Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốt xấu gì thì Cố Minh Huy cũng là bị Lục Chu đả thương, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy, ngoại trừ việc xuất phát từ giao tình bạn bè ra, cô cũng nên an ủi tâm hồn mong manh của Cố Minh Huy một tí.
Ngày hôm sau tỉnh ngủ, cô liền đánh một cuộc điện thoại cho Cố Minh Huy.
Không ai nghe máy.
Cô nhìn thời gian, đã 9 giờ sáng.
Chắc là vội đi công việc rồi, Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
Vì thế cô thả điện thoại xuống, không để chuyện này ở trong lòng.
Đơn giản rửa ráy mặt mũi, trang điểm nhẹ nhàng, xong xuôi liền đi ra ngoài tìm tổ nhân viên quay chụp, muốn xem xem có thể giúp đỡ được gì không.
Mấy ngày này ở chung, tuy rằng cũng không gọi là quá thân thiết, nhưng mọi người thật ra đều khá tốt, có khi thấy cô xách đồ nặng cũng chạy đến giúp một phen.
Chợt cô thấy được Tần Tranh.
Cô ấy ngồi trước camera, cả khuôn mặt tái nhợt, môi trắng bệch, mày nhíu lại, năm ngón tay gắt gao nhéo vào vạt áo trước bụng.
Thẩm Diệc Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh: "Chị sao vậy?"
Tần Tranh run rẩy trả lời: "Đau bụng, chị đến cái kia."
"À." Thẩm Diệc Hoan hiểu rõ vấn đề.
Cô nhìn một vòng quanh sân, ekip đã bố trí hoàn hảo, cô cũng không biết Tần Tranh muốn hiệu quả thành phẩm như thế nào, vì thế thu hồi ý định làm giúp chị ấy. Suy nghĩ một lát, chợt hỏi: "Nếu không em đi tới quân y hỏi xem có thuốc giảm đau không nhé?"
Tần Tranh gật đầu, nhẹ nói cảm ơn.
**
Ở những năm tháng cấp ba, tình nhân trong mộng của Thẩm Diệc Hoan là Trần Hạo, cho nên mới khát vọng trở thành một đại ca đích thực.
Nhưng cô lại là một người nhan khống*.
*Chỉ những người dễ xiêu lòng vì sắc đẹp.
Trong đời sống hiện thực, những "đại ca" đầu đường xó chợ này không có nhan sắc như Trần Hạo.
Quần áo lôi thôi lếch thếch, làn da bị phơi đến cháy đen, mở miệng ra là chửi bậy không khác gì "giang hồ mõm", không chịu học hành cho đến nơi đến chốn, phản xã hội, tổng thể vô cùng nông cạn.
Thẩm Diệc Hoan vô số lần cảm khái, nếu đi học có thể xách theo mã tấu, đứng giữa đám người, có lẽ cô sẽ trở thành người tình trong mộng của vô số thiếu nữ mất.
Nhưng Lục Chu lại vô cùng ghét bỏ loại ý tưởng này của cô.
Anh không muốn.
Mỗi ngày đều mặc đồng phục sạch sẽ, mùi bột giặt còn vương, khóa kéo kéo đến ngực, tóc cắt ngắn, đi học nghiêm túc nghe giảng, bài thi môn nào cũng xếp đầu.
Chỗ nào cũng không có chút phong vị của đại ca.
Năm cấp ba, cô chỉ duy nhất nhìn thấy bộ dáng Lục Chu phát hỏa đánh nhau là vào một buổi trời đông.
Thẩm Diệc Hoan là kiểu người không bị bà dì hành hạ, nhưng chỉ cần ngày trước đó uống rượu hay ăn lạnh là nhất định sẽ bị đau bụng kinh đến chết đi sống lại, lần đấy cô không nhớ rõ thời gian, vì thế nên bụng đau quằn quại.
Khi đó đối diện trường học cô có một con ngõ nhỏ, bọn lưu manh chuyên tìm học sinh đòi thu phí bảo hộ hay vất vưởng ở đấy.
Thẩm Diệc Hoan bởi vì lớn lên xinh đẹp, ở trường cũng rất nổi tiếng, mấy tên bên kia cũng nghe qua tên cô, nhưng cô đoạn thời gian ấy đến trễ về sớm, cho nên những người đã từng gặp qua cô cũng không nhiều.
Cô đi WC xong đi ra cổng trường, nhìn mấy tên lưu manh đang ngồi phía đối diện.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn cô chằm chằm, còn huýt sáo trêu chọc.
Thẩm Diệc Hoan ôm bụng, đau chết cô rồi, không thèm để ý đến bọn hắn, trợn mắt rồi đi hướng về nhà.
Mấy tên kia cho là cô dễ bắt nạt, lớn lên lại xinh đẹp, miệng bắt đầu phun ra mấy từ tục tĩu.
Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, quyết định thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lấy hết tiền trong ví của mình ra, hỏi: "Mấy người muốn bao nhiêu tiền, tôi cho."
"Ai da, ngoan vậy sao, người đẹp, em tên gì, cho anh làm quen tí."
Tên cầm đầu nhướng mày nhìn cô.
"..."
Thẩm Diệc Hoan cạn lời, cô phân vân bây giờ nên gọi người tới tẩn bọn này một trận hay là để đến ngày mai.
Nhưng bụng thật sự rất đau, làm cả người cô thoạt nhìn đều mềm mại, cho người ta một ảo giác dễ bắt nạt.
Tên lưu manh cười một tiếng, ngón trỏ nhẹ điểm vào cuống mẩu thuốc: "Em gái, hay là trước tiên cứ nói cho anh biết em học lớp nào đi?"
Cả lũ cười rộ lên.
Bỗng nhiên từ trên bức tường bên cạnh có người nhảy xuống, chân anh đạp lên những chiếc lá rụng đã khô quắt, tạo ra tiếng lào xào.
Ngày mùa đông, nhưng anh không kéo cao cổ áo, để lộ một đoạn xương quai xanh quyến rũ, tay áo xắn cao, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn kia.
"Ôi chao, đây là muốn hóa thân thành anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Một tên mở miệng cợt nhả.
Lục Chu không kiên nhẫn nhíu mày.
Nhặt một cây gậy gỗ chắc chắn, khẽ cầm trong lòng bàn tay ước lượng.
Tốc độ cực nhanh, bọn kia chưa kịp phản ứng, cánh tay Lục Chu đã vung tới, trực tiếp đánh vào mặt tên đầu sỏ.
Tên kia ngã trên mặt đầu, ho khan vài tiếng, "Làm con mẹ gì đấy, đây là người của mày sao?"
Khi đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, vẫn là thời điểm Thẩm Diệc Hoan đang theo đuổi Lục Chu, nhưng hôm nay hai người mới cãi nhau một trận, Thẩm Diệc Hoan cho anh là đồ đầu gỗ, vừa mới định không thèm theo đuổi tên ngốc này nữa.
Nghe tên kia hỏi, cô nâng mí mắt lên, cố ý nhìn Lục Chu nói: "Hình như em không phải là người của anh nha."
Tên lưu manh kia cười một tiếng, bắt được nhược điểm của anh, nói không lựa lời: "Ra thế, không có quan hệ gì mày còn tỏ vẻ anh hùng chó má gì, sao, mày là con chó theo đuôi cô ta?"
Lục Chu khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái.
Sau đó đi tới xách cổ áo tên kia lên, thanh âm nhàn nhạt: "Không chịu nói tiếng người đúng không."
Anh rũ mắt, ánh mắt không chút độ ấm, đuôi mắt sắc bén tràn ngập sự khinh miệt cùng trào phúng.
Sau đó liền xánh người lên, tung một cú đấm xuống.
...
Xử lý xong xuôi, Lục Chu đi đến trước mặt Thẩm Diệc Hoan, cổ áo hơi loạn, biểu tình lạnh nhạt hỏi: "Đau bụng?"
Thẩm Diệc Hoan vô cùng thẳng thắn: "Đau bụng kinh."
"..." Lỗ tai đỏ hết cả lên.
Cuối cùng, không biết Lục Chu nhặt được ở đâu ra cái xe đạp, chân dài vắt qua, quay đầu nhìn Thẩm Diệc Hoan, tuy không mở miệng bảo cô lên nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Trời vào đông, gió Bắc thổi phần phật, nhưng trời vẫn rất đẹp.
Ánh dương chói lọi xuyên qua kẽ đá cẩm thạch hằn xuống đất từng vòng sáng loang lổ.
Thẩm Diệc Hoan đứng không nhúc nhích: "Này mà anh thay bằng chiếc mô tô, có khi em lại càng yêu anh hơn."
Anh nhíu mày: "Không lên?"
"Lên chứ!"
Cô nhảy lên ghế sau, lại bị cấn đau, hít hà một hơi, duỗi tay ra vòng lấy chiếc eo nhỏ hẹp mà tinh tráng của người thiếu niên phía trước.
Đó là lần đầu tiên Lục Chu đưa cô về nhà.
**
Nhớ tới chuyện trước đây, bất tri bất giác cô đã tới phòng quân y.
Cô đẩy cửa đi vào, bước chân chợt khựng lại, Lục Chu và Hà Xán đứng cùng một chỗ, khom lưng ở đứng cạnh bàn, không biết đang nói chuyện gì, từ góc độ của cô nhìn qua, còn rất thân mật.
Vẫn là Lục Chu nghe được động tĩnh quay đầu nhìn qua.
Thẩm Diệc Hoan lập tức dời đi tầm mắt, nhìn qua phía Hà Xán.
Hà Xán: "Tới tìm tôi sao, làm sao vậy?"
"Tôi tới hỏi một chút, chỗ này có thuốc giảm đau không?"Thẩm Diệc Hoan nói.
"Có, để tôi đi lấy cho cô."
Hà Xán nói rồi đẩy cánh cửa nhỏ đi vào trong lấy thuốc.
"Em sao vậy?" Đỉnh đầu truyền đến một thanh âm nặng nề, mang theo chút giọng mũi.
Thẩm Diệc Hoan nhìn hướng Hà Xán đi, nói trong lòng không có chút khó chịu là giả.
Từ cuộc điện thoại của ba Lục Chu ngày hôm qua, cô cũng nghe được chút ít, hình như bọn họ đều tác hợp Lục Chu với Hà Xán.
Cô nhàn nhạt nói: "Không phải em, là chị Tần Tranh, em giúp chị ấy tới lấy thuốc."
Hà Xán cầm thuốc đi ra, thuận tiện nói cho cô cách dùng.
Thẩm Diệc Hoan cảm ơn, không thèm liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, xoay người rời đi.
**
Đem thuốc tới cho Tần Tranh.
Qua mười phút thuốc liền phát huy tác dụng, tuy không quá tốt nhưng cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ để tiếp tục quay chụp.
Quay được một lúc liền nghỉ ngơi.
Tần Tranh liếc mắt nhìn bộ dáng không có tinh thần của Thẩm Diệc Hoan đang ngồi bên cạnh.
Công việc của bọn họ không giống nhau, việc của Thẩm Diệc Hoan đã hoàn thành, cô cũng chỉ chạy tới đây xem một cái, chạy đi chạy lại khắp nơi, hiếm thấy bộ dáng ủ rũ như hôm nay.
"Em sao thế, tâm tình không tốt?" Tần Tranh hỏi.
"A." Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn cô, "Không, có chút buồn thôi."
Tần Tranh cười: "Mùa hè cũng qua rồi, buồn gì nữa."
"Chị Tần Tranh, em hỏi chị chuyện này." Cô ngồi xổm trên mặt đất, dịch hai bước sang cạnh Tần Tranh, "Nếu có hai người, một người là người chị thích, người còn lại mọi mặt đều xứng với chị, ba mẹ chị cũng rất thích, chị sẽ chọn người nào?"
Thẩm Diệc Hoan hỏi cô vấn đề như vậy, cô quả thực có chút bất ngờ.
Tần Tranh nghĩ nghĩ, trả lời: "Đương nhiên sẽ chọn người chị thích, thế nhưng nếu là kết hôn, vẫn phải suy xét đến rất nhiều vấn đề thực tế, người mọi mặt đều xứng với em có lẽ sẽ thích hợp hơn người em thích, nói không chừng hôn nhân cũng sẽ hạnh phúc hơn."
Cô nói đúng trọng tâm.
Trong lòng Thẩm Diệc Hoan kỳ thật cũng biết.
Nhưng sao trong lòng cô càng ngày càng buồn vậy.
Tới buổi tối, lúc ăn cơm chiều trong nhà ăn, cô không thấy Lục Chu đâu, hết ngày cô lại tới quân y một chuyến.
Hồi sáng Hà Xán đưa cho cô hai viên giảm đau, Tần Tranh đã ăn xong rồi, Thẩm Diệc Hoan lo lắng ngày mai chị ấy còn đau nữa, sau khi tắm rứa xong lại tới phòng quân y.
Đi được nửa đường thì gặp Hà Xán.
"Cô tới lấy thuốc à." Hà Xán đưa thuốc giảm đau trong tay đưa qua, cô nàng vốn là tính đưa đến cho cô, "Bụng cô đau sao?"
"Là chị Tần Tranh, bà dì tới."
Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, lại nói cảm ơn.
"Chờ một chút." Hà Xán gọi cô.
"Sao thế."
"Cô biết Lục Đội anh ấy..." Cô nàng ngừng lại, liếc mắt nhìn Thẩm Diệc Hoan một cái, "Thôi, không có gì."
Thẩm Diệc Hoan: "Anh ấy làm sao?"
"Phát sốt, sốt cao." Hà Xán thở dài, "Cô và anh ấy rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ."
Cô nàng vốn dĩ không nghĩ tới việc sẽ hỏi.
Tốt xấu gì từ nhỏ đến lớn cô nàng đều rất ưu tú, niềm tự tôn cùng lòng kiêu ngạo đều có, bị từ chối đã đủ mất mặt rồi, bây giờ cư nhiên lại còn muốn khơi thông quan hệ giúp bọn họ.
Nhưng cô nhìn Lục Chu phát sốt cao, Thẩm Diệc Hoan lại chẳng quan tâm, thậm chí mắt cũng không thèm liếc một cái, cô có chút đau lòng.
Cô cho rằng Thẩm Diệc Hoan cũng thích Lục Chu, cho rằng buổi tối thấy bọn họ trên hành lang ý là hai người đã ở bên nhau, nhưng Lục Chu phát sốt, trừ bỏ mấy chiến hữu tới thăm nom, còn Thẩm Diệc Hoan lại không biết gì.
...
Thẩm Diệc Hoan từ miệng Tần Tranh mới biết được, trong ba năm cô không xuất hiện trong cuộc đời của Lục Chu, có xảy ra một số chuyện.
Sở dĩ năm Lục Chu 25 tuổi đã có thể ngồi lên vị trí hiện tại, là bởi vì anh được phái tới quân doanh này, hơn nữa còn nhận được nhiệm vụ rất quan trọng.
"Nhiệm vụ gì?" Thẩm Diệc Hoan cảm giác được thanh âm mình đang run rẩy.
"Cụ thể tôi cũng không biết, chỉ nghe cậu tôi nói." Hà Xán nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, giải thích, "Chính là Phùng Tư Lệnh, cậu tôi bảo nhiệm vụ kia cơ bản là rất dễ mất mạng, bọn họ là chiến sĩ biên phòng, có khi có sẽ được phân công rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, lần đó độ nguy hiểm của nhiệm vụ kia đặc biệt cao, vốn dĩ quân doanh còn đang do dự nên phái ai đi."
"Là Lục Đội chủ động xin ra trận, nói anh ấy đi."
Trái tim Thẩm Diệc Hoan như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt.
"Trên người anh ấy có rất nhiều vết thương, tôi không biết cô đã nhìn thấy hay chưa, nhưng những vết thương ấy, số ít là hai năm gần đây mới lưu lại, còn đa số là bị lúc đó."
Cô nhíu mày, thanh âm run rẩy: "Cái gì..."
"Sau khi trở về, quân doanh liền tìm bác sỹ tâm lý cho anh ấy, là bác sỹ chuyên nghiệp chuyên trị liệu tổn thương tâm lý sau chiến trường."
"Lúc đại học tôi cũng có học qua về tâm lý trị liệu, cũng biết bác sỹ chữa trị cho Lục Đội, vấn đề cơ mật quân sự tôi không thể hỏi nhiều, nhưng tôi biết, vì trong chiến tranh gián điệp anh phụ trách chuyên môn, lúc bị bắt bị các chiến sĩ bên đó đả kích tâm lý."
Thanh âm Hà Xán trước sau đều nhàn nhạt, nhưng nội dung lại giống như một cây búa lớn, bổ vào đầu Thẩm Diệc Hoan.
Cô biết Lục Chu ở đây sống nhất định không được tốt lắm.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng nơi đây lại có hiện thực khủng bố tàn nhẫn như vậy.
"Vậy bây giờ..."
"Điều trị tâm lý đã kết thúc, cũng đảm đương chức đội trưởng, hẳn là không có gì nghiêm trọng, nhưng mà loại tổn thương tâm lý này, khả năng khỏi hẳn là rất nhỏ, xác suất tái phát cũng lớn."
Khoảng thời gian này Hà Xán tiếp xúc với Lục Chu, cũng có thể cảm nhận được sự trầm mặc cùng áp lực của anh.
Thẩm Diệc Hoan im lặng hồi lâu, hỏi: "Hiện tại anh ấy đang trong phòng quân y sao?"
Hà Xán gật đầu.
...
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Cô chạy một mạch đến trước cửa phòng quân y mới dừng lại, tay đặt lên then cửa bình ổn lại hô hấp.
Trong phòng, Lục Chu ngồi trên ghế, người đắp một chiếc chăn mỏng, trên đỉnh có treo bình nước muối, kim tiêm cắm nơi mạch máu trên mu bàn tay anh.
Đã rất lâu rồi Lục Chu chưa đổ bệnh.
Không biết là vì mắc mưa hay là nghỉ ngơi không đủ, sáng hôm nay đầu anh choáng váng, sờ lên thì nóng một mảng.
Anh vốn dĩ không mấy quan tâm, thẳng đến lúc kết thúc huấn luyện buổi sáng mới cảm thấy chịu không nổi.
Tới đây đo nhiệt độ, nóng tới hơn ba chín độ.
Nghe được tiếng chạy bên ngoài, anh mở mắt, phát sốt làm năng lực phản ứng của anh cũng chậm lại, qua hai giây mới phản ứng lại tiếng bước chân kia, hình như là Thẩm Diệc Hoan.
Anh đối với Thẩm Diệc Hoan quá quen thuộc, có thể rõ ràng phân biệt được tiếng bước chân của cô.
Ngẩng đầu nhìn hướng trước cửa, liền nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đẩy cửa tiến vào.
Bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh, chưa nói gì, đi thẳng đến chỗ anh ngồi cúi xuống.
Thành thạo ôm cổ anh, mười ngón tay đan sau cổ, dùng trán mình khẽ cụng vào.
Rất nóng.
Thẩm Diệc Hoan lẩm bẩm: "Sao lại nóng thế chứ."
Cô chạy quá nhanh, còn đang thở gấp, thở ra một luồng khói trắng, phả vào nơi cổ của Lục Chu tạo thành một tầng hơi nước mỏng.
Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống, Thẩm Diệc Hoan một thân lạnh băng chui vào trong ngực Lục Chu, ý tứ lấy lòng, hai tay ôm lấy cổ anh không buông.
Lục Chu nắm cổ tay cô kéo ra, sợ mình lây bệnh cho cô.
Thẩm Diệc Hoan lại cho rằng anh muốn đẩy mình ra, càng thêm dùng sức ôm, được một tấc lại muốn tiến một thước, đem đầu gối đặt nơi cạnh đùi anh, cả người sáp vào.
Hô hấp Lục Chu ngừng hai giây.
Cúi đầu nhìn cái ót trắng ngần của tiểu cô nương, ngón tay đột nhiên không biết nên đặt nơi nào.
Thẩm Diệc Hoan ôm cổ, ở bên tai anh thở nhẹ, bộ dáng rất ngoan ngoãn, còn lấy đầu cọ cọ vào người anh, đứt quãng nói gì đó.
Anh bình ổn lại hô hấp, rốt cục cũng nghe rõ được lời nói Thẩm Diệc Hoan nhẹ giọng thủ thỉ bên tai mình.
Một câu rồi lại một câu.
"Em xin lỗi."