Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
  3. Chương 10: Trường Châu Trường Châu, cho cậu ăn kẹo nè
Trước /88 Sau

Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 10: Trường Châu Trường Châu, cho cậu ăn kẹo nè

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Úc Bùi tắm xong tiến vào ổ chăn chuẩn bị ngủ, mới nhớ tới hôm nay cậu chưa gửi tin nhắn cho cả nhóm, mặc dù không có ai trả lời cậu, thế nhưng Úc Bùi phát hiện gần đây các bạn trong lớp đối xử với cậu tốt hơn rất nhiều. Cậu chỉ đăng một status lên QQ thôi mà người like cũng nhiều hơn hẳn, chắc mọi người đại khái chỉ lười trả lời tin nhắn mà thôi, cho nên Úc Bùi vẫn quyết định tiếp tục gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, cậu cũng chả thiếu mấy đồng tiền điện thoại ấy.

Chẳng qua hôm nay Úc Bùi rất vui vẻ, bởi vì cậu cảm thấy mình và Lạc Trường Châu xem như đã trở thành bạn tốt với nhau rồi, cho nên tin nhắn hôm nay cậu gửi chung là: [Ngày hôm nay thật sự rất vui vẻ, ngủ ngon ;D]

Sau khi gửi đi, Úc Bùi liền để điện thoại di động xuống đi ngủ.

Tuy rằng hôm qua ngủ muộn hơn mọi hôm một tí, nhưng người gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái mà, nên ngày hôm sau lên lớp Úc Bùi chỉ cảm thấy cả người dễ chịu cực kỳ, cũng không cảm thấy buồn ngủ, trên đường đi học bước chân nhẹ nhàng đến mức muốn bay lên luôn.

Lúc cậu tới trường Lạc Trường Châu còn chưa tới, dọc theo đường đi gặp các bạn học chào hỏi cùng cậu, Úc Bùi cũng đều tươi cười đáp lại, chỉ là đến khi Đàm Khải Minh chào cậu thì thái độ đáp lại của cậu đã lạnh nhạt hơn so với mấy người khác, trước sau biến hóa rất rõ ràng, Đàm Khải Minh cảm thấy buồn bực xong lại kỳ quái, buồn cười nhìn Úc Bùi, mở miệng hỏi cậu: "Tớ đắc tội cậu chỗ nào sao? Nhóc..."

Đàm Khải Minh theo bản năng gọi Úc Bùi bằng biệt hiệu khi trước, thế nhưng mới nói được một nửa, hắn liền nhớ ra Úc Bùi bây giờ đã gầy đi, không phải là nhóc béo trắng ngày trước nữa, cho nên hắn bèn nuốt lại phần sau vào bụng.

Nhưng hắn nuốt lại hơi trễ, Úc Bùi đã nghe được chữ kia rồi, Đàm Khải Minh chỉ thấy đôi mắt đẹp đẽ của thiếu niên tức thì mở to, tức giận nhìn hắn chằm chằm. Đàm Khải Minh cười gượng hai tiếng, đang muốn nói gì đó cứu vãn, nhưng chưa nghĩ ra nên nói gì, thì thấy thiến niên bỗng nghiêng đầu, ánh mắt đầy vui mừng nhìn về phía cửa sau -- Lạc Trường Châu đến.

Khoảng cách từ cửa sau phòng học đến chỗ ngồi này ngắn ngủi vài bước, thế mà có đến ít nhất bốn, năm nữ sinh chào buổi sáng với hắn, nhưng biểu cảm của Lạc Trường Châu cực kỳ lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng coi như đáp lại, rất keo kiệt không chịu nói thêm chữ nào khác.

Mãi đến tận khi Úc Bùi tươi cười nhỏ giọng nói "Chào buổi sáng", khuôn mặt không biểu cảm của hắn mới hiện lên một nụ cười nhã nhặn, không keo kiệt chút nào đáp lại Úc Bùi một câu: "Chào buổi sáng."

Từ chớp mắt Lạc Trường Châu xuất hiện ấy, ánh mắt Úc Bùi liền dính chặt trên người hắn, không chịu bỏ qua bất cứ nhất cử nhất động hay biểu cảm gì trên khuôn mặt của hắn, cũng chính bởi vì quan sát tỉ mỉ như vậy, Úc Bùi phát hiện ra Lạc Trường Châu đối xử với mọi người khác so với cậu.

Cậu nghĩ, hẳn là Lạc Trường Châu đã xem cậu là bạn tốt rồi, cho nên mới chỉ chào hỏi một mình cậu như vậy.

Đáy lòng Úc Bùi vui rạo rực, vừa định tiếp tục nói chuyện với Lạc Trường Châu, thì không ngờ tiếng chuông vào học đã vang lên, Úc Bùi lại không dám quấy rầy thời gian học tập của Lạc Trường Châu, đành phải trước tiên kìm lại lời đã, nâng sách giáo khoa lên làm bộ "Tui cũng đang nghiêm túc nghe giảng à nha".

Tiết đầu tiên và tiết thứ hai buổi sáng đều là giờ tiếng anh, bởi vì hai tiết sớm nhất học sinh thường sẽ mệt rã rời, trường học sợ sắp xếp tiết vật lý hay hóa học sẽ khiến học sinh buồn ngủ ảnh hưởng đến học tập, cho nên thường hay để hai môn được yêu thích là ngữ văn với tiếng anh lên đầu giờ.

Mấy ngày trước Úc Bùi không phải đang ngủ thì cũng chính là ngồi thất thần, không chú ý giáo viên giảng bài, hơn nữa cậu rất ghét giáo viên tiếng anh hồi trước, cho nên tiết anh của cậu đa phần là trực tiếp nằm sấp xuống ngủ hay vẽ vời, chẳng bao giờ nguyện ý liếc mắt lên bục giảng lấy một lần, nhưng bây giờ có lẽ vì không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Lạc Trường Châu nên dù cậu có không thích tiếng anh cho lắm cũng ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, kết quả là vừa nhìn, cậu phát hiện giáo viên tiếng anh đã đổi thành người khác.

Giáo viên tiếng anh mới này cũng tầm tầm tuổi giáo viên ngày trước, đều là cô gái trẻ tuổi mới đôi mươi, chỉ là giáo viên mới này nhỏ nhắn hơn một chút, khá đáng yêu, không được xinh đẹp rực rỡ như giáo viên cũ nhưng nhìn cũng rất năng động.

Úc Bùi nhìn cô lăng lăng, vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô, chỉ thấy cô hơi nhướng mày, cười nói với Úc Bùi: "Ai nha, vị bạn học này trước nay chưa từng thấy, vậy thì mời bạn nhỏ này đứng lên đọc bài nào."

"... Em ạ?" Úc Bùi chỉ chỉ chính mình, có chút không dám tin tưởng, bởi vì cô giáo này rõ ràng là chuyển đến trong thời gian nghỉ học nửa năm của cậu, cho nên cô cũng chưa từng gặp Lạc Trường Châu mới phải, kết quả hiện tại cô không gọi Lạc Trường Châu mà lại gọi mình, rõ ràng so với cậu, Lạc Trường Châu mới khiến người khác chú ý hơn chứ.

Thế nhưng cô giáo tiếng anh lại gật đầu một cái xác nhận vấn đề của Úc Bùi, Úc Bùi đành phải cầm sách giáo khoa đứng lên.

Tiếng anh của Úc Bùi thật ra cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì giáo viên tiếng anh trước đây, nên Úc Bùi vẫn luôn không chịu thi cử cẩn thận, dù kết quả tiếng anh có kém đến mức nào thì vẫn nhất quyết muốn đối nghịch với giáo viên tiếng anh, nhưng giờ bọn họ đã được đổi giáo viên anh mới rồi.

Úc Bùi nhìn cô khẽ mỉm cười với ánh mắt khích lệ, bỗng nhiên không muốn tiếp tục đối nghịch nữa, dù sao thì cô cũng không phải giáo viên trước đây. Cậu im lặng vài giây, sau đó trôi chảy đọc toàn bộ văn bản bằng tiếng anh.

Điền Mịch nhìn Úc Bùi, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Cô quả thật mới tới dạy lớp 12 ban tự nhiên này thôi, thế nhưng không có nghĩa là trước đây cô chưa từng nghe đến tên Úc Bùi, bởi vì Úc Bùi trong vòng giao thiệp của giáo viên tiếng anh cũng coi như là một nhân vật huyền thoại.

Úc Bùi truyền kỳ ở chỗ, hầu như lần nào điểm tiếng anh của cậu cũng đứng cuối lớp, nói tiếng anh của cậu kém, thì cũng không đúng lắm, chỉ là mỗi lần thi tiếng anh, đầu tiên cậu sẽ viết câu trả lời chính xác một lần, sau đó lại dùng bút bi viết đè lên, tùy ý viết đáp án sai, mà trắc nghiệm thì cũng tô lên đáp án đúng, sau đó lại dùng bút xóa xóa sạch đi, nộp một tờ bài thi trắng, rõ ràng là không muốn thi đàng hoàng.

Các giáo viên đã từng nghiên cứu bài thi của cậu, phát hiện tuy điểm thi của cậu không tới mức làm người ta ồ wow, thế nhưng điểm vẫn có thể đứng ở mức trung bình của lớp, thế nhưng cậu nhất định phải thi đứng thứ nhất từ dưới lên.

Mà nguyên nhân này cũng chẳng khó đoán, đại khái là có liên quan tới giáo viên tiếng anh Duẫn Dao khi trước, chỉ là nguyên nhân tỉ mỉ thì không ai biết, mà Duẫn Dao từ sau khi Úc Bùi nghỉ học đã bị điều đi, đổi một giáo viên lớp 10 khác, mà đến lớp 12 thì đến lượt cô dạy.

Mới vừa qua khai giảng mấy ngày, Điền Mịch đã chú ý tới Úc Bùi, nhưng Úc Bùi luôn ngủ trong giờ không nghe giảng, Điền Mịch ban đầu muốn đánh thức cậu, nhưng suy nghĩ một chút thì lại không gọi nữa, mặc Úc Bùi ngủ mấy ngày, ngày hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy cậu không ngủ, Điền Mịch lập tức tóm lấy cơ hội gọi cậu đọc bài.

Văn bản này cô chưa từng dạy, chỉ dặn các bạn học về nhà chuẩn bị bài, để mọi người lên tự đọc bài này khả năng là vẫn có chút khó khăn, mà Điền Mịch gọi Úc Bùi lên không phải muốn làm khó cậu, mà là muốn nhìn đến cùng cậu có bao nhiêu bài xích với môn tiếng anh, cậu đọc hay không đọc, Điền Mịch cũng không mắng cậu. Nhưng chờ tới lúc Úc Bùi bắt đầu đọc lên, Điền Mịch đã sẵn sàng nhắc cậu một ít từ lạ trong bài, kết quả không nghĩ tới Úc Bùi đã lưu loát đọc xong.

Điền Mịch sửng sốt vài giây, lập tức vỗ tay, thở dài nói: "Bạn học Úc Bùi đọc thật sự rất tuyệt đấy, văn bản này cô chưa từng dạy đâu, thế mà em lại đọc tốt như vậy!"

Bạn học cùng lớp im lặng một hồi, sau đó rất nhanh cũng vỗ tay khen ngợi Úc Bùi với Điền Mịch, Lạc Trường Châu ngồi bên cạnh Úc Bùi cũng không ngoại lệ.

Úc Bùi nghe tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong lớp, hai má nóng bừng, tai đều đỏ rực lên, cúi đầu không dám nhìn nụ cười của Điền Mịch. Cậu vẫn là lần đầu tiên được giáo viên biểu dương như vậy đất, bởi vì cho tới nay, cậu luôn bị gắn cho cái mác "học sinh kém".

"Ngồi xuống đi bạn học Úc Bùi." Điền Mịch cười vẫy tay, cho Úc Bùi ngồi xuống, "Phần thưởng nhỏ nha, bạn học Úc Bùi hôm nay có thể không làm bài tập về nhà hôm nay, đương nhiên bạn học nào cũng có thể lên lớp đọc hoàn chỉnh một văn bản cũng có thể được miễn như vậy."

Nghe đến có thể không cần làm bài tập, lớp học trong nháy mắt truyền đến âm thanh xôn xao.

Lúc Úc Bùi ngồi xuống vẫn còn cảm giác không chân thật, tim đập rất nhanh, hai gò má cũng không hạ được nhiệt, mà lòng bàn tay lại cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí có chút mồ hôi lạnh - đây là phản ứng sinh lý xuất hiện mỗi khi một người đang sốt sắng.

Chờ sau khi bình ổn lại hơi thở, Úc Bùi mới giơ hai tay bưng mặt, hy vọng có thể hạ nhiệt độ hai má xuống một chút.

"Đọc rất hay." Chính vào lúc Úc Bùi đang đắm chìm trong cảm giác mơ hồ không chân thật, bên tai cậu bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Lạc Trường Châu.

"Hả?"

Úc Bùi còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngơ ngác đáp một tiếng, bởi vì lúc cậu quay đầu sang nhìn Lạc Trường Châu, hắn vẫn đang đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, rũ mi nhìn sách giáo khoa trước mặt, một bộ dạng học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng.

"Tớ nói là." Nhưng mà ngoài dự liệu của Úc Bùi, Lạc Trường Châu, người mà dường như khi lên lớp không bao giờ chú ý tới cái gì khác ngoài bảng đen và sách giáo khoa, lại quay đầu nhìn cậu, đôi mắt xanh lam sâu thẳm thâm thúy tựa biển rộng, nói rõ ràng từng câu từng chữ, "Cậu đọc rất hay."

Úc Bùi nhìn đôi mắt của hắn, vẻ mặt lại càng sững sờ, Lạc Trường Châu nhìn bộ dạng này của cậu, khóe môi hơi cong cong, sau đó lại quay đầu nhìn sách giáo khoa trước mặt tỉ mỉ ghi chép, để lại Úc Bùi ngồi đó ngây người tỉ mẩn ngẫm lại lời khen vừa nãy, qua nửa ngày mới khôi phục tinh thần.

Hai phút cuối trước khi hết giờ tiếng anh, Điền Mịch quả nhiên giao bài tập đọc thuộc và sao chép lại văn bản tiếng anh, Úc Bùi trên lớp được thưởng cho việc đọc lưu loát văn bản không cần chép lại, nhưng vẫn cần học thuộc lòng.

Buổi sáng cũng có giờ nghỉ giải lao, chủ yếu là để cho học sinh đến nhà ăn ăn sáng. Chuông tan học vừa vang lên, học sinh trong lớp ít đi phân nửa, kết thành từng nhóm đi về phía nhà ăn. Mà mấy học sinh ở lại lớp thì đơn giản lấy bài tập Điền Mịch giao về bắt đầu làm, Lạc Trường Châu cũng không ngoại lệ.

Mỗi ngày Úc Bùi đều ăn ở nhà xong mới đến trường học, thế nhưng đôi khi buổi sáng cũng thấy đói bụng. Ngày hôm qua Úc Bùi mang theo kẹo Cố Tranh cho mình, dự định chia sẻ cho Lạc Trường Châu cùng ăn, kết quả là lại kéo dài tới tận hôm nay.

Nhưng mặc dù hôm nay Lạc Trường Châu đến trường học, hắn lại đang ngồi làm bài tập về nhà.

Úc Bùi lén lút dò xét liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy cánh tay của Lạc Trường Châu từ từ chuyển động theo động tác viết bài của hắn, ngón tay cậu khép hờ, viên kẹo được ủ ấm trong lòng bàn tay, không dám đi quấy rối Lạc Trường Châu học tập.

Úc Bùi "mai phục" rất lâu, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội - lúc Lạc Trường Châu dừng bút uống ngụm nước.

Gần như ngay lúc Lạc Trường Châu bỏ bút xuống, Úc Bùi chớp mắt nhìn hắn cầm cốc nước nóng lên, sau đó đưa viên kẹo nắm trong lòng bàn tay đến nóng hổi, xòe tay về phía Lạc Trường Châu nói: "Trường Châu, kẹo này... cho cậu ăn nè!"

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn cảm thấy Bùi Bùi cứ như bây giờ một mực bám lấy Châu Châu là rất phế sao? Thế nhưng đối với Bùi Bùi, ngoại trừ A Tranh thì Châu Châu là bạn tốt duy nhất của em bé ấy, mà quá khứ của Bùi Bùi tui còn chưa viết đến đâu... Ai _(:з))_

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Manh Linh Chiến Cơ

Copyright © 2022 - MTruyện.net