Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
  3. Chương 65: Ăn kẹo mà lớn
Trước /88 Sau

Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 65: Ăn kẹo mà lớn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Hôm nay A Bùi có gặp ai không?" Lạc Trường Châu ôm một đống than xuất hiện ở phía sau Cố Tranh, đột nhiên hỏi.

Lúc đó Cố Tranh đang tắm suối nước nóng ngoài trời, uống rượu hoa quả do ba Lạc làm, sự xuất hiện đột ngột của Lạc Trường Châu khiến cậu chàng giật mình, bị sặc rượu phải ho khan mấy tiếng, suýt nữa thì trượt xuống đáy bể suối nước nóng. Cố Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Trường Châu đang ngồi xổm ở sau mình, cậu chàng trầm mặc một lát, thở dài nói: "Tôi... tôi không biết có nên nói cho cậu chuyện này hay không nữa."

Lạc Trường Châu nhân lúc ba Lạc sai hắn đi lấy than mới đến nói chuyện với Cố Tranh, Úc Bùi không đi cùng hắn. Cậu đang giúp ba Lạc phết nước sốt lên thịt đã thái sẵn và xiên vào xiên tre. Nếu là trước đây, Lạc Trường Châu tuyệt đối sẽ không để Úc Bùi làm những việc này, nhưng hôm nay hắn thấy Úc Bùi không mấy hứng thú, nụ cười trên mặt dường như rất tươi nhưng càng giả tạo hơn, làm mấy việc linh tinh có khi còn rời đi sự chú ý của cậu nên Lạc Trường Châu cũng không ngăn cản.

Nhưng đêm qua Úc Bùi vẫn rất hưng phấn, hưng phấn đến không ngủ được, Lạc Trường Châu đoán rằng có lẽ cậu đã gặp phải người khiến cậu thấy khó chịu.

"Nếu không tiện nói thì thôi đi." Lạc Trường Châu lại cầm than củi lên, chuẩn bị rời đi.

"Không có gì không tiện cả." Cố Tranh gọi hắn, "A Bùi gặp mẹ cậu ấy, nhưng cậu ấy có quan hệ rất không tốt với mẹ mình, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết từng ấy thôi. Dù sao nếu như A Bùi không nhắc tới chuyện này với cậu mà tôi lại kể tuột ra thì không tốt lắm."

Lạc Trường Châu gật đầu nói: "Ừ, tôi hiểu."

Sau bữa trưa, Úc Bùi thay quần áo, mặc quần bơi cùng áo cộc tay ra sân khách sạn chơi, cậu đã hoàn thành hầu hết các nhiệm vụ mà ba Lạc giao cho, chỉ còn lại vài miếng cánh gà còn sót lại trong chậu vẫn chưa xiên.

Cậu đang cúi đầu loay hoay với cánh gà sống đã được rửa sạch trong tay, đột nhiên, một bàn tay thon dài sạch sẽ đưa ra trước mắt cậu, trong lòng bàn tay có một viên kẹo, đó là món kẹo có nhân quả chua chua mà cậu yêu thích nhất trong quá khứ.

Nhưng loại kẹo chua đó phải mang từ nước ngoài về, cậu được nếm thử là do lúc Cố Tranh chưa chuyển đến Nam Thành gửi tới cho cậu, sau đó Cố Tranh đến, cậu là Ljac Trường Châu cũng ở bên nhau. Kỳ lạ rằng, từ đó trở đi cậu không còn thèm ăn kẹo như xưa nữa, như thể Lạc Trường Châu đã thay thế những hương vị ngọt ngào khác nhau của đường và trở thành vị ngọt không bao giờ phai nhạt trong cuộc đời cậu.

Nhưng bây giờ đột nhiên nhìn thấy viên kẹo mình thích ăn, Úc Bùi vẫn rất vui vẻ, mỉm cười vô thức đưa tay nhặt viên kẹo lên, tuy nhiên, khi ngón tay sắp chạm vào vỏ kẹo, cậu chợt nhận ra rằng tay mình không sạch lắm.

Nhưng Lạc Trường Châu đã nhanh chóng gỡ giấy gói kẹo ra cho cậu, cầm viên kẹo nói với cậu: "Há miệng ra nào, tớ đút cho cậu."

Úc Bùi ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Châu, đôi mắt xanh lam trong suốt như ngọc bích, liếc một cái là có thể trông đến tận cùng, nhưng ánh mắt ấy cũng lại sâu thẳm đến mức gần như có thể nhìn thấu lòng người. Úc Bùi vừa ngẩn ngơ nhìn hắn vừa hơi hé miệng, một viên kẹo cứng chua ngọt được đưa vào miệng, ngay sau đó mùi thơm ngọt ngào của đường tràn ngập đầu lưỡi.

Lạc Trường Châu mỉm cười, cong ngón tay vuốt vuốt má cậu hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ừm, ngon lắm." Úc Bùi dùng đầu lưỡi đưa viên kẹo đến một bên miệng, má trái xuất hiện một cục nho nhỏ phồng lên, hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, cậu ở đâu mà có kẹo này thế?"

"Không phải cậu thích ăn loại kẹo này à? Tớ nhỡ kỹ lắm, cô tớ đang ở Canada nên tớ nhờ cô lúc bay về thì gửi cho tớ một ít." Lạc Trường Châu đến gần, lấy đi mấy thanh tre, nhanh chóng bỏ cánh gà vào chậu, sau đó nắm tay Úc Bùi dẫn cậu đến bể bơi, "Chuyện của ba tớ đừng lo, chúng ta đi chơi thôi."

Đến bên hồ bơi, hai người rửa sạch nước thịt dính trên tay, khách sạn Đường Phong được xây dựng rất tuyệt, mang phong cách đồng quê nhã nhặn, lá phong khắp khách sạn trời thu dần dần chuyển sang màu đỏ rượu vang đậm, gần như chỉ cần nhìn thôi cũng có thể say lòng người.

Nhiệt độ nước trong bể bơi thấp hơn so với bể suối nước nóng, ngâm mình lâu sẽ không cảm thấy chóng mặt, Lạc Trường Châu vừa đến bể bơi liền cởi áo tiện tay đặt trên bàn rồi nhảy từ trên bục xuống, sau đó ở trong hồ bơi, hắn gọi Úc Bùi xuống nước chơi cùng mình.

Úc Bùi vẫn chưa khỏa thân trước mặt Lạc Trường Châu bao giờ. Mặc dù họ đều là con trai, cũng không cần tránh tị hiềm gì cả, nhưng do mối quan hệ đặc biệt của hai người nên cởi đồ trước mặt nhau rất dễ tạo ra bầu không khí ám muội.

Nhưng chỉ sau hai giây do dự, Úc Bùi cũng cởi áo, theo gương Lạc Trường Châu trượt xuống hồ bơi, tuy nhiên, cậu chỉ đi được một quãng ngắn vào vùng nước nông vì cậu bơi không giỏi.

Nước ở vùng nông của bể bơi không sâu lắm, nếu đứng lên nước cũng chỉ đến ngực, đây là độ cao an toàn được thiết lập đặc biệt cho hầu hết phụ nữ và trẻ em.

Lạc Trường Châu vội vàng bơi đến bên cạnh cậu, hỏi: "Sao cậu lại xuống nước ở đây thế?"

Úc Bùi có chút xấu hổ nói: "Tớ... Tớ bơi không giỏi lắm." Cậu là một đứa con trai đã thành niên, nghịch nước ở chỗ con gái và trẻ em hay chơi cũng xấu hổ quá.

Lạc Trường Châu nghe xong lại mỉm cười hỏi: "Vậy cậu có cần tớ lấy phao bơi giúp cậu không?"

"Không cần." Úc Bùi nghẹn giọng, "Chỉ là không thạo lắm thôi, không phải mù tịt đâu."

"Vậy cậu vòng tay ôm cổ tớ, tớ dẫn cậu đi chơi ở chỗ nước sâu hơn nhé." Lạc Trường Châu mỉm cười tiến lại gần cậu, vươn tay nắm lấy cánh tay Úc Bùi, da cậu vốn đã trắng, lúc ngâm mình trong nước giống như một viên ngọc bóng loáng, cầm trong tay khiến người ta khó mà không mơ tưởng viển vông. Lạc Trường Châu không nhịn được đặt tay còn lại lên eo cậu, ôm cậu vào lòng rồi mới thở dài đầy thỏa mãn, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu nói: "Yên tâm, sẽ không ngập hết cậu đâu mà."

Úc Bùi được Lạc Trường Châu ôm, mặt lập tức chạm vào bả vai của Lạc Trường Châu, thân thể gần đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Không có quần áo cản trở, lại dựa gần như vậy, Úc Bùi có thể dễ dàng nhìn thấy hết cơ thể của Lạc Trường Châu, cậu chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cơ bụng rõ ràng của hắn, nếu giơ tay lên ôm vòng qua, cậu còn cảm nhận được cơ lưng căng cứng của Trường Châu, cảm giác thật dễ chịu, Úc Bùi bắt đầu sờ sờ một chút rồi không thể dừng lại.

Lần này đổi thành Lạc Trường Châu tránh xa Úc Bùi.

Hắn tóm lấy bàn tay đang sờ loạn của cậu, bất đắc dĩ nói: "A Bùi... Đừng mò mẫm ở trong nước." 

Hai người đã bơi đến gần vùng nước sâu, Úc Bùi căn bản không thể dẫm lên mặt đất, Lạc Trường Châu cách cậu xa một chút khiến cậu có chút hoảng sợ nên cậu nhanh chóng quấn lấy Lạc Trường Châu, ôm chầm lấy hắn không buông, nói: "Mình về vùng nước nông đi, ở đây tớ không thể giẫm lên mặt đất."

"Có nín thở được không?" Lạc Trường Châu đột nhiên hỏi Úc Bùi vấn đề này, chưa đồng ý cũng không có từ chối cậu.

Tuy cậu không biết bơi nhưng nín thở thì ai mà chẳng biết, Úc Bùi thật thà đáp: "Được chứ."

Lạc Trường Châu cong môi nói: "Hít sâu, nín thở, tớ cho cậu xem một chuyện thú vị lắm."

Úc Bùi nghe vậy, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thấy Lạc Trường Châu đột nhiên tiến đến gần mình, sau đó đôi môi chợt mềm mại, cậu mở to mắt nhìn vào mắt Lạc Trường Châu, màu xanh lam sâu thẳm kia đã trở thành cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi tiến vào trong nước.

Âm thanh trong nước truyền đi với tốc độ rất chậm, đó là lý do tại sao đáy biển rất yên tĩnh, vì vậy khi một người chìm xuống nước, mọi âm thanh sẽ im bặt như thể biến mất, và tầm nhìn sẽ bị mờ vì nước xung quanh, cảm thụ chân thật duy nhất còn sót lại chỉ là xúc cảm mà thôi.

Cậu ôm lấy cổ Lạc Trường Châu, ngoại trừ cảm giác mềm mại trên môi thì cậu không thể nhận biết được bất kỳ thứ gì, Lạc Trường Châu ôm cậu bơi trong nước, không biết qua bao lâu, Úc Bùi mới cảm nhận được sự nghẹt thở, chỉ đến khi đó Lạc Trường Châu mới đưa cậu lên khỏi mặt nước.

Lần này Úc Bùi đã có thể dẫm lên mặt đất, vừa tiếp xúc với không khí cậu liền bắt đầu thở hổn hển, tim đập thình thịch nện vào xương sườn, nhưng không thể phủ nhận rằng loại nghẹt thở này đã mang lại khoái cảm mới lạ.

Úc Bùi lau đi những giọt nước trên mặt, Lạc Trường Châu cũng đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt về phía sau, một vài giọt nước trượt xuống thuận theo khớp xương của hắn, lần nữa rơi xuống bể.

Lạc Trường Châu lại hôn một cái lên khóe môi cậu, hỏi: "Vui không?"

Úc Bùi mỉm cười trả lời: "Vui lắm."

Lạc Trường Châu nhướng mày, đến gần cậu dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Tuy nhiên, Lạc Trường Châu vừa nói xong lời này lại tiếp tục nói: "Thật ra tớ không định nói sinh nhật vui vẻ đâu."

Úc Bùi nghe vậy thì sửng sốt và hỏi: "Tại sao thế?"

"Bởi vì khi nói câu này thì hình như chỉ mong cậu vui mỗi sinh nhật này thôi, nhưng mà tớ không muốn vậy, tớ không chỉ hy vọng sinh nhật này cậu thật vui vẻ mà còn hy vọng mỗi ngày cậu đều thật vui vẻ nữa." Lạc Trường Châu nói: "Nhưng cậu đó, ngay cả sinh nhật mình mà cũng không vui, cho nên tớ cảm thấy nhất định phải nói ra điều này. Dù chỉ có thể khiến cậu vui vẻ trong giây lát thôi nhưng tớ cũng sẽ rất vui."

Úc Bùi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lạc Trường Châu, hầu kết lên xuống như đang đè nén một cảm xúc phức tạp khó diễn tả nào đó, đột nhiên cậu rũ mi xuống, mi mắt kia giống như lông quạ che phủ toàn bộ tâm tình nơi đáy mắt cậu. Lạc Trường Châu cúi đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của hàng mi cậu.

Vài giây sau, Úc Bùi nói: "Tớ nghĩ mẹ cậu lừa tớ rồi."

Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Mẹ tớ lừa gì vậy?"

"Cô nói cậu không thích ăn đồ ngọt, nhưng tớ thấy chắc hẳn cậu ăn kẹo mà lớn ấy chứ." Úc Bùi mỉm cười, hơi khàn giọng, "Cậu là sinh viên khối tự nhiên mà sao miệng lại ngọt thế này?"

Lạc Trường Châu xoa đầu cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu, lúc rời đi, hắn cảm giác được một dòng nước ấm áp chảy xuống trên mặt Úc Bùi.

"Đúng là tớ ăn kẹo mà lớn đấy. Thế nghe lời ngon tiếng ngọt của tớ cậu không vui ư?" Lạc Trường Châu giang tay ôm Úc Bùi vào lòng, "Sao cậu còn khóc?"

"Tớ rất vui mà." Úc Bùi lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Châu, hốc mắt ươn ướt đỏ bừng.

Trong mắt cậu có một tầng sương mù mông lung, giống như một hàng rào vô hình bao vây mọi đường lui của Lạc Trường Châu, hắn thấy Úc Bùi khóc, đột nhiên hối hận vì đã nói ra những lời này với cậu. Nhìn xem, khiến cậu khóc mất rồi.

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Đại Kiếm Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net