Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
  3. Chương 80: Ngoại Truyện 1: Lễ cưới 1
Trước /88 Sau

Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 80: Ngoại Truyện 1: Lễ cưới 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hôn lễ của Úc Khanh và Điền Mịch diễn ra vào tháng một, chính xác là trong khoảng thời gian nghỉ đông của trường trung học Nam Hoa.

Địa điểm tổ chức hôn lễ nằm ngay tại trang trại của gia đình họ Lạc, không gian hôn lễ tuyệt đẹp, mang theo một chút ấm áp yên ả của vùng quê.

Điền Mịch rất nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét năm, ngay cả khi mặc váy cưới và đi giày cao gót thì khi cô đứng trước Úc Khanh với thân hình cao to vẫn mang lại cảm giác là lạ, như thể Úc Khanh đang là trâu già gặm cỏ non.

Cố Tranh, Úc Bùi và Lạc Trường Châu đã tới hiện trường hôn lễ từ sáng sớm để giúp đỡ, mặc dù mấy đứa không cần phải làm gì nhiều nhưng việc đón tiếp khách mời vẫn cần đến sự xuất hiện của họ.

Sau cùng, đây là hôn lễ của Úc Khanh mà.

Những khách mời được Úc Khanh mời đến từ một góc độ nào đó cũng đại diện cho các đối tác kinh doanh của gia đình họ Úc, vì vậy khách mời đến tham dự hôn lễ rất đa dạng. Còn họ hàng của Điền Mịch đều là gia đình cơ bản, bố mẹ cô cũng giống như cô, đều là giáo viên trường trung học Nam Hoa, cùng lắm chỉ có thể được gọi là gia đình tri thức, không thể ứng đối với một số khách mời đặc biệt.

Nhưng Úc Khanh lại không muốn vì lý do đó mà để khách mời không gặp được gia đình của Điền Mịch, vì vậy anh không chỉ mời tất cả bạn bè của mình mà còn mời tất cả các đối tác kinh doanh thân thiết của công ty, để Điền Mịch mời gia đình họ hàng của mình, thậm chí còn cho lớp của Điền Mịch đảm nhiệm biết địa điểm tổ chức hôn lễ, chính là lớp của Úc Bùi và lớp bên cạnh, để cho những bạn cùng lớp muốn tham dự hôn lễ có thể đến trang trại chơi.

Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, khách mời đến cũng chưa nhiều, trang trại vẫn còn trống trải.

Úc Bùi đang hơi căng thẳng, vì Úc Khanh nói với cậu rằng hôm nay cậu phải học cách đón tiếp khách, lát nữa tất cả những học sinh đến trang trại đều do cậu, Lạc Trường Châu và Cố Tranh chịu trách nhiệm tiếp đón, vì vậy Úc Bùi cứ ngắm nghía mình trong gương mãi, lo rằng mình có chỗ nào chưa chỉn chu.

Cố Tranh không căng thẳng như Úc Bùi vì cậu chàng đã vốn hướng ngoại sẵn, sau một buổi sáng bận rộn cậu chàng cũng cảm thấy đói, lấy một quả táo từ đĩa trái cây, nhai một hồi rồi hỏi Úc Bùi: "Ừm, Úc Bùi, sao mình không tổ chức ở nhà luôn? Nhà họ Úc bên kia cũng rộng rãi mà phải không?"

Vườn nhà họ Úc Khanh rất thoáng đãng, có mời hết khách khứa đến tham dự hôn lễ thì cũng vừa vặn.

"Lúc đầu anh tớ có ý định thế, nhưng chị Điền không đồng ý." Úc Bùi thắt lại cà vạt của mình nhưng lại không cẩn thận thắt chặt quá, tự khiến bản thân khó thở. Lạc Trường Châu đang đứng bên cạnh gọt táo thấy thế thì nhíu mày, đặt dao và quả táo đã gọt xong xuống bàn, tiến lại gần thắt lại cho cậu.

Úc Bùi ngoan ngoãn dừng lại, Lạc Trường Châu thắt lại cho cậu một cái kết Windsor xinh đẹp, đoạn đặt quả táo đã gọt xong vào tay cậu. Úc Bùi cắn một miếng rồi giơ quả táo đến trước mặt Lạc Trường Châu, ý bảo hắn cũng ăn một miếng đi.

Lạc Trường Châu cong môi nhìn vào đôi mắt của Úc Bùi, nắm cổ tay cậu cắn một miếng táo, như thể thứ hắn đang ăn không phải táo mà là Úc Bùi vậy.

Úc Bùi cụp mắt, thùy tai đỏ hồng, lúng túng nói: "Chị Điền nói muốn mời các giáo viên và học sinh cùng đến dự hôn lễ, nếu để bọn họ biết nhà mình giàu có quá cũng không tốt lắm."

Cố Tranh bị ép ăn cơm cún: "..."

Cậu chàng liếc nhìn quả táo chưa gọt vỏ trong tay mình, cõi lòng chua xót thì thầm: "Thế các cậu tổ chức hôn lễ ở trang trại này thì đến đứa đần cũng biết nhà cậu có tiền mà."

Huống hồ tên tuổi của Úc Khanh cũng không khó để tìm hiểu ở Nam Thành, anh chính là "bạch mã hoàng tử" nổi tiếng ở chốn đây, biết bao phụ nữ thành đạt đều để mắt tới anh, kết quả lại bị một cô giáo trung học phổ thông không tên tuổi nào đó cướp mất giữa chừng.

Mọi người đi tìm hiểu thì càng thêm phần tiếc nuối, hóa ra cô nàng đó chính là giáo viên dạy Úc Bùi - em trai Úc Khanh, tất cả đầu đấm ngực dậm chân ước gì thời gian có thể quay lại để có thể đi làm quen với Úc Bùi, từ đó chinh phục được anh trai của cậu.

Tuy nhiên, chỉ có Úc Bùi mới biết việc cô giáo Điền Mịch yêu đương với anh trai hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, cậu thậm chí còn không biết họ quen nhau từ khi nào, cũng không biết họ gặp nhau như thế nào, và những điều này Điền Mịch cũng như Úc Khanh cũng chưa bao giờ nhắc đến với Úc Bùi.

Úc Bùi cũng rất tò mò, thấy anh chị mình sắp kết hôn đến nơi rồi bèn không nhịn được mà hỏi Điền Mịch: "Chị ơi, chị và anh trai em ở bên nhau như thế nào vậy?"

"Bọn chị à..." Điền Mịch quay đầu, nhìn vào gương, chớp mắt nở nụ cười và nói, "Bọn chị gặp nhau tại một buổi biểu diễn âm nhạc dưới lòng đất."

Điền Mịch không nhắc đến lần gặp gỡ của họ tại bệnh viện, mặc dù chính xác mà nói đó mới là lần đầu tiên họ gặp mặt, nhưng điều thực sự kết nối cô với Úc Khanh lại chính là buổi biểu diễn dưới lòng đất đó, nên Điền Mịch mới chọn bắt đầu câu chuyện từ đây.

Điền Mịch vẫn nhớ, hôm đó là một ngày cuối tuần, cái tuần ngay sau khi cô và Úc Khanh rời khỏi bệnh viện không lâu.

Cô ngồi dưới sân khấu, xung quanh là đám đông không ngừng hò hét theo điệu nhạc rock and roll, còn cô thì ngồi dưới đó che miệng khóc nức nở. Tuy nhiên, bên cạnh cô cũng có không ít fan cuồng đến mức rơi nước mắt vì quá hứng khởi nên hành động của cô không quá nổi bật.

Cô khóc rất lâu, cho đến khi có người đưa cho cô một chiếc khăn tay.

Ban đầu Điền Mịch cứ tưởng là một cô gái nào đó, dù sao thời buổi này cũng chỉ có con gái mới mang theo khăn tay, nhưng khi cô quay đầu lại, chợt thấy người đưa khăn tay cho mình là một người đàn ông, lại còn là người đàn ông mà cô đã gặp vào tuần trước khi cô đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý.

Lúc đó đầu người đàn ông này còn bị băng bó, bây giờ dù băng đã tháo ra nhưng vẫn có thể thấy vết sẹo đang kết vảy trên trán.

"Lau đi này." Người đàn ông nhíu mày, mang vẻ mặt phức tạp nói với cô, rõ ràng là có vẻ không chịu được chất lỏng trong suốt hòa lẫn nước mũi và nước mắt của cô.

"Cảm ơn, tôi không cần đâu." Nhưng Điền Mịch lại trả lại cho anh chiếc khăn tay, và lấy ra một gói khăn giấy nói, "Tôi có giấy đây rồi."

"Tôi thấy cô khóc thảm thế cứ tưởng cô cũng thấy buổi biểu diễn này tệ kinh lên được." Người đàn ông nhận lại khăn tay, nhìn lên sân khấu nơi các ca sĩ đang như điên như dại, "Tôi thực sự... không thích loại âm nhạc này."

"Đúng là khá tệ." Điền Mịch cũng không thích lắm, cô hỏi người đàn ông, "Nếu anh không thích thì tại sao lại đến đây?"

"Gần đây tôi không vui, thư ký đưa tôi vé này bảo đi nghe nhạc biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn, nhưng tôi đến rồi bỗng thấy anh ta lừa tôi, tôi đang muốn về trừ lương anh ta đây." Âm nhạc trên sân khấu càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng hò reo của khán giả xung quanh cũng theo đó tăng cao, người đàn ông phải che tai, "Còn cô? Nếu cô cũng thấy tệ thì tại sao lại đến xem?"

Điền Mịch vừa nghe xong nửa đầu câu chuyện, khuôn mặt còn đang lệ rơi bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nghe thấy nửa sau lại bắt đầu khóc, vừa lau nước mũi vừa nói: "Ca sĩ chính trên sân khấu là bạn trai cũ của tôi."

"...Ồ." Người đàn ông đáp một cách ngượng ngùng, "Tôi không biết, xin lỗi."

"Không sao." Điền Mịch lại lau nước mắt.

Mặc dù âm nhạc và tiếng người xung quanh ồn ào đến mức đau tai, nhưng giữa họ lúc này lại cực kỳ yên tĩnh.

Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó nói tiếp: "Tôi tên là Úc Khanh."

"Có thể hơi bất ngờ, nhưng tôi cảm thấy mình đã gặp cô ở đâu đó."

Úc Khanh cũng cảm thấy câu nói của mình có hơi quái lạ nhưng anh thực sự cảm thấy cô gái này quen mắt, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị phủ nhận, nhưng cô gái lại đáp: "Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau vào tuần trước tại bệnh viện, tôi còn biết anh có một em trai tên là Úc Bùi."

Nghe đến tên Úc Bùi, Úc Khanh hơi căng thẳng, anh lập tức hỏi Điền Mịch: "Sao cô biết A Bùi?"

"Em ấy là học sinh của tôi, tôi đương nhiên là biết rồi." Điền Mịch lau nước mắt nước mũi nhìn anh, "Tôi tên là Điền Mịch, là giáo viên tiếng Anh của em ấy."

"À ra vậy..." Úc Khanh nghe xong càng thêm ngượng ngùng, nhưng anh cũng nhớ ra Điền Mịch là ai, chính là người con gái đeo khẩu trang mà anh gặp bên ngoài phòng khám khoa tâm lý.

Anh lại im lặng một lúc, sau đó bất ngờ hỏi Điền Mịch: "Vậy cô đến đó... để gặp bác sĩ tâm lý à?"

Họ gặp nhau lần đầu tiên tại cửa khoa tâm lý, xem ra cả hai người bọn họ đều đến đó để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Điền Mịch nghe vậy thì khóc lóc nói: "Tôi chia tay rồi, tôi và người trên sân khấu từ thời trung học đã ở bên nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu tôi tính ở lại tỉnh ngoài làm việc, còn gã tổ chức tour diễn khắp nơi, gã nói khi tour diễn xong sẽ trở về cưới tôi, ấy vậy mà khi trở về lại nói đã yêu người khác mất rồi. Chúng tôi chia tay, tôi trở về Nam Thành làm giáo viên, ai dè gã kia lại đến Nam Thành tổ chức tour diễn, tên chó đấy... Gã biết tôi chắc chắn sẽ đến đây mà."

"Cô tội quá." Úc Khanh thực sự không giỏi an ủi người khác, ngay cả em trai mình anh cũng không biết cách an ủi thì nói gì đến Điền Mịch, một người lạ không quen biết.

Điền Mịch khóc không thành tiếng, vài phút sau mới hỏi Úc Khanh: "Còn anh thì sao?"

Đây đã là lần thứ ba Úc Khanh im lặng ngày hôm nay, sau một hồi lâu, anh mới thở dài một hơi và nói: "A Bùi là học sinh của cô, vậy cô cũng biết em ấy nghỉ học mất nửa năm rồi nhỉ."

"Dạ."

"A Bùi nghỉ học là vì nhà chúng tôi có tiền sử bệnh tâm thần, mẹ tôi mắc chứng tâm thần phân liệt, lúc phát điên lên đã giết chết ba tôi, còn muốn giết cả A Bùi, A Bùi bị kích thích nên vẫn cứ ở trong bệnh viện để điều dưỡng." Úc Khanh kể lại quá khứ một cách nhẹ nhàng, không nhấn mạnh về tình trạng bệnh của Úc Bùi, "Tôi đến bệnh viện là để xem mình có mắc chứng phân liệt hay không."

Điền Mịch nhìn sườn mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy mình không thể khóc được nữa, bởi vì cô cảm thấy so với Úc Khanh, những trải nghiệm của mình thực sự không đáng để nhắc đến, vì vậy cô chỉ biết lắp bắp nói: "Vậy anh... cũng thật tội nghiệp..."

Nhưng Úc Khanh đột nhiên cười lên, nói: "Thực ra cũng chẳng sao, ba tôi không phải là người tốt, ông ấy có cái kết như vậy cũng do nhân quả mà thôi, còn mẹ tôi cũng đã nhận được hình phạt xứng đáng, tôi chỉ thấy thương em trai mình quá."

"Úc Bùi là một đứa trẻ ngoan, thành tích tiếng Anh của em ấy tốt lắm." Điền Mịch lau nước mắt nói.

"Đúng, tôi biết A Bùi vẫn luôn là một đứa bé ngoan mà."

"Sau đó, anh trai em đã dẫn chị rời khỏi buổi biểu diễn đó." Điền Mịch cười nói với Úc Bùi, cô đã lược bỏ quá trình hai người đến bệnh viện khám bệnh, chỉ kể cho Úc Bùi biết anh trai cậu đã lấy số liên lạc của mình, sau đó hai người nói chuyện cảm thấy rất hợp nhau, và cứ thế đến với nhau.

Thực tế, cô và Úc Khanh ban đầu hứa hẹn cùng nhau đồng cam cộng khổ chống lại trầm cảm, mối quan hệ của họ ngoài hợp nhau còn có những yếu tố khác, có lẽ là cùng nhau chờ trận tuyết ngày đông tan chảy, đồng hành cất bước tiến tới mùa xuân.

Nói cho cùng, cô thực sự cần phải cảm ơn người bạn trai tồi tệ kia mới đúng, anh ta sau đó thực sự không kiềm được đã gọi điện hỏi cô có đi buổi biểu diễn đó không, anh ta nói buổi biểu diễn đó là hát cho cô nghe, lúc kết thúc, anh ta đã tỏ tình với cô một lần nữa.

Sau khi Điền Mịch nhận cuộc gọi, cô đã nói với anh ta ba điều: Điều đầu tiên là, cô không thích nghe rock and roll, vả lại cô thấy anh ta hát rất tệ; điều thứ hai là cô thực sự đã đến buổi biểu diễn đó, nhưng cô mới nghe được một nửa đã đi về nên bỏ lỡ lời tỏ tình của anh ta; điều thứ ba chính là cô đã gặp được bạn trai hiện tại của mình ở buổi biểu diễn tối hôm đó, chẳng mấy nữa mà họ về chung một nhà rồi.

Sau khi nói xong, cô lập tức cúp điện thoại, block hết các phương thức liên lạc của bạn trai cũ.

"Cô Điền ơi cô cứ yên tâm ạ, anh Úc sẽ không phụ cô đâu." Cố Tranh nghe tới đó không nhịn được tức giận vỗ ngực nói, "Anh Úc yêu cô lắm đấy ạ. Anh ấy mời cả nhà em đến tham dự hôn lễ, ngày kết hôn của hai người là do ông nội em đi xem hoàng lịch rồi chọn rã đấy cô, ông bảo nếu hôm nay kết hôn thì chắc chắn hai người có thể đầu bạc răng long."

"Cảm ơn em." Điền Mịch cười đáp.

"Khụ khụ khụ, nhưng cô ơi, đợi lát nữa ba em mà có hỏi cô thành tích học tập của em, liệu cô có thể khen em vài câu được không ạ..." Cố Tranh nhỏ giọng, chắp hai tay trước ngực nhờ Điền Mịch, "Nếu ba biết thành tích thi cuối kỳ lần này chắc sẽ đập chết em ăn thịt mất. Hôm nay là ngày vui của cô, cô cũng không muốn thấy ba em đại khai sát giới đâu cô nhỉ?"

"Cô có thể đồng ý với em." Điền Mịch cười nói, Cố Tranh nghe vậy chưa kịp mỉm cười đã thấy cô tiếp lời, "Nhưng hôm nay tới tham dự lễ cưới đâu chỉ có mình cô, còn có bạn bè em với thầy Thiệu nữa mà."

"Dạ?!?" Cố Tranh sững sờ, chợt nhớ ra giáo viên chủ nhiệm Thiệu Thư của mình cũng ở đây.

"Vãi! Vãi! Vãi! Em chết mất thôi." Sau khi nhận ra, Cố Tranh hoảng hốt kêu ba tiếng, đoạn ném viu quả táo chạy ra ngoài, xíu nữa va phải Úc Khanh.

Úc Bùi thấy anh trai mình đi vào thì cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi anh và Điền Mịch nên dắt tay Lạc Trường Châu đi ra ngoài, phù dâu và makeup artist thấy vậy cũng nối gót theo ra.

"Trường Châu ơi, cậu học được cách thắt caravat này từ bao giờ thế? Hình như kết Windsor nhỉ? Nghe nói là thắt khó lắm đấy." Sau khi Úc Bùi ra ngoài, cậu ngắm nghía caravat của mình rồi hỏi.

"Dễ lắm." Lạc Trường Châu đáp, "Chỉ là hơi tốn thời gian so với những cách thắt khác thôi."

Úc Bùi hỏi: "Thế sao cậu không thắt cái đơn giản thôi?"

Lạc Trường Châu mỉm cười khi nghe cậu hỏi như vậy, hắn giơ tay nắm caravat của Úc Bùi rồi đột ngột kéo cậu về phía mình, thì thầm bên tai cậu: "Tớ học cách thắt khó như này là có nguyên nhân cả đấy."

Úc Bùi bị Lạc Trường Châu kéo một cái lập tức bổ nhào về phía hắn, cậu mất thăng bằng nên phải dựa vào ngực hắn mới có thể đứng vững.

Lạc Trường Châu thuận thế ôm eo Úc Bùi chặt hơn, hôn thùy tai cậu hỏi: "A Bùi có muốn đoán thử xem không?"

Úc Bùi ngẩng đầu nhìn hắn. Cậu và Lạc Trường Châu đang đứng ở chốn khá vắng người.

Úc Bùi và Lạc Trường Châu đã ở bên nhau được một thời gian dài, cậu cũng đã hiểu được một số thói quen của Lạc Trường Châu, cậu nhìn vào đôi mắt màu xanh lam đậm hơn của Lạc Trường Châu, biết rằng có lẽ hắn sẽ hôn cậu, nhưng cậu không muốn tránh né, thậm chí... cũng có một chút mong đợi, mi mắt cậu hơi run rẩy: "Tớ... tớ đoán không ra."

Lạc Trường Châu cong môi, như Úc Bùi nghĩ, hắn cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi Úc Bùi, nhưng tay kia lại kéo caravat của cậu, làm tung cái caravat của Úc Bùi ra. Hắn vừa hôn Úc Bùi, vừa nhỏ giọng thủ thỉ: "Mặc dù mình vẫn chưa tốt nghiệp nhưng tớ đã tưởng tượng ra hình ảnh chúng mình sẽ sống bên nhau như thế nào sau này rồi. Tớ nghĩ... nếu cậu mặc áo vest, tớ nhất định sẽ giúp cậu thắt caravat, như vậy, tớ có thể vừa hôn cậu mà vẫn có thể thắt caravat cho cậu rồi, vì vậy tớ sẽ chọn cái nút caravat phức tạp nhất và lại có thời gian thắt dài nhất..."

Úc Bùi nhìn Lạc Trường Châu, đắm mình vào trong ánh mắt sâu thẳm của hắn. Cảm xúc mềm mại trên môi rõ ràng tới thế, cậu có thể cảm thụ được hơi thở của Lạc Trường Châu, cũng có thể cảm nhận được động tác nhỏ nơi xương quai xanh của cậu, những ngón tay của Lạc Trường Châu đang cố ý chậm lại, thắt lại cho cậu chiếc kết Windsor phức tạp nhưng lịch sự.

Sau một nụ hôn sâu, cả hai đều cảm thấy hơi khó thở. Úc Bùi ôm cổ Lạc Trường Châu, nói với hắn: "Tớ không thích mặc áo vest lắm, có lẽ sau này tớ cũng không thường xuyên mặc áo vest, nhưng tớ thích... cậu hôn tớ... khi không cần phải buộc caravat cũng được mà..."

Câu cuối cùng cậu nói rất nhẹ, nói xong, khuôn mặt của Úc Bùi chợt ửng hồng mất tự nhiên, rõ ràng việc thổ lộ như vậy đối với cậu là một thách thức không nhỏ, nhưng cậu vẫn kiềm chế xấu hổ và nói ra.

Nụ cười trên mặt Lạc Trường Châu sâu hơn, cúi đầu chuẩn bị hôn Úc Bùi một lần nữa thì đột ngột bị Cố Tranh cắt ngang

"Các cậu chớ hôn nhau! Cho tớ mượn chỗ trốn tí!"

Cố Tranh tách hai người ra khỏi nhau, chạy về phía sau họ và đứng vững, sau đó kéo họ đứng chắn trước mặt trở thành một tấm khiên làm bằng thịt, sau đó len lén ngó qua khe hở để theo dõi tình hình.

Không xa đằng kia, ba Cố cầm một cây gậy đi đến phía phòng trang điểm, mặt đỏ ửng, hét to: "Cố Tranh! Thằng trời đánh nhà mày đi đâu rồi?!"

Bên cạnh ông Cố có một người đàn ông cao lớn đang cố gắng níu ông lại, đó là anh trai của Cố Tranh, Cố Tranh Vanh, anh đang lôi kéo khuyên nhủ ba mình: "Ba! Ba! Ba đã say rồi, mặt ba đỏ lên rồi đây này, về phòng chờ nghỉ ngơi một chút ba nhé!"

"Nghỉ ngơi đếch gì?! Đây không nhấp lấy một giọt rượu nào cả nhé, tao đang giận điên lên đây này, mày đừng có bắt chước mẹ mày che chở thằng ranh Cố Tranh kia, nó đáng bị ăn đập, đừng có cản tao lại! Thằng ranh kia đi đâu rồi, tao phải đánh gãy chân nó!"

Anh cả Cố tiếp tục ngọt nhạt: "Ba ơi! Nhưng nay là ngày tốt của Úc Khanh mà, ba bình tĩnh chút đi!"

"Tao sao mà bình tĩnh được! Thằng ranh con kia thi tiếng Anh 29 điểm! 29! Mày vẫn còn là anh nó đấy à! Không sợ mất mặt sao?! Điểm số như này bảo sao tao có thể cho nó đi Mỹ du học được, tống nó đến Châu Phi mới đáng!"

Anh cả Cố nghe xong nhọc nhằn đáp: "Ba ạ... Bây giờ Châu Phi tiếng Anh cũng phổ biến lắm ạ."

Ba Cố nghe vậy chợt im lặng, càng tức điên người: "Cố Tranh đâu? Tao muốn đánh chết nó!"

***

Tác giả có lời muốn nói: Cô Điền lấy nguyên mẫu từ một người bạn của tôi. Tôi có một người bạn tháng tư năm ngoái đã tự sát qua đời, cho đến nay tôi vẫn đau đáu mãi. Vậy nên tôi viết tặng cô ấy một cuộc sống hạnh phúc trong câu chuyện của mình, hy vọng trên thiên đường không có bệnh trầm cảm.

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trò Chơi Định Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net