Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bạn của chủ nhà | Chương 49: Bệnh tâm thần phân liệt.
Huyệt thái dương được mát xa vừa phải đã dịu bớt cảm giác choáng váng của Úc Bùi nhưng cậu vẫn chưa mở mắt được. Chướng ngại cảm giác phương hướng do chấn động não sinh ra khiến bây giờ cậu nhìn thứ gì cũng quay cuồng.
Úc Bùi được Lạc Trường Châu đỡ nằm lại giường. Chợt lúc này cậu mới phát hiện ra trên đầu có quấn băng vải.
Cố Tranh nhìn sắc mặt Úc Bùi tái nhợt, dáng vẻ ủ rũ nằm trên giường, cậu chàng nhún vai thở dài. Thoáng nhìn thấy hộp giữ ấm Lạc Trường Châu mang đến trên ngăn tủ cạnh giường, cậu chàng vội vàng nói: "A Bùi, cậu tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, từ hôm qua cậu chưa ăn gì cả."
Hiện tại trong dạ dày Úc Bùi trống rỗng, nhưng cậu quá buồn nôn nên cũng không có khẩu vị ăn cái gì. Cậu đang muốn từ chối thì nghe Cố Tranh mách lẻo: "Đây là canh bồ câu non mà Trường Châu nấu cho cậu, tớ xin uống một xíu mà còn cậu ấy không chịu."
Lạc Trường Châu không nói gì, nhưng dẫu cho Úc Bùi nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được hắn đang ở bên cạnh mình. Cậu vươn tay sờ bàn tay Lạc Trường Châu đặt ở mép giường, nắm chặt ngón tay rồi gọi một tiếng: "Trường Châu..."
"Đây, tớ ở đây. "Lạc Trường Châu vẫy tay với Cố Tranh, sai cậu chàng mở hộp giữ ấm ra rồi đưa bát canh bên trong cho mình. Sau đó hắn đỡ Úc Bùi ngồi dậy: " Nào, để tớ đút canh cho cậu."
Vốn Úc Bùi cho rằng chắc mình không có khẩu vị gì, thế nhưng đúng là canh bồ câu non Lạc Trường Châu nấu rất ngon, chẳng tanh gì cả, nước canh nóng hổi vào trong bụng đã dịu đi cảm giác đói khát khó chịu kia ngay. Dù sao có đôi khi chưa chắc đau đầu đã choáng váng, hoặc có thể là hạ đường huyết. Hơn nữa có đồ ăn vào bụng thì đường huyết trong cơ thể liền tăng lên. Úc Bùi thử mở mắt, cậu phát hiện mình không bị hoa mắt như trước liền dựa nửa vào gối đầu để Lạc Trường Châu đút canh.
Cố Tranh cũng không chịu ngồi yên. Cậu chàng thấy Úc Bùi có thể ngồi dậy ăn giống như cậu bị thương không quá nghiêm trọng bèn bắt đầu nói chuyện: "A Bùi, cậu cũng không biết tối hôm qua khi nhận được điện thoại của chú Trang nói cậu và anh Úc xảy ra tai nạn xe cộ, tớ đã bị dọa thành bộ dáng gì rồi. Sao hai người lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ? Người gây tai nạn cho hai anh em đã bị bắt chưa?"
Úc Bùi nhớ lại tình hình tối hôm qua, cậu nhíu mày: "Hình như... không có xe đụng vào bọn tớ."
Cố Tranh cảm thấy rất kỳ quái: "Không có xe đụng vào hai người vậy sao hai người lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ? Kỹ thuật lái xe của anh Úc làm gì tệ tới vậy, anh ấy không thể nào chở cậu rồi tông thẳng vào cây, đúng không?"
Úc Bùi không nói gì, vì hình như chính Úc Khanh đã chở cậu tông thẳng vào cây. Cậu hỏi Cố Tranh: "A Tranh, buổi sáng cậu thức dậy không thấy anh trai tớ hả?"
"Đúng rồi."Cố Tranh chỉ một cái giường khác trong phòng bệnh nói: "Cái này là giường bệnh của anh Úc. Tối hôm qua lúc tớ ngủ còn nhìn thấy anh ấy. Kết quả sáng nay vừa đến thì đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu. Sau đó thì Trường Châu mang canh đến thăm cậu."
"Lúc tớ tới, thấy ngài Úc trong thang máy." Lạc Trường Châu nhìn hai người bọn họ rồi nói: "Anh ấy chào tớ, bảo rằng anh ấy có một số việc phải làm, buổi trưa sẽ trở về."
Lạc Trường Châu vừa dứt lời, Úc Bùi và Cố Tranh đều chuyển tầm mắt sang hắn, Cố Tranh không nhịn được hỏi hắn: "Trường Châu, trước đây có đúng là cậu chưa từng gặp anh Úc không?"
Lạc Trường Châu nhíu mày, nói: "Không."
Cố Tranh nhỏ giọng thì thầm: "Sao tôi cứ cảm thấy anh Úc rất quen thuộc với cậu..."
Mà tim Úc Bùi lại bắt đầu đập nhanh hơn, ý nghĩ trong đầu cậu lúc trước lại hiện lên một lần nữa - có thể anh trai cậu đã phát hiện chuyện cậu ở chung một chỗ với Lạc Trường Châu rồi sao?
"Không nói chuyện này nữa." Cố Tranh khoát tay, vẻ mặt cậu chàng "Tớ đang cất giấu bí mật lớn các cậu mau mau tới hỏi tớ" rồi thần thần bí bí nói: "Các cậu có biết tối qua tớ gặp ai ở bệnh viện không?"
Úc Bùi uống một ngụm canh mà Lạc Trường Châu đút, sau đó nương theo lời Cố Tranh tiếp một câu: "Ai thế?"
"Tề Văn Sắc đó! "Cố Tranh vỗ đùi: " Hình như nhỏ đã cứu cậu và và anh Úc."
Suýt nữa Úc Bùi đã bị sặc canh, cậu ho hai tiếng rồi trợn tròn mắt nói: "Thật hả?"
"Đúng rồi. "Cố Tranh nói: "Chú Trang nói cả nhà họ vốn định đi Đường Phong Sơn Trang chơi. Kết quả trên đường gặp phải cậu và anh trai xảy ra tai nạn xe cộ, họ bèn gọi xe cứu thương giúp cậu."
"Úc Bùi -" Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Cố Tranh mới nói xong câu kia thì giọng Tề Văn Sắc dịu dàng truyền đến ngoài cửa phòng bệnh: "Cậu đã ổn hơn chút nào chưa?"
Ba người đều nhìn về phía cửa, họ chỉ thấy Tề Văn Sắc mang theo một hộp giỏ trái cây trong tay. Nhỏ đứng ở cửa cười tủm tỉm, ánh mắt nhỏ đảo qua Lạc Trường Châu bên cạnh Úc Bùi, nói: "Trường Châu cũng ở đây à."
Lạc Trường Châu chẳng thay đổi sắc mặt mà nhìn nhỏ một cái, hắn mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi đến thăm A Bùi."
"Tôi cũng vậy. "Tề Văn Sắc đi vào. Nhỏ đặt giỏ trái cây trên tay sang một bên, ánh mắt nhìn trong phòng bệnh như là đang tìm người nào đó.
Bởi vì đây là cuối tuần, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều không mặc đồng phục học sinh. Tề Văn Sắc mặc một chiếc váy hoa nhí dài màu trắng, mái tóc dài vừa đen vừa thẳng mềm mại của nhỏ xõa ở sau đầu, mặt mày thanh tú dịu dàng, trông nhỏ vừa xinh đẹp vừa thuần khiết.
Tuy rằng Úc Bùi từng khổ sở vì lời đánh giá của nhỏ, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Tối hôm qua cả nhà Tề Văn Sắc đã giúp cậu và anh trai gọi cứu thương, hôm nay nhỏ lại tới bệnh viện thăm cậu, Úc Bùi vẫn rất biết ơn nhỏ. Cậu liền cười nói: "Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi."
"Không cần khách sáo. "Tề Văn Sắc cũng cười, nhỏ chuyển cái ghế ngồi bên cửa sổ, chốc lát không nhìn ra bộ dáng muốn đi. Nhìn thoáng qua cánh tay Úc Bùi, nhỏ nói: "Úc Bùi, lần này cậu xảy ra tai nạn xe sợ cậu sẽ có một đoạn thời gian không thể đi học đúng không? Có cần tôi giúp cậu chép bài không?"
Nhỏ vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía nhỏ lại càng thêm kỳ quái. Cố Tranh len lén liếc mắt nhìn Lạc Trường Châu, cậu chàng cảm thấy không phải bỗng dưng Tề Văn Sắc phát hiện Úc Bùi đẹp trai nên muốn tới cạy góc tường nhà hắn chứ?
Không đợi Úc Bùi nói, Lạc Trường Châu đã từ chối thẳng lời Tề Văn Sắc: "Không cần, tôi nhớ giúp A Bùi là được rồi."
Tề Văn Sắc còn nói: "Cũng đúng, quan hệ hai người tốt như vậy, nhất định Lạc Trường Châu sẽ giúp cậu ghi chép bài vở."
Sau khi nhỏ nói xong, trong phòng bệnh im lặng hoàn toàn. Học kỳ này Cố Tranh và Lạc Trường Châu đều vừa mới chuyển trường tới, chủ yếu họ không quen nhỏ nên hoàn toàn không tìm thấy đề tài. Mặc dù Úc Bùi đã học chung với Tề Văn Sắc gần ba năm, nhưng vì cậu đã từng "thầm mến" nên giờ phút này cậu cũng xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, huống chi bạn trai đương nhiệm của cậu Lạc Trường Châu còn ở chỗ này.
Cho dù bây giờ Lạc Trường Châu chẳng có phản ứng gì, trên mặt hắn cũng chẳng có biểu cảm nốt, nhưng Úc Bùi biết chắc rằng hắn không vui gì khi Tề Văn Sắc xuất hiện ở chỗ này.
Không ai nói chuyện với Tề Văn Sắc, nhỏ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Nhỏ đảo mắt quanh tấm chăn được xếp gọn gàng phía sau Cố Tranh rồi vờ như không để ý hỏi một câu: "Ồ, Úc Bùi, anh trai cậu xuất viện chưa? Ngày hôm qua tôi còn thấy trên đầu anh trai cậu có một vết thương thật lớn đấy."
Từ lúc Úc Bùi tỉnh dậy đến bây giờ cũng chưa từng thấy Úc Khanh. Cậu biết được tình trạng thương thế của anh đều nghe từ Cố Tranh. Nghe Tề Văn Sắc nói như vậy, cậu không khỏi có chút lo lắng. Dù sao nếu như Úc Khanh cũng bị thương ở đầu giống như cậu thì anh sẽ có khả năng chấn động não, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới được.
Tề Văn Sắc như nhìn thấu lo lắng của cậu, nhỏ cười, nói: "Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi anh cậu một chút không?"
"Không cần, anh Úc bị thương không nặng. Tối qua tôi cũng nhìn xem xem anh ấy." Không đợi Úc Bùi nói chuyện, Cố Tranh đã mở miệng. Cậu chàng có ấn tượng cực kì không tốt với Tề Văn Sắc dẫu cho Tề Văn Sắc đến bệnh viện là thật sự vì thăm Úc Bùi hay là thế nào, cậu chàng cũng không muốn thấy Tề Văn Sắc.
Bị Cố Tranh nhắm vào, Tề Văn Sắc vẫn cười: "Vậy sao? Có thể tôi không thấy rõ."
Nói xong, trong phòng bệnh lại tiếp tục im lặng. Nếu như người bình thường, chỉ sợ đã sớm ở trong bầu không khí xấu hổ này nói tạm biệt, nhưng Tề Văn Sắc lại rất bình thản.Thậm chí nhỏ còn gọt táo, gọt xong còn hỏi Úc Bùi và Lạc Trường Châu có ăn hay không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì nhỏ từ từ cắt hạt lựu táo rồi để vào trong đĩa. Trông nhỏ như muốn ở mãi trong phòng bệnh.
Úc Bùi nhìn nhỏ cắt một quả táo lớn thành vô số miếng nhỏ, cậu cảm thấy Tề Văn Sắc cố ý ở chỗ này để giết thời gian, dường như nhỏ ở đây là vì chờ người nào đó.
Mà chỉ có Úc Khanh sẽ đến căn phòng bệnh này.
Nhưng Úc Bùi lại cảm thấy Tề Văn Sắc không có khả năng ở đây chờ Úc Khanh, nhỏ chắc chắn chẳng quen biết gì anh trai cậu thì có lý do gì chờ anh ấy chứ?
Mặc dù cảm thấy kỳ quái,nhưng Úc Bùi vẫn mượn di động của Cố Tranh. Tối hôm qua sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu vẫn không động vào điện thoại nên nó đã hết pin, vì vậy cậu dùng di động của Cố Tranh gửi tin nhắn cho Úc Khanh: [Anh trai, em là A Bùi. Em tỉnh rồi, anh đang ở đâu?]
Khi Úc Khanh nhận được tin nhắn Úc Bùi gửi tới, tay kia của anh đang cầm báo cáo kiểm tra thuốc mà bác sĩ đưa cho.
Trong cốc nước anh mang đến ngày hôm qua, có một loại thuốc tên là "Olanzapine" còn sót lại.
Đây là một loại thuốc được kê theo toa dùng để điều trị bệnh tâm thần phân liệt, khi tan vào trong nước không có màu sắc, chỉ thêm một chút hương vị ngọt ngào cho nước.
Bác sĩ nói với Úc Khanh: "Úc tiên sinh, lần đầu tiên uống loại thuốc này tác dụng phụ sẽ khá rõ ràng. Trong vòng hai giờ sau khi dùng, thuốc sẽ có tác dụng. Biểu hiện bình thường của thuốc là: các loại phản ứng như buồn ngủ, buồn ngủ, choáng váng đầu. Cho nên thông thường chúng tôi đều đề nghị bệnh nhân dùng vào buổi tối, mà sau khi dùng không thể lái xe. Căn cứ kết quả kiểm tra đo lường đã đo được, liều lượng ngài dùng ngày hôm qua đã hơi vượt chỉ định."
Úc Khanh lại hỏi: "Tác dụng phụ chỉ có thế thôi sao? Không đau đầu ư?"
"Đau đầu?" Bác sĩ nói: "Có thể có, nhưng chỉ xuất hiện ở một số ít bệnh nhân."
Bác sĩ hơi ngừng lại, ông lại hỏi Úc Khanh: "Úc tiên sinh, ngài khẳng định bệnh đau đầu của ngài là do tác dụng thuốc sao?"
Úc Khanh nhìn vào mắtbác sĩ, anh không nói gì.
"Giai đoạn đầu bệnh tâm thần phân liệt sẽ xuất hiện các loại triệu chứng: đau đầu, chóng mặt, trí nhớ bị đứt đoạn, trước mắt xuất hiện những đốm sáng khó hiểu hoặc là sinh ra ảo giác thính giác." Bác sĩ thở dài, nói: "Nếu như ngài gặp những tình huống này, tôi đề nghị ngài vẫn nên làm kiểm tra toàn diện thì tốt hơn."
"Tôi sẽ." Úc Khanh yên lặng, sau đó anh mở miệng đáp lời.
Rồi anh liền mở cửa phòng bác sĩ bước ra ngoài. Nhìn lướt qua tin nhắn Úc Bùi gửi tới trên điện thoại di động, anh thả rồi lại nhấc ngón tay mình trên bàn phím. Cuối cùng anh vẫn không gửi tin nhắn trả lời qua mà đi đến phòng khám bệnh treo biển chuyên gia khoa tâm thần.