Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong khoảng thời gian Úc Bùi dưỡng bệnh ở nhà, mỗi ngày Lạc Trường Châu đều đến nhà họ Úc thăm cậu, ăn cơm với cậu. Ngày thứ hai hắn tới lại còn cầm theo một cuốn vở, bảo là đã giúp Úc Bùi chép bài xong rồi.
Cố Tranh mỗi ngày ngồi sau lưng Lạc Trường Châu đều thấy hắn hí hoáy chép tận hai quyển vở, cái tên mà mỗi ngày trước khi tới trường đều hoàn thành hết bài tập, mỗi kỳ thi đều đứng nhất lớp đột nhiên trở nên điên cuồng đến vậy. Cậu chàng chợt muốn tìm bạn gái học giỏi quá đi mất, nguyên nhân thì cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là vì bạn ấy vừa có thể chép bài, vừa có thể dắt ra ngoài khiến cậu chàng nở hết cả mặt mũi.
Nhưng Cố Tranh ngẫm lại, vẻ vang thế nào cũng làm sao bằng được Lạc Trường Châu. Lạc Trường Châu vừa đẹp trai vừa học giỏi, vừa nấu được cơm ngon vừa làm được việc nhà. Cố Tranh là một đứa thích ăn chơi, lúc nào cũng chăm chăm để ý độ hot của học sinh trong trường học, toàn bộ cái Nam Hoa này, "nhân vật độc thân" nóng bỏng tay vẫn chính là Lạc Trường Châu, bất kể là tieba hay QQ hay đủ các loại confession, mỗi ngày đều có người lên tám chuyện Lạc Trường Châu. Hơn nữa gần đây khách sạn suối nước nóng Đường Phong bắt đầu đi vào hoạt động, dần dà có bạn học phát hiện nơi này do chính ba mẹ Lạc Trường Châu mở. Chuyện này đưa đến hỗn loạn không nhỏ đối với cấp ba Nam Hoa. Tất cả mọi người đều cảm thán Lạc Trường Châu quả thực chính là hiện thân của cụm từ "cao, phú, soái". Dù đã có Chúc Nguyệt Minh mở đường "uống rượu độc giải khát" thì vẫn có không ít nữ sinh đến tỏ tình.
Thế nên khi hôm nay Cố Tranh đi học phát hiện ra lại có người để đồ ăn và thư tình trên bàn Lạc Trường Châu, cho dù Lạc Trường Châu không hề liếc mắt đã vứt xoẹt đi rồi, nhưng cậu chàng vẫn thích lát tan học sẽ về kể chuyện này cho Úc Bùi đấy.
"Cũng chả biết mấy cái đó là ai tặng cơ, nhưng Trường Châu nhà cậu ném thẳng đi luôn, lúc vứt đi trông cái mặt đến là khó coi, chỉ thiếu điều nói thẳng mình ghét cay ghét đắng chuyện này. Chà chà, khổ thân quá, người gửi thư tình chắc cũng buồn bực thắc mắc lắm, trông Lạc Trường Châu nhà cậu cả ngày lủi thủi một mình, chả hiểu sao không yêu đương với ai, ha ha ha!" Cố Tranh hớn hở, thiếu điều muốn diễn lại hiện trường cho Úc Bùi xem.
Sở dĩ có nhiều người ào ào đến tỏ tình với Lạc Trường Châu như vậy là vì do lúc trước hắn có đề cập đến chuyện mình có đối tượng rồi. Có đối tượng chứng tỏ là hắn không chỉ một lòng thích học tập không muốn yêu đương, vả lại mặc dù hắn nói mình có đối tượng, ấy thế mà ai ai cũng chứng kiến hắn mỗi ngày không đi cùng Úc Bùi Cố Tranh thì lại là đọc sách học hành một mình, cũng chẳng chơi điện thoại di động. Chuyện này chả giống người đang yêu đương gì cả!
Huống hồ Lạc Trường Châu còn không hề nói đối tượng của hắn sống ở đâu, chỉ nói muốn thi vào cùng trường đại học nên mọi người cho là hắn đang yêu xa. Người yêu xa dễ chia tay lắm, mọi người còn thấy Lạc Trường Châu bình thường cũng chả nhắn tin tán gẫu với "bạn gái, cũng chẳng bao giờ kể bạn gái mình thế nào, lại càng không thấy hắn mua quà tặng bạn gái, nên mọi người đều cho là hắn chia tay rồi. Chả ai biết rằng bạn gái của Lạc Trường Châu thực ra lại là bạn trai, hơn nữa lại còn là Úc Bùi ngày ngày bầu bạn với hắn. Hai người là bạn cùng bàn, ngày nào cũng gặp nhau, cần gì liên hệ qua điện thoại di động nữa chứ?
"Cậu không biết đâu, mấy ngày nay Lạc Trường Châu đều ghi chép bài vở giúp cậu đó. Tất cả mọi người đều hâm mộ cậu lắm, ai cũng muốn làm bạn với Lạc Trường Châu để được hỗ trợ ghi bài." Cố Tranh cười ha ha, "Làm cho tớ cũng muốn tìm một người bạn gái học giỏi quá đi, như vậy thì ngày nào tớ cũng có thể chép bài bạn ấy rồi."
"Tuyệt đối đừng làm vậy nha, cậu có thể chép bài tớ với Trường Châu." Úc Bùi nhanh chóng khuyên nhủ, "Cậu yêu đương thế, lỡ làm ảnh hưởng tới việc người ta thi đại học thì sao bây giờ?"
"Cũng đúng nhỉ." Cố Tranh ngẫm lại thấy cũng phải. Cậu chàng yêu ai cũng phải tìm người hơn tuổi mình, đã đi làm hoặc con gái đã lên đại học, hoặc là người ở ngay trong trường mà cũng ham chơi như cậu chàng, xưa nay không bao giờ dính đến học sinh ngoan, sợ hại con gái nhà người ta.
"Đúng là cậu có phúc." Cố Tranh vừa cảm thán vừa hâm mộ Úc Bùi, "Mỗi ngày cậu không đi học ở nhà mà Lạc Trường Châu ngày nào cũng mang đồ ăn ngon tới cho cậu, khiến tớ thấy trước đây chắc mấy mối tình của tớ đều pha kè hết rồi."
Lạc Trường Châu trưa nào cũng tới nhà họ Úc, mang theo đồ ăn vặt linh tinh hắn làm ở nhà. Cố Tranh, chú Trang hay Úc Khanh, thậm chí cả bếp trưởng nhà họ Úc cũng đều nếm thử điểm tâm Lạc Trường Châu làm rồi. Đến cả bếp trưởng cũng nức nở khen tay nghề của Lạc Trường Châu, chỉ là hắn còn phải đi học nên không có bao nhiêu thời gian, mỗi lần chỉ làm một phần cho Úc Bùi mà thôi, Cố Tranh muốn ăn ké cũng chả được.
Úc Bùi nghe vậy thì rũ mắt, mím môi cười cười. Thế nhưng cậu nghĩ tới việc Cố Tranh vừa kể thì vẫn không nhịn được tò mò hỏi thăm: "Mấy ngày tớ không ở đấy... có nhiều người tỏ tình với Lạc Trường Châu lắm à?"
Á, vẫn đổ dấm kìa. Cố Tranh vừa cảm thán trong lòng, hi vọng Lạc Trường Châu sau khi biết chuyện thì không đánh mình, vừa trả lời: "Đúng đó, có khi là do cậu không ở lớp đấy? Mọi người thấy Lạc Trường Châu một mình trông cô đơn đó."
Tuy mối quan hệ giữa Lạc Trường Châu và các bạn học khác không tệ lắm nhưng quả thực là hắn chỉ đối tốt với một mình Úc Bùi. Lúc nghỉ giữa giờ hắn cũng không đi chơi bóng rổ cùng các bạn nam, trong khoảng thời gian Úc Bùi nghỉ học, hắn cũng chả đến canteen mua đồ ăn nữa, chỉ có một người một chỗ, cảm giác rất cô đơn.
Cố Tranh còn chưa nói đến may là chỗ ngồi của Úc Bùi ở bên trong, không thì chắc là đã có rất nhiều bạn học nhân cơ hội ngồi vào vị trí của cậu để bắt chuyện với Lạc Trường Châu rồi. Tại đa số mọi người ai cũng vậy, ngay cả Cố Tranh lúc đi tìm bạn tâm sự cũng sẽ vô tình ghé mông ngồi vào chỗ trống của bạn học nào đó, sau đó chờ người kia quay lại thì đứng lên.
Úc Bùi suy nghĩ một chút rồi nói: "Mai tớ với cậu đến trường cùng nhau đi."
"Vãi luôn, anh trai ơi, sức khỏe anh ổn hẳn chưa? Chưa gì đã muốn đến trường rồi?"Cố Tranh nghe vậy lập tức trợn tròn hai mắt, "Cậu yên tâm, tớ sẽ trông chừng Lạc Trường Châu giúp cậu, không để cho bạn ta có bất kỳ cơ hội vớ vẩn nào cả. Với cả cậu ấy đối với cậu một lòng một dạ thế cậu lo lắng gì kia chứ? Cậu cứ ở yên ở nhà dưỡng bệnh đi, cậu mà có chuyện gì tớ không những không chép được bài tập của Lạc Trường Châu mà lại còn bị cậu ta xé xác luôn."
"Tớ không lo chuyện đó..." Úc Bùi nghĩ thầm, Lạc Trường Châu đối với cậu một lòng thế nào cậu biết hết, từ trước đến giờ cậu đều không bao giờ nghĩ Lạc Trường Châu sẽ thích người khác, "Tớ chỉ thấy Lạc Trường Châu đi học một mình không ai chơi cùng, với cả tớ cũng khỏe hơn rồi, có thể đi học được mà."
Khuỷu tay trật khớp không giống gãy xương mà cần chăm đến một hai tháng, chỉ nghỉ ngơi tầm ba bốn tuần là được rồi. Hơn nữa mấy ngày nay khi Úc Bùi rời giường đã không còn cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân không còn như đi trên mây mà nhẹ nhàng hơn nhiều. Hiện tại, ngoại trừ cánh tay phải trật khớp không thể hoạt động thì cậu gần như đã khỏi hẳn.
Với cả Úc Bùi thấy mình đã tụt lại kha khá so với chương trình học rồi, không đi học nữa cậu sợ mình sẽ không theo kịp tiến độ với các bạn mất.
Cố Tranh không khuyên nổi Úc Bùi, chỉ có thể lên lớp cùng cậu vào hôm sau.
Úc Bùi muốn cho Lạc Trường Châu một niềm vui bất ngờ, cho nên tối hôm trước lúc nhắn tin chúc ngủ ngon với hắn, cậu không hề đề cập tới chuyện này.
Thế nhưng hôm sau khi Úc Bùi đến lớp, khi đi ngang qua chỗ Lạc Trường Châu vẫn hay đứng đợi cậu thì bước chân không khỏi chậm lại. Nơi đó không có ai, xung quanh có rất nhiều học sinh đi qua đi lại nhưng không hề có bóng hình cậu quen thuộc. Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, Lạc Trường Châu không biết hôm nay cậu sẽ đến trường mà, sao có thể đứng đó đợi cậu được.
"A Bùi, sao thế?" Cố Tranh thấy Úc Bùi đứng bất động thì quay người hỏi han.
"Không sao." Úc Bùi đáp lời, đoạn nối gót đi theo.
Lúc hai người tới lớp học, Lạc Trường Châu vẫn chưa xuất hiện. Úc Bùi biết ngay hắn lại giống thuở mới đầu quen đến trường muộn rồi. Còn các bạn học nhìn thấy Úc Bùi mang theo cánh tay bị băng bó đến trường thì đồng loạt vây quanh quan tâm hỏi han cậu: "Úc Bùi, bọn tớ nghe nói cậu gặp tai nạn xe, bây giờ cậu khỏe hơn chưa?"
"Tớ ổn hơn nhiều rồi." Úc Bùi cười nói, đồng thời vẫy vẫy cánh tay phải, "Chỉ là không thể viết bài thôi."
"Oa, thế thì cậu không phải làm bài tập, cũng không cần làm bài kiểm tra nhỏ ở lớp nữa rồi." Các bạn học không cần làm bài tập đã hạnh phúc lắm rồi, Úc Bùi lại còn không cần làm kiểm tra nhỏ, lại có cả Lạc Trường Châu ghi chép bài cho mình, bạn học đều hâm mộ nói, "Mấy hôm cậu không ở đó Lạc Trường Châu đều giúp cậu ghi chép bài đó, quan hệ các cậu tốt ghê."
"Ừm, Lạc Trường Châu quả thật đối với tớ rất -" Úc Bùi còn chưa dứt lời, cậu đã nghe được giọng nói của Tề Văn Sắc.
Tề Văn Sắc vừa bước vào lớp, cặp sách còn chưa để vào chỗ đã đi về phía Úc Bùi, môi nở nụ cười, lời nói thì như thể hai người đã là bạn thân nhiều năm lắm rồi: "Úc Bùi, cậu đi học rồi à."
Việc Úc Bùi bị tai nạn giao thông được gia đình Tề Văn Sắc giúp đỡ đã không còn là bí mật gì trong lớp, thậm chí chuyện trước đây Úc Bùi thích thầm Tề Văn Sắc cũng là chuyện nhà nhà đều biết, cả lớp vừa thấy Tề Văn Sắc đi tới đã "ồ" một tiếng rồi đồng loạt tản ra cho bọn họ không gian nói chuyện.
Úc Bùi bây giờ chẳng còn chút cảm tình nào với Tề Văn Sắc, huống hồ cậu còn biết thừa người nhỏ muốn tìm là anh trai cậu chứ chẳng phải cậu, cho nên Úc Bùi đối mặt với Tề Văn Sắc lạnh nhạt đáp: "... Ừm."
Tề Văn Sắc như thể không nhận ra sự lạnh nhạt của cậu, nhỏ vẫn mỉm cười quan tâm: "Nếu như sức khoẻ chưa ổn thì cậu nên ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nữa nhé."
Úc Bùi mở miệng định đáp lời thì chợt thấy Lạc Trường Châu xuất hiện ở cửa phòng học, ngay lúc đó tầm mắt của Lạc Trường Châu cũng đối diện với cậu, sau đó hắn hơi liếc mắt thoáng thấy Tề Văn Sắc đứng bên cạnh Úc Bùi thì lập tức nhíu mày.
"Trường Châu!" Úc Bùi vừa thấy Lạc Trường Châu đến thì lập tức không quan tâmTề Văn Sắc, cặp sách cũng chưa đặt xuống đã lập tức chạy về phía Lạc Trường Châu.
Nhưng đang ở trong phòng học nên hai người cũng không làm gì quá thân mật. Lạc Trường Châu "Ừm" một tiếng, cúi đầu thấp giọng nói bên tai Úc Bùi, "Đến lớp cũng không thèm kể cho tớ."
Úc Bùi giải thích: "Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà."
"Ồ? Vậy quả thật rất bất ngờ đấy." Lạc Trường Châu nhìn Tề Văn Sắc, có ý đồ khác nói, "Đừng để ý tới cô ta nhé, mình về chỗ ngồi đi, tớ muốn học."
"Ừm." Úc Bùi gật gật đầu, đi theo Lạc Trường Châu trở lại chỗ ngồi.
Tề Văn Sắc thấy hai người bọn họ không để ý tới mình thì cũng chỉ cười cười không nói gì rời đi.
Các bạn học thấy Úc Bùi không hành xử theo lẽ thường thì cũng hiểu rõ cậu thật sự không thích Tề Văn Sắc, cũng có người thầm tiếc nuối trong lòng. Hiện tại rõ ràng Tề Văn Sắc đã có thiện cảm với Úc Bùi rồi, thế mà Úc Bùi lại không có cảm giác gì với nhỏ.
Đàm Khải Minh hẳn cũng nghĩ như vậy khi vừa ngồi xuống đã lập tức hỏi cậu: "Oa, Tề Văn Sắc đến bắt chuyện với cậu mà cậu không để ý à, cậu không thích bạn ấy sao?"