Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất nhiên Úc Bùi sẽ nói: "Thích ăn lắm!" rồi.
Lạc Trường Châu nghe vậy thì gật gật đầu, để đũa xuống, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp ra rồi bắt đầu viết.
Úc Bùi hỏi hắn: "Trường Châu, cậu viết cái gì thế?"
"Thực đơn đó." Lạc Trường Châu không ngẩng đầu lên đáp lời, "Không phải cậu bảo cậu thích ăn mễ tuyến à? Tớ ghi lại cách làm, rồi bao giờ rảnh tớ sẽ làm cho cậu ăn."
"Cậu, cậu muốn làm cho tớ ăn á?" Úc Bùi líu cả lưỡi, chỉ bởi vì Lạc Trường Châu nói sau này muốn nấu cơm cho cậu ăn.
Lạc Trường Châu ngước mắt, hơi cong khóe môi nhìn cậu: "Ừm."
Úc Bùi đối diện với ánh mắt của hắn, hai tai dần dần đỏ lên, rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: "Nhưng nồi mễ tuyến này có khả năng là công thức độc quyền của người ta đó, sao cậu lại biết được?"
Lạc Trường Châu lúc này đã ghi xong gia vị và nguyên liệu, vừa cất bút đi vừa nói với Úc Bùi: "Không cần biết nó là gì, tớ chỉ cần ăn một lần thôi là đã biết có những nguyên liệu gì rồi, chẳng qua muốn làm ra món có mùi vị giống y đúc thì phải thử nhiều lần mới được."
"Lợi hại như vậy luôn!" Úc Bùi thở dài nói, "Tớ còn tưởng năng lực như này chỉ có mấy nhân tài trong phim ảnh mới nắm giữ cơ ấy."
Lạc Trường Châu nghe vậy liền cười cười với cậu, rồi chỉ chỉ sợi mễ tuyến trong bát cậu nói: "Cho nên cậu nhất định phải ăn thật ngon, nhớ kỹ mùi vị mễ tuyến này. Sau đó chờ đến lúc tớ làm cho cậu, cậu cũng sẽ biết là mùi vị không giống."
"Ừm." Nhiệt độ nơi tai Úc Bùi dần dần lan đến hai gò má, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ gật đầu đáp.
"Đúng rồi." Giây sau Lạc Trường Châu lại mở khóa kéo của ba lô, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp trong suốt bằng acrylic, "Cái này tặng cậu."
Trong hộp là một chậu cây Tagimacia. Hiển nhiên là nó đã được chăm sóc rất tốt, cành lá xum xuê đã điểm mấy nụ hoa hồng hồng, chụm lại vào nhau rất dễ thương.
Úc Bùi ôm thử chiếc hộp này, phát hiện trọng lượng không nhẹ, cậu kinh ngạc hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, cậu vẫn cứ luôn đeo cái chậu hoa này sao?"
"Đúng thế." Lạc Trường Châu gật gật đầu nói.
"Nó nặng thế này, cậu có thể đưa cho tớ sớm hơn chút." Úc Bùi nhẹ nhàng nhăn mày lại, rất đau lòng Lạc Trường Châu phải đeo nó đi một đoạn đường dài, "Cậu còn đạp xe đèo tớ nữa chứ, cậu có mệt không?"
"Cũng bởi vì nó nặng nên tớ không muốn đưa cho cậu sớm như vậy." Lạc Trường Châu nhìn cậu, rất nghiêm túc nói.
Úc Bùi đối diện với đôi mắt màu xanh lam thâm thúy của hắn, nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, cảm thấy tim mình như nhũn ra, giống như ăn viên kẹo cậu thích nhất, cả người đều đắm chìm trong sự ngọt ngào, nhưng cậu chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trường Châu..."
Lạc Trường Châu cười, sau đó lần thứ tư trong ngày hôm nay nắm tay Úc Bùi, nhẹ nhàng đặt lên cái hộp để chậu hoa Tagimacia: "Sau này bé nó giao cho cậu chăm sóc nhé. Nó tượng trưng cho cuộc sống mới, cho nên không cần biết quá khứ ra sao, sau này nhất định mỗi ngày A Bùi trải qua đều cực kỳ vui vẻ."
Lạc Trường Châu không cố gắng đi hỏi thăm quá khứ của Úc Bùi, nhưng không phải vì thế mà cái gì hắn cũng không biết. Thái độ của các bạn học đối với Úc Bùi lúc mới khai giảng và những đoạn đối thoại của bọn họ, cả việc Úc Bùi xa cách với bạn cùng lớp, những manh mối này đều hết sức rõ ràng, không cần đi thám thính cũng có thể biết. Chẳng qua tất cả đều đã là chuyện quá khứ rồi, chỉ cần Úc Bùi bằng lòng, sau này mỗi ngày hắn đều sẽ bầu bạn với cậu.
Úc Bùi được Lạc Trường Châu nắm tay đặt lên hộp Tagimaucia, thế nhưng thời khắc này, trong đầu của cậu không có bất kỳ ý nghĩ kiều diễm gì. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn nụ hoa màu đỏ trong chiếc hộp trong suốt, viền mắt cũng dần dần chua xót đỏ lên.
Thật ra cậu chẳng thích khoa học tự nhiên một xíu nào, cậu thích khoa học xã học, thích đọc những câu văn ấm áp tràn đầy sức mạnh, nhưng cậu lại cố tình chọn khoa học tự nhiên.
Nếu như trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng cụm "Khổ tận cam lai" (1) sẽ xuất hiện trên người mình, cậu luôn cảm thấy cuộc đời của mình chỉ có một màn u ám, không dõi thấy dù chỉ một chút ánh sáng.
Vậy mà tới khi Lạc Trường Châu xuất hiện, cậu mới hiểu được, thì ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy, khiến cậu cam tâm tình nguyện cảm thấy nửa đời trước chịu khổ là để chờ đợi sự xuất hiện của hắn, rất đáng để trải qua.
Úc Bùi cúi đầu, cậu rất muốn khóc, nhưng cậu lại liều mạng hít sâu, đè lại sự chua xót nơi lồng ngực và hốc mắt, bởi vì cậu không thể khóc, cậu phải cười mới đúng. U ám trong cuộc đời cậu đã rút lui, cậu chẳng có lý do gì để rơi lệ lần thứ hai cả, giống như ngôn ngữ của Tagimaucia -
Nước mắt đại diện cho sinh mệnh mới.
*
Lúc Trương Canh tới đón Úc Bùi, trời cũng đã sẩm tối.
Trăng khuyết lẻn ra khỏi màn sân buổi tối, treo mình trong một góc nơi bầu trời rộng, ở phía xa kia, một vài ngôi sao thấp thoáng, toàn bộ Nam Thành đều bao trùm một bầu không khí yên tĩnh.
Nhưng bởi vì đồng phục cấp ba Nam Hoa là màu đỏ cực kỳ bắt mắt, cho nên ngay khi Trương Canh vừa lái xe tới đầu Hẻm ẩm thực đã nhìn thấy Úc Bùi. Trong ngực cậu ôm một cái hộp trong suốt, đứng bên cạnh một thiếu niên vóc dáng to cao, không biết thiếu niên thủ thỉ với cậu điều gì, mà sau đó cậu liền nở nụ cười.
Cười đến hai mắt cong cong, tựa như trăng khuyết phía chân trời, sáng ngời lại dịu hiền.
Trương Canh chưa từng nhìn thấy một Úc Bùi cười đến như vậy. Trước ông, tài xế lái xe cho nhà họ Úc là một vị khác, nhưng mấy năm trước người kia đã về hưu, đổi thành ông đến lái xe cho nhà họ.
Ngày ông đến nhà họ Úc là bắt đầu từ ngày đó, nên mỗi khi ông nhìn thấy Úc Bùi đều chỉ thấy sự vô hồn u ám.
Người thiếu niên này đáng lẽ nên sống vô lo vô nghĩ, tràn đầy năng lượng, nhưng ông không cảm nhận được một chút sự sống nào trên người cậu. Cậu tựa như một bông bồ công anh khô héo, bông hoa màu trắng mang theo hơi thở chán chường bi quan, cô độc và lưu lạc, phiêu bạt dưới vòm trời đen không thấy điểm cuối.
Vậy nên sau đó Úc Bùi chẩn ra bệnh như vậy, Trương Canh cũng không bất ngờ chút nào, cũng may là mọi chuyện đều đã qua.
Lái xe tới bên cạnh bọn họ, Trương Canh mới nghe được hai người đang tán gẫu cái gì -
"Bài tập hôm nay không khó đâu, cậu về nhìn xem có làm được không, bài nào không làm được thì nhắn tớ."
"Ừa, ok nè."
Trương Canh hạ cửa xe xuống, cười với Lạc Trường Châu: "Bạn học Lạc."
"Chú Trương." Úc Bùi gọi.
Lạc Trường Châu nhìn Trương Canh, cũng cười chào hỏi với ông: "Cháu chào chú Trương ạ."
"Chú đến đón A Bùi về nhà." Trước mặt người khác, Trương Canh vẫn luôn rất cẩn thận, không trực tiếp gọi cậu là tiểu thiếu gia.
"Vâng." Lạc Trường Châu gật gật đầu, sau đó quay người nhìn Úc Bùi, "A Bùi, mai gặp nhé."
Úc Bùi vẫy vẫy tay với hắn: "Trường Châu, mai gặp lại."
Tuy rằng đã tạm biệt với Lạc Trường Châu, thế nhưng nụ cười trên mặt của Úc Bùi vẫn không biến mất. Trương Canh nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu ôm một chiếc hộp trong ngực, thỉnh thoảng lại tự tủm tỉm mấy cái, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Tiểu thiếu gia, cháu ôm cái gì trong ngực thế?"
"Ấy, đây là hoa Tagimaucia đấy ạ." Úc Bùi nghe câu hỏi của ông, lập tức buông hai tay ra, như tranh công nâng cái hộp kia lên cho Trương Canh xem, "Nghe đâu nó là quốc hoa của đảo Fiji đấy ạ."
Trương Canh liếc mắt nhìn bông hoa kia, những chùm đo đỏ như những quả chuông nhỏ, quả thật rất xinh đẹp, ông liền cười tán dương: "Thật là đẹp."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Úc Bùi càng rực rỡ hơn.
Sau khi về nhà, cậu còn chưa kịp cất cặp sách, đã lạch bạch ôm chậu hoa chạy về phía ban công trong phòng. Cậu đặt chậu hoa lên trên chiếc bàn nhỏ màu trắng, rồi quyết định, mỗi ngày kéo rèm cửa ngoại trừ nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, thì còn ngắm được chậu hoa Lạc Trường Châu tặng cho mình.
Thậm chí Úc Bùi còn đăng một bài post, ảnh gắn kèm chính là bức chậu hoa này: [Từ hôm nay sẽ sống cùng nhau nha! 【ảnh】;D]
Sau khi vừa đăng lên, đã có người nhanh chóng khen ngợi chậu hoa của cậu, trong đó có cả Lạc Trường Châu.
Úc Bùi cầm điện thoại ngả về phía sau, nằm thẳng trên giường, nhìn đi nhìn lại ba chữ "Lạc Trường Châu".
Lạc Trường Châu, Lạc Thủy chi châu. (2)
Đây là câu mà ngày đó khi Lạc Trường Châu mới chuyển tới trường học đã tự giới thiệu.
Hôm ấy Úc Bùi đã cảm thấy người sở hữu một cái tên như vậy, thì nhất định sẽ cực kỳ dịu dàng, đến hiện tại, Úc Bùi vẫn ngẫm nghĩ, sao Lạc Trường Châu lại có thể dịu dàng tới như vậy cơ chứ?
Hắn cứ dịu hiền như vậy, lại làm cậu cảm thấy tiếc nuối tại sao không gặp được hắn sớm hơn.
Nếu như có thể gặp nhau sớm hơn một chút thì tốt rồi, nếu như có thể... luôn luôn bên cạnh nhau thì tốt rồi. Úc Bùi kinh ngạc.
Bây giờ bọn họ đang học lớp 12, trừ ngày nghỉ lễ nghỉ hè ở nhà và thời gian bên ngoài, thì thật ra thời gian bọn họ có thể ở cùng nhau không có nhiều, hơn nữa với thành tích của cậu, thì hoàn toàn không có cách nào cùng thi một trường Đại học với Lạc Trường Châu.
Một năm sau, thậm chí không tới một năm, bọn họ sẽ phải tạm biệt nhau.
Phát hiện này khiến trái tim Úc Bùi như bị một bàn tay thô ráp túm lấy, bỗng chốc nghẹt thở và đau đớn.
Cậu không muốn rời khỏi Lạc Trường Châu, cậu vẫn luôn muốn ở bên cạnh hắn, đây là một loại hy vọng cháy bỏng như thiêu như đốt, nhiệt liệt mà chân thành.
Lạc Trường Châu xuất hiện, thật giống như đánh thức một phần đang ngủ say trong cậu. Cậu đã quen với mỗi đêm muộn được Lạc Trường Châu chúc ngủ ngon, mỗi ban mai đều mong đợi được gặp lại hắn.
Úc Bùi không thể nào tưởng tượng được, một năm sau khi kỳ thi tuyển sinh Đại học kết thúc, bọn họ đường ai nấy đi, nói lời tạm biệt.
Tại sao lại không nỡ rời xa hắn?
Tại sao cứ muốn mãi bên cạnh hắn?
Úc Bùi kinh ngạc tự hỏi bản thân, rõ ràng thời điểm Cố Tranh rời đi, cậu cũng không khó chịu tới như vậy. Bởi vì cậu biết thông qua điện thoại di động, thông qua tin nhắn, qua QQ, qua đủ loại social media, bọn họ có vô số phương pháp giữ liên lạc với nhau; nhưng suy nghĩ ấy khi đặt lên người Lạc Trường Châu thì lại không được.
Dường như cậu muốn đòi hỏi nhiều hơn thế -
Có thể liên lạc thì sẽ muốn gặp mặt, có thể gặp nhau lại muốn tới gần, có thể đến gần thì lại muốn... ôm ấp.
Úc Bùi giơ tay lên, kinh ngạc nhìn nó dưới ánh sáng đèn trần. Đôi tay này tinh tế thon dài, dưới ánh sáng mạnh ấm áp có thể nhìn thấy màu đỏ của da thịt và xương ngón tay rõ ràng, mỗi một tấc trên da đều có dây thần kinh xúc giác. Bởi vậy cậu lại nhớ tới cảm giác khi đôi tay này được Lạc Trường Châu nắm lấy, còn nhớ cảm giác ôm eo Lạc Trường Châu khi cậu ngồi sau xe đạp của hắn.
Cảm giác ấy thật thỏa mãn, thỏa mãn đến mức trái tim nhỏ bé của cậu có thể chứa được cả một Lạc Trường Châu.
Rốt cuộc cậu cũng đã biết cảm giác của mình đối với Lạc Trường Châu là gì.
Là thích.
So với loại thầm mến trước kia của cậu thì sự yêu thích này lại càng thêm mãnh liệt, là một loại cảm giác mãnh liệt muốn ôm lấy hắn, mỗi ngày đều được gặp hắn, vĩnh viễn có thể ở bên nhau.
***
Chú thích:
(1): Khổ tận cam lai
Khổ: nghĩa là đắng, khốn khổ (như từ "thống khổ" tức đau khổ)
Tận: nghĩa là hết, đến tận cùng
Cam: nghĩa là ngọt (như từ "cam thảo" tức cỏ ngọt)
Lai: nghĩa là đến, tới (như từ "tương lai" tức sắp đến, sắp tới)
Khổ tận cam lai nghĩa là Đắng hết ngọt đến, khổ cực hết thì vui tươi đến.
(2):
Lạc Trường Châu: 洛长洲
Lạc Thủy chi châu: 洛水之洲 (Tên sông là Lạc Thuỷ, phát nguyên từ tỉnh Thiểm Tây, chảy tới tỉnh Hà Nam)