hai mắt nhìn.
Người này cùng Mạc Tư Tước phẩm tính như nhau đều là người đàn ông ác liệt , thế nhưng hắn lại đưa cô đi?
“Trì Hạo, anh thả tôi xuống được không ,anh hai , Lâm Lâm, cứu mình…” Ôn Hinh thân thể treo trên bầu trời , trái tim vừa kéo vừa kéo bị đè ép, làm cho cô hô hấp cũng gấp lên.
Cô đưa hai tay ra phía trước hai thân hình kia ở trong mắt cô càng ngày càng nhỏ , Doãn Thiên Kỳ và Kiều Lâm bị giữ lại đến khi cô bị Trì Hạo mang đi rồi mới được thả ra.
“Bắt cóc hả ——” Trong sân bay không biết là ai hô một tiếng, thế nhưng ai cũng không có can đảm báo cảnh sát .
Trì Hạo lần đầu tiên kéo thủ hạ quang minh chính đại ở nơi công cộng xuất hiện trong trường hợp cướp người, hơn nữa còn là bởi vì một người phụ nữ !
“Anh là đồ lưu manh, hỗn đản, vô sỉ! Anh thả tôi xuống! Anh làm như vậy là phạm pháp !” Ôn Hinh bị hắn thô lỗ ném lên một chiếc xe Land rover , sau đó hắn tháo cà vạt ở trên cổ ra chói tay của cô lại.
“Mắng, tiếp tục mắng!” Trì Hạo cũng không tức giận, trái lại vẻ mặt cười hi hi tiến tới bên tai của Ôn Hinh nói, “Cô không biết tôi là ai phải không? Lão tử sẽ trói cô lại!”
Ôn Hinh tức giận cắn răng lại không thể tránh được, người đàn ông này quá không biết xấu hổ!
“Tôi khuyên cô vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi, không có một hồi cô sẽ hối hận !” Trì Hạo cười gian trá hai tiếng, sau đó nói với tài xế phía trước , “Lái xe, đi biệt thự lâm viên!”