Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà ở một bên khác, Lạc Trường Châu cũng cúp điện thoại, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi, hắn nhìn sách bài tập đã viết được một nửa trước mặt, nhưng không còn tâm trạng làm tiếp nữa.
Hắn vừa mới nói dối, hắn không phải đang tưới hoa, mà đang làm bài tập.
Bài tập giáo viên giao về cuối tuần tối hôm qua hắn đã làm xong, thế nhưng trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không viết các bước giải chi tiết dưới mỗi một đề mà hắn chỉ cần liếc mắt là có thể biết cách làm này.
Hắn làm như vậy, là bởi vì cú điện thoại tối qua của Úc Bùi.
Cú điện thoại hôm qua của Úc Bùi tuy rằng ngắn ngủi, thế nhưng có thể nghe ra giọng nói của cậu không ổn lắm, hẳn là đang khóc, cho nên tối hôm qua hắn mới gửi cho Úc Bùi nhiều tin nhắn thoại như vậy, chỉ là hắn quá vụng về, muốn an ủi Úc Bùi mà lại không tìm ra phương pháp nào tốt hơn.
Lạc Trường Châu để bút xuống, đẩy quyển sách bài tập sang một bên, đôi mắt xanh lam sâu thẳm thoáng nhìn qua đồng phục học sinh treo trên giá áo, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức đứng dậy đi qua, móc từ trong túi quần ra một đóa hoa phượng vĩ đã hơi khô héo.
Đóa phượng vĩ kia đợi ở trong túi cả một đêm, màu đỏ diễm lệ ban đầu đã tối sẫm đi rất nhiều, trên cánh hoa cũng có không ít nếp hằn mờ mờ như rỉ sắt, thực ra không được tính là đẹp đẽ bao nhiêu, thế nhưng Lạc Trường Châu lại nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, sau đó cẩn thận kẹp nó vào trong một quyển sách rất dày.
Mới vừa làm xong tất cả những việc này, Lạc Trường Châu nghe thấy ba mình ở dưới tầng gọi vọng lên: "Trường Châu! Con trai!"
Lạc Trường Châu đi ra ngoài ban công, liếc mắt nhìn, chỉ thấy ba mình đang cầm cuốc đào hố ở phía dưới.
Rõ ràng hiện tại đang là đầu xuân, tiết trời vẫn còn mát mẻ, vậy mà ba hắn lại đào đến nỗi ra mồ hôi đầy người, ngửa đầu gọi hắn: "Dừng viết bài tập gì đó của con đi, pha cho ba chén trà mang ra đây!"
Lạc Trường Châu nghe vậy thì quay người đi xuống tầng, lấy ấm pha trà, là loại trà đắng hắn thường uống kia. Hắn mang theo ấm trà và cốc ngồi xuống ghế gỗ, rót cho ba mình một cốc, chính mình cũng cầm một cốc lên uống.
Kết quả là ba Lạc mới uống ngụm đầu tiên đã suýt phun ra ngoài: "Sao con pha cho ba trà đắng thế này? Ba không muốn uống loại trà này đâu, đi lấy cái trà mà ba với mẹ con thường uống ấy."
Lạc Trường Châu ngồi trên ghế gỗ, lù lù bất động, mặt không thay đổi nói: "Lười đi, ba uống tạm vậy."
Ba Lạc không có biện pháp, lắc đầu nói: "Cũng chả biết tính tình này của con giống ai nữa."
Lạc Trường Châu không lên tiếng.
Ba Lạc lại nói tiếp: "Con đừng có mà suốt ngày ngồi trong phòng đọc sách làm bài tập, mấy cái bài tập kia thì có gì hay ho mà viết, không phải con đã biết hết rồi à?"
Lạc Trường Châu đặt chén trà xuống, nói: "Không có chuyện gì làm nên con đọc sách làm bài tập thôi."
"Không có chuyện gì làm?" Ba Lạc lập tức nhét cái cuốc vào trong tay hắn, "Vậy lại đây giúp ba đào hố."
Lạc Trường Châu nhìn cái cuốc trong tay, nhíu nhíu mày, hỏi: "Ba đào hố làm gì vậy?"
"Trồng cây đấy." Ba Lạc đáp, "Nông trại mới bên này chả có cái gì cả, trồng cây ăn quả nhìn cũng ổn hơn, chờ ra quả còn có thể ăn, chứ con nghĩ là trồng cây gì?"
Lạc Trường Châu nhìn ba Lạc đào từng cái hố, không biết tại sao, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lúc tan học hôm thứ sáu, Úc Bùi đứng ở trước mặt mình, đóa phượng vĩ đỏ rơi trên môi cậu, hắn không chút nghĩ ngợi trả lời ba Lạc: "Cây phượng vĩ."
Ba Lạc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn con mình, hiện tại ông đang nghi ngờ con trai ngộ độc thực phẩm còn chưa khỏi hẳn, nếu không thì sao lại nói ra loại cây như cây phượng vĩ được chứ? Rõ ràng ông đang nói là cây ăn quả cơ mà, tính tình con trai mình sao ông không hiểu rõ được?
Nếu không phải không bình thường, làm sao có khả năng nó không chú ý tới mình nói là cây ăn quả?
"Ba nói là cây ăn quả, phượng vĩ lúc nở hoa thì đẹp thật đấy, nhưng nó không ăn được." Ba Lạc đành phải lặp lại một lần, "Với cả trường các con không phải trồng rất nhiều phượng vĩ sao? Con đến trường học ngắm cũng được?"
Lạc Trường Châu lúc này mới phải ứng được mình vừa nói cái gì, sau khi im lặng mấy giây thì nói: "Vậy suy nghĩ thêm đi, chờ mẹ trở về thì hỏi mẹ xem."
Ba Lạc nói: "Cũng được, con đào hố giúp ba trước đi, chờ mẹ con về nhà thì chúng ta bàn bạc xem sao, quyết định rồi thì ngày mai ba mẹ đi mua cây giống."
Lạc Trường Châu đáp: "Vâng."
Kết quả là chờ đến tối mẹ Lạc chơi mạt chược trở về, ba người bọn họ cũng chưa thương lượng được xem nên mua cây gì mới tốt, đều nói là dựa theo ý của Lạc Trường Châu, hắn muốn trồng cây gì thì trồng cây đấy.
Lạc Trường Châu vốn dĩ định từ chối, nhưng mà vừa mở miệng đã lập tức ngậm lại. Buổi tối sau khi nằm trên giường, lần đầu tiên hắn chủ động gửi tin nhắn QQ cho Úc Bùi: [A Bùi, tớ định trồng cây ăn quả ở nhà, cậu cảm thấy trồng cây gì thì tốt?]
Tin nhắn QQ này vừa mới gửi đi, Lạc Trường Châu đã nhận được tin nhắn [ngủ ngon] của Úc Bùi, hắn còn tưởng rằng đến mai Úc Bùi mới có thể trả lời mình, ai ngờ không quá vài giây sau Úc Bùi đã lên QQ reply: [Loại quả cậu thích ăn là được ấy]
[Tớ không thích ăn quả gì cho lắm nên mới muốn hỏi cậu thử xem]
Úc Bùi suy nghĩ một chút, đánh chữ nói: [Vậy thì trồng cây lê đi, quả lê tốt cho sức khỏe, hơn nữa lúc lê nở hoa nhìn giống như một chùm tuyết trắng vậy, đẹp lắm]
Cây lê?
Lạc Trường Châu nhìn tin nhắn kia của Úc Bùi, hỏi: [Cậu rất thích tuyết sao?]
[Tớ cũng chả rõ tớ có thích hay không, thế nhưng Nam Thành ít tuyết rơi lắm, tớ rất muốn nhìn xem tuyết rơi như thế nào]
Đúng vậy, Nam Thành rất ít khi có tuyết rơi.
Ngón tay Lạc Trường Châu hơi động, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã gửi tin nhắn đi rồi: [Thành phố tớ ở trước đây thường hay có tuyết rơi, nếu như cậu thích thì kỳ nghỉ tớ có thể dẫn cậu đi xem]
Sau khi gửi đi, Lạc Trường Châu có chút kinh ngạc nhìn tin nhắn này ngẩn người.
Sau đó, điện thoại rung lên lần nữa kéo thần trí của hắn trở về, đó là tin nhắn reply của Úc Bùi: [Được đấy được đấy]
Lạc Trường Châu không khỏi thấy buồn cười, nghĩ thầm Úc Bùi thật là, không quản hắn nói cái gì cũng đều đồng ý, còn có thể lén lút khóc nhè, cũng không ngẫm lại thử xem có thể thực hiện được hay không, coi như hắn muốn dẫn Úc Bùi đi thì cũng phải có sự đồng ý của ba mẹ Úc Bùi mới được chứ.
Chỉ là Lạc Trường Châu cũng không dừng lại tại vấn đề này mà chúc ngủ ngon Úc Bùi: [Muộn lắm rồi, cậu mau đi ngủ đi, ngủ ngon]
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lạc Trường Châu với ba Lạc đã đi đến chợ bán cây giống mua một nhóm cây lê con trở về, thậm chí còn không đợi ba Lạc mở miệng hắn đã chủ động giúp ông trồng cây, hơn nữa dáng vẻ còn cực kỳ nghiêm túc, chăm sóc mấy cây lê con rất dễ sống này còn trân quý hơn cả khóm hoa lan quý báu của hắn nữa.
Trồng cây xong, ba Lạc phủi phủi tay, nói với Lạc Trường Châu: "Xem ra con thật sự rất thích ăn lê nhỉ, sao trước đây ba không phát hiện?"
Lạc Trường Châu không lên tiếng, không phản bác cũng không khẳng định lời của ba Lạc, ba Lạc từ lâu cũng đã quen với tính tình trầm lặng này của hắn nên vẫn rất tự nhiên tiếp lời: "Vừa vặn, trồng hết mấy cây này, chờ khi kết quả còn có thể chia một ít cho bạn học của con, con cũng có thể dẫn mấy nhóc ấy đến trang trại của chúng ta chơi."
Nhà họ Lạc trước đây ở phương bắc cũng mở một trang trại, trang trại cực kỳ lớn, cũng rất đẹp, đôi lúc còn có thể cho công ty tổ chức tiệc cưới thuê sân bãi làm lễ cưới. Chị gái Lạc Trường Châu là Lạc Trường Nhạn trước đây cũng rất hay dẫn các bạn học về trang trại chơi, nhưng mà Lạc Trường Châu thì chưa bao giờ, ba Lạc thậm chí còn chưa bao giờ nghe Lạc Trường Châu nhắc đến mình có người bạn thân nào, hôm nay nói điều này cũng chỉ vì lo lắng Lạc Trường Châu mới chuyển trường đến Nam Thành, sinh hoạt chung với các bạn ở trường học không được tốt.
Nhưng khi Lạc Trường Châu nghe ông nói câu này thì thật sự nghiêm túc suy tư trong chốc lát: Úc Bùi nói rằng cậu thích tuyết, nếu như không thể dẫn cậu đi phương Bắc ngắm tuyết thì cũng có thể chờ đến thời điểm lê nở hoa, dắt cậu đến trang trại chơi chắc cũng được.
Nhưng một giây sau câu nói tiếp theo của ba Lạc đã làm cho hắn ngây ngẩn cả người: "Ôi chao, nhưng mà mấy cây này còn nhỏ quá, đợi đến lúc chúng nó kết quả chắc con cũng đã tốt nghiệp mất rồi."
Lạc Trường Châu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Con có thể ở lại Nam Thành học đại học."
Tuy rằng Nam Thành không phải thành phố cấp một, nhưng cũng không quá kém, nơi này có trường đại học trọng điểm trong nước, tuy là không sánh được với trường đại học số một số hai trong nước ở Đế đô, nhưng hắn không nghĩ rằng mình nhất định phải thi vào mấy trường đó, hơn nữa với thành tích này của hắn... đi đến trường đại học nào thì cũng không thành vấn đề.
Đại học nào Úc Bùi có thể thi đỗ đều được.
Những ý định này trước giờ Lạc Trường Châu đều chưa từng nghĩ tới, hoặc là phải nói chưa bao giờ nghĩ kĩ càng, chỉ là hôm nay thuận theo vấn đề của ba Lạc mà tuôn trào trong lòng hắn, như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, khiến trái tim hắn rộn ràng.
Lạc Trường Châu chưa từng yêu đương, từ nhỏ đến lớn trừ người thân ra thì không sản sinh tâm tình "yêu thích" tương tự với bất cứ người nào, giống như khu vực tình cảm của hắn từ nhỏ đã là một mảnh hoang mạc, không có lấy một ngọn cỏ, nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn không biết cảm giác yêu thích một người là như thế nào.
Chính vì trước đây hắn chưa từng có cảm giác như vậy, cho nên thời điểm nó xuất hiện, mới tạo thành động tĩnh mãnh liệt như thế - lại còn trời long đất lở, khiến người ta không cách nào lờ đi.
Hắn không rõ từ khi nào mình bắt đầu yêu thích Úc Bùi, có lẽ là bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp ấy nằm nhoài sau chồng sách say ngủ, cũng có lẽ là bắt đầu từ lần đầu tiên cậu gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho mình, thậm chí là từ lần đầu tiên cậu tặng kẹo cho hắn, hay là bắt đầu từ lúc hắn đưa quyển vở màu trắng kia, tên của Úc Bùi theo lực đạo hạ bút, từng nét từng nét mà chậm rãi khắc vào trong lòng hắn.
Lạc Trường Châu ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm sạch sẽ của Nam Thành. Nam Thành không giống phương Bắc, khắp nơi đều lộ ra hơi thở phóng khoáng thuộc về riêng người phương Bắc, nơi này hết thảy đều tinh tế và dịu dàng, nhẵn mịn tựa như bạch trà Phổ Nhĩ (1) mang theo lông tơ xanh nhạt tinh tế.
Khi cha và mẹ nói muốn chuyển đến Nam Thành mỹ lệ, nói rằng bên này có rất nhiều cảnh đẹp, hắn không chút suy nghĩ đồng ý, bởi vì đối với hắn mà nói, nơi nào cũng giống nhau, cho dù bên Nam Thành này quả thực nắm giữ phong cảnh phương Nam cực kỳ đẹp đẽ, thì dưới cái nhìn của hắn tất cả cũng đều rất bình thường mà thôi, thâm tâm hắn không nổi lên được bất kỳ rung động nào khác.
Ngoại trừ người kia.
Mãi đến tận khi thật sự gặp mặt, Lạc Trường Châu mới phát hiện, thì ra trên thế gian này thật sự có loại cảm giác như trong bài ca từng hát - mọi lời khen người ta dành cho em, cũng chẳng bằng lần đầu hai người gặp gỡ. (2)
Thật giống như hắn vượt qua khoảng cách dài dằng dặc giữa trời Nam biển Bắc, đi qua ngàn dặm đất vuông, chỉ để tới nơi này gặp mặt người ấy.
Lạc Trường Châu ngẩng đầu lên, nhìn cây lê con cẩn thận giang rộng lá xanh đung đưa trong gió xuân, lần đầu tiên cảm nhận được, phong cảnh Nam Thành thật sự rất đẹp.
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Bài hát kia là « Nam sơn Nam ».
Editor tâm sự: Trời ơi bài này siêu hay í, cơ mà buồn quá, nhưng bị gây nghiện hay gì á mọi người =)))) Tui nghe liên tiếp mấy ngày rồi, lúc edit cũng phải mở ra nghe.
- -----
Chú thích:
(1) Lão Bạch Trà là một trong những ""Thập Đại Danh Trà"" của Trung Quốc. Trà được lựa chọn kỹ từ những chồi non trà được hái, rồi phơi nắng, sau đó phơi trong râm mát, quá trình chế biến này khác với trà xanh ở chỗ không phơi héo, sao và lăn. Lão Bạch Trà là loại trà vùng Phúc Kiến, chỉ hái vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này khi pha cho ra nước trà hơi gợn nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà.
(2): Tui chèn vid vào đây cho mọi người nghe bản gốc của Mã Địch nhé, siêu hay luôn. Bài này còn có một đoạn câu chuyện hay lắm, sau này còn thành ca dao của trẻ con. Mọi người có thể vào link này đọc review nè.
https://tinhhiencung.wordpress.com/review/review-nam-son-nam/