Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Trường Châu nhìn cậu không lên tiếng, nhưng một lúc sau lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Úc Bùi kinh ngạc nhìn Lạc Trường Châu cong khóe môi, ánh mặt trời phác hoạ gò má của hắn một mảng sẫm tối, đôi mắt lam sẫm dưới ánh nắng của hắn lại càng lộ vẻ thâm thuý, tựa như một viên bảo thạch màu lam được đẽo gọt tỉ mỉ, chỉ cần một tia sáng nhỏ bé rọi vào mặt cắt, nó sẽ phản xạ lại ánh lửa chói mắt, sáng ngời rọi vào tận đáy lòng người kia.
Nụ cười của hắn không quá rõ ràng, chỉ hơi mím môi, tựa như chỉ để đáp lại nụ cười có chút ngớ ngẩn của Úc Bùi, sau đó lại có chút bất đắc dĩ giơ tay phải lên vẫy vẫy với cậu.
Một giây sau, đèn đỏ đột nhiên tắt, chuyển thành màu xanh lục báo hiệu có thể tiếp tục di chuyển.
Lạc Trường Châu thu hồi ánh mắt, tiếp tục đạp xe về phía trước, mà Úc Bùi với Trương Canh thì lại rẽ trái tại giao lộ.
Úc Bùi ngồi dựa vào cửa sổ, rũ mắt nhìn tay mình.
Trương Canh hỏi cậu: "Tiểu thiếu gia, bạn học kia của cháu là con lai sao, đôi mắt nhóc ấy thật là đẹp."
"Vâng." Úc Bùi ngẩng đầu lên, nghĩ lại lời tự giới thiệu của Lạc Trường Châu, thuật lại với Trương Canh, "Nghe nói bà nội cậu ấy là người nước Anh cho nên mới có một đôi mắt xanh."
"Vậy đấy là di truyền cách thế hệ rồi."
"Dạ đúng."
Dọc đường đi, Trương Canh lại thỉnh thoảng chuyện trò với Úc Bùi vài câu, Úc Bùi cũng thuận theo ông đáp mấy câu. Cậu biết tại sao Trương Canh lại làm như vậy, mà không chỉ là Trương Canh, bây giờ tất cả mọi người trong nhà đều đối xử như vậy với cậu. Chỉ là trước đây điều cậu cần nhất không phải là sự quan tâm của Trương Canh với chú Trang, cho nên cậu đã quên mất quanh mình vẫn còn những người quan tâm bảo vệ cậu như vậy.
Lúc về tới nhà, Úc Bùi phát hiện chỗ đỗ xe hôm qua còn trống bây giờ đã nhiều thêm một chiếc Bentley màu đen. Cậu kiềm chế niềm hân hoan trong lòng, nhẹ nhàng chạy vào đại sảnh, không ngạc nhiên chút nào khi bắt gặp người đàn ông tuấn tú, giống cậu tới sáu bảy phần đang ngồi bên cạnh bàn ăn.
Người đàn ông thấy cậu xuất hiện, khuôn mặt vốn nghiêm túc không biểu cảm đột nhiên nhu hoà hơn vài phần, anh ôn hoà nở nụ cười, chào hỏi Úc Bùi: "A Bùi đã về rồi."
Úc Bùi cũng bật cười, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt người đàn ông với khuôn mặt mỏi mệt của anh thì niềm vui bỗng nhiên xen lẫn với sự đau lòng, cậu thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông: "Anh..."
Úc Khanh múc canh vào một chiếc bát không, để xuống trước mặt Úc Bùi, giải thích nguyên nhân tối qua mình không về nhà: "Ngày hôm qua công ty hơi nhiều việc, anh trai thật sự bận quá nên ngủ luôn ở văn phòng, không về nhà với A Bùi được."
"Không sao ạ." Úc Bùi cười, cậu cũng cầm muôi múc cho Úc Khanh một bát canh, "Sắc mặt anh nhìn rất kém, anh không cần đợi em trở về mới ăn cơm đâu, phải nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng chứ."
Úc Khanh nghe vậy thì choáng váng, mặc dù anh nói mình ngủ ở văn phòng nhưng thật ra là cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau về nhà cũng không lập tức đi nghỉ ngơi mà ngồi đợi Úc Bùi tan học, muốn ăn một bữa trưa với cậu.
Chỉ là sự thật anh che giấu lại bị thiếu niên nhìn thấu rồi. Úc Khanh nhìn thiếu niên, phát hiện trên mặt Úc Bùi cũng không có chút oan ức hay thất vọng nào, sự vui vẻ nơi đáy mắt là chân thật, quan tâm cũng là chân thật. Nhưng khi nhìn một Úc Bùi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Úc Khanh phát hiện mình đau lòng nhiều hơn là vui mừng. Anh đột nhiên phát hiện cậu em trai ngày trước bởi vì anh nuốt lời mà oan ức giận dỗi thật tốt biết bao, mà không phải giống như bây giờ, tựa như đột ngột trưởng thành trong một đêm, trở thành một Úc Bùi so với bất kì người nào cũng đều ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn.
"A Bùi ngoan quá." Úc Khanh cầm thìa, uống một ngụm canh nóng, nhẹ giọng thở dài, "Sáng nay em uống thuốc rồi sao?"
Úc Bùi nghe Úc Khanh hỏi như vậy, ánh mắt thoáng chốc từ trên mặt anh dời đi, nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn, tay cầm bát không tự chủ được gõ gõ miệng bát, trả lời: "Em uống rồi."
Úc Khanh vừa nhìn động tác nhỏ này của cậu thì đã biết Úc Bùi đang nói dối, hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu, giọng nói vốn dĩ đang ôn hoà trở nên nghiêm túc, hỏi Úc Bùi: "Tại sao không uống thuốc?"
"Uống thuốc rồi sẽ rất buồn ngủ, như thế thì em không có cách nào học tốt được, nếu bị giáo viên phát hiện sẽ gọi anh đến trường học, thế nhưng anh rất bận..." Úc Bùi thấy không gạt được Úc Khanh bèn ăn ngay nói thật, "Hơn nữa rất lâu rồi em chưa phát bệnh mà."
"Rất lâu là bao lâu? Một tháng? Hay là hai tháng?" Nụ cười trên mặt Úc Khanh đã nhạt đi rất nhiều, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Úc Bùi nói không nên lời, "Vậy đã tính là lâu sao? Thế thì em cũng phải biết rằng em không phát bệnh là dựa vào thuốc khống chế, em lén lút không uống thuốc sẽ khiến mọi người rất lo lắng đấy."
Úc Bùi biết Úc Khanh là đang sợ mình sẽ giống như cha Úc, một khi phát bệnh lại không được khống chế hiệu quả sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cậu không phản bác Úc Khanh, bé ngoan đáp lời: "Dạ, đợi lát nữa ăn cơm xong em lập tức uống thuốc."
Úc Khanh nghe cậu bảo đảm mới tiếp tục nở nụ cười, gắp cho cậu một đũa cải xanh: "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ trưa".
Úc Bùi cũng bé ngoan đáp lại, sau khi ăn cơm trưa thì đi uống thuốc, sau đó lên giường nằm chuẩn bị ngủ trưa. Nhưng cậu lăn qua lộn lại trên giường lớn mềm mại tới tận mười mấy phút rồi cũng không buồn ngủ, thời gian nghỉ trưa cũng qua non nửa. Úc Bùi thấy bây giờ cố ngủ tiếp cũng chẳng ngủ được nữa, chẳng bằng đi làm những chuyện khác. Vì thế cậu lập tức lấy điện thoại di động ra cùng với sổ ghi chép nhỏ ghi phương thức liên lạc của các bạn, mở QQ kết bạn với tất cả mọi người, còn lướt xem vòng bạn bè của từng người, đa số đều là ảnh selfie hoặc là đáp án bài tập, kỹ xảo khi thi cử. Cậu nhìn lần lượt từng cái, cũng chẳng biết mình xem có hiểu hay không, cứ như vậy chơi điện thoại hết một buổi trưa.
Nhưng mà buổi trưa không ngủ, ngay chiều hôm đó báo ứng rất nhanh đã xuất hiện.
Xế chiều lúc Úc Bùi đi lên lớp, còn chưa xuống khỏi xe của Trương Canh hai mắt đã không thể mở ra được, đi đường cũng loạng choà loạng choạng ngã trái ngã phải, giống như thiếu ngủ tới mức có thể ngủ thiếp đi ngay tức khắc.
Úc Bùi mắt nhắm mắt mở đi về phía trước, đột nhiên tầm mắt thoáng nhìn thấy một màu lam quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện bạn cùng bàn mới Lạc Trường Châu vai đeo cặp sách lam đậm đang đi phía trước cách mình không xa. Buổi chiều hắn cũng đến muộn như buổi sáng, xem ra Lạc Trường Châu cũng toàn gần sát giờ mới tới trường giống cậu.
Úc Bùi không đi lên chào hỏi với hắn, cứ như vậy ung dung lắc lư đi phía sau Lạc Trường Châu vài bước, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất đi về phía phòng học, cũng vì thế mà bỏ lỡ khoảnh khắc Lạc Trường Châu quay đầu nhìn cậu.
Chỉ là sau khi vào phòng học, Lạc Trường Châu đang đi đến gần chỗ ngồi bỗng nhiên thả chậm bước chân. Úc Bùi cũng không nghĩ nhiều, nhanh chân về chỗ ngồi xuống, muốn nằm sấp xuống đánh một giấc, lại phát hiện chỗ ngồi sạch bong của bạn cùng bàn mới nhiều thêm một đồ vật không nên tồn tại, thứ đồ này nằm trên mặt bàn màu cà phê quá mức chói mắt khiến cậu không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Đó là một cốc soda Thanh Mộc rất đẹp, phía trên là xanh ngọc biếc, lớp dưới lại gần như trong suốt mang màu hổ phách nhạt. Úc Bùi uống loại soda này rồi, cực kỳ ngon luôn, rất được lòng các bạn học sinh, thế nhưng giá của nó thì lại chẳng rẻ cho lắm nên không phải ai cũng đủ điều kiện để uống. Bên cạnh cốc soda có để một bức thư màu hồng nhạt, vừa nhìn là biết bức thư với cốc nước này do một nữ sinh rung rinh mua tặng Lạc Trường Châu rồi.
Dù sao cũng chẳng phải mua cho cậu nên Úc Bùi cũng không để ý nhiều. Đàm Khải Minh ngồi phía trước thấy cậu đã đến nên cất tiếng chào hỏi, Úc Bùi mơ hồ đáp lại, sau đó lôi từ trong ngăn bàn ra mấy quyển sách bày lên mặt bàn, định lát nữa lúc lên lớp sẽ trốn sau chồng sách này ngủ một giấc.
Đàm Khải Minh thấy cậu không mở được mắt, lại nhìn mấy động tác của cậu thì biết Úc Bùi sợ là muốn ngủ tiếp rồi, lắc lắc đầu nhìn Lạc Trường Châu theo phía sau, chỉ chỉ soda với thư tình trên bàn hắn trêu chọc: "Lạc Trường Châu, ôi chao soda Thanh Mộc luôn kìa!"
Lạc Trường Châu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nước ngọt với thư tình vài giây, sau đó hỏi Đàm Khải Minh: "Đây là cái gì? Uống ngon sao? Cậu thích hả?"
"Dĩ nhiên!" Đàm Khải Minh vỗ đét một cái xuống đùi, "Đây là soda Thanh Mộc đó, đây là nước ngọt có tiếng của quán nước ngoài trường học, trong trường chúng ta sợ là chả ai không thích uống cả đâu."
"Tôi vừa tới Nam Hoa chưa lâu nên chưa uống thử bao giờ." Lạc Trường Châu gật gật đầu, ngước mắt nhìn Đàm Khải Minh: "Tôi không thích màu xanh lục, màu này không may mắn lắm, cậu muốn uống không?"
Đàm Khải Minh nghe thấy hắn nói màu xanh lục là màu không may mắn thì sững sờ một chút, sau đó cười nói: "Nhưng đây là của em gái đưa cậu nha, cậu không muốn uống thử sao?"
Nhưng Lạc Trường Châu lại lập tức cầm cốc soda kia lên đưa cho Đàm Khải Minh: "Cậu mới nói cậu thích mà, cậu thích thì cho cậu đấy, tôi không thích." Cũng chả rõ là hắn không thích soda Thanh Mộc, hay là không thích em gái tặng nước ngọt nữa.
Mà phong thư hồng nhạt kia hắn cũng chả thèm đọc, cầm trong tay lau sạch vết nước ẩm ướt của cốc soda lưu lại trên mặt bàn, sao đó ném vào thùng rác bên ngoài phòng học.
Đàm Khải Minh trợn mắt há mồm nhìn một chuỗi động tác này của hắn, cầm soda trong tay uống cũng không được mà không uống thì cũng chả xong. Hắn không biết những thứ này là ai đặt lên bàn Lạc Trường Châu, lúc hắn đến lớp học đã thấy rồi. Đàm Khải Minh có chút xoắn xuýt, bạn cùng bàn của hắn còn chưa tới, bạn học ngồi gần đã tới cũng chỉ có Úc Bùi với Lạc Trường Châu thôi, nên bèn quay đầu muốn hỏi ý kiến Úc Bùi thì lại phát hiện cái tên này đã nằm nhoài trên bàn ngủ, vùi đầu vào trong cánh tay chỉ để lộ một đoạn gáy trắng nõn ra ngoài. Đàm Khải Minh nghĩ bình thường mình cũng chả có tiền mà nhàn rỗi mua soda Thanh Mộc, bây giờ lại được Lạc Trường Châu cho, thôi vậy, đành uống thôi chứ biết sao giờ.
Mà Úc Bùi ngủ một giấc này trực tiếp ngủ thẳng qua tận hai tiết. Hai tiết này là tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn của bọn họ là một thầy giáo cao tuổi, dạy học hết sức chăm chú, thị lực lại không tốt lắm, thêm nữa các bạn học rất thích ở trong tiết nghịch chút việc riêng, nên thầy cũng không phát hiện Úc Bùi ngủ trong giờ học, đợi đến lúc Úc Bùi tỉnh lại đã đến thời gian nghỉ ngơi buổi chiều.
Rất nhiều bạn học trong lớp nhân lúc nghỉ giữa giờ thường ra ngoài tản bộ hoặc là đi mua đồ ăn ở canteen, vừa đi về vừa ăn vặt, vậy nên phòng học lúc này nhìn chung là không có người, thậm chí còn có chút yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Úc Bùi còn nghe rõ tiếng bút nhẹ nhàng ma sát trên giấy lúc Lạc Trường Châu viết bài. Mà ngay lúc này bài phát thanh buổi chiều cũng được bật lên, tiếng nhạc phát ra khiến cả người đều vui vẻ.
Úc Bùi nghe tiếng nhạc này lại có chút buồn ngủ, định thay đổi tư thế tiếp tục đánh thêm giấc nữa thì lại nghe có tiếng bước chân đang lại gần. Sau một lúc, một giọng nữ trong trẻo lại quen thuộc vang lên cách cậu không xa, lại nghe thấy cô gọi tên bạn cùng bàn mới của mình: "Lạc Trường Châu -- "
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hen suyễn là một bệnh rất phức tạp, cũng rất khó chữa trị, lúc không phát bệnh thì sẽ không khác nhiều so với người bình thường, chỉ là không thể vận động mạnh, nhưng lúc phát bệnh nếu không được điều trị kịp thời có thể dẫn đến tử vong.
Châu Châu có rất nhiều chi tiết nhỏ dịu dàng nha, không biết mọi người có phát hiện ra không?