Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều tan học, lúc ăn cơm ở nhà ăn, Bạc Nhiễm Nhiễm nhớ lại chuyện trên đường bị một nữ sinh chặn lại.
Nữ sinh đó có tóc đen nhánh rối tung ở trên vai, chỉ dùng một chiếc kẹp hồng để cố định, trên mặt trát một lớp phấn nền mỏng, mặc một chiếc váy hoa xanh nhạt, nhìn qua thật đơn thuần xinh đẹp. Nhưng mà nói chuyện lại vô cùng kiêu ngạo:
"Cô chính là Bạc Nhiễm Nhiễm? Đi theo tôi, tôi có việc cần tìm cô."
Trần Diệu Nhi đi về phía trước mấy mét, phát hiện Bạc Nhiễm Nhiễm vẫn đứng tại chỗ, quay đầu không kiên nhẫn hét về phía Bạc Nhiễm Nhiễm: "Thất thần cái gì, đi nhanh lên, cô không phải em gái Bạc Hinh Vinh sao?"
Nghe tới ba chữ Bạc Hinh Vinh, sắc mặt Bạc Nhiễm Nhiễm liền thay đổi, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhấc chân chạy về phía cô ta.
Trên sân thượng.
Ánh chiều hoàng hôn chiếu xuống khiến người khác cảm thấy lung linh huyền mỹ.
Còn Bạc Nhiễm Nhiễm lại chẳng thấy dễ nhìn chút nào. Bạc Hinh Vinh ngồi xổm ở một góc, khóc lóc như mưa, tóc rối tung, trên chân là một mảng xanh tím như bị đánh. Đứng bên cạnh là bốn nam sinh, một nam sinh ngồi trên ghế, ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa nhưng dưới chân đã có rất nhiều miếng lọc dầu. Nữ sinh dẫn cô lên đây rồi trực tiếp đi tới ngồi lên đùi nam sinh đó.
"Bạc Nhiễm Nhiễm có tiền, số tiền tôi thiếu cô ta sẽ trả cho các người, Trần Diệu Nhi, tôi thật sự biết sai rồi, cô mau kêu người thả tôi đi."
Bạc Hinh Vinh đang tuyệt vọng bỗng nhìn thấy Bạc Nhiễm Nhiễm liền sáng mắt gào to. Trần Diệu Nhi rúc vào lồng ngực của bạn trai, lạnh lùng nói:
"Tôi mặc kệ mấy người ai có tiền nhưng hôm nay nếu không trả đủ Bạc Hinh Vinh, cô đừng trách tôi không nể tình bạn học."
"Có, có, tôi còn tiền." Cơ thể Bạc Hinh Vinh theo bản năng run lên, bò dậy vọt tới trước mặt Bạc Nhiễm Nhiễm, giơ tay lục lọi túi quần của cô, còn hung dữ nói:
"Tiền đâu, mau lấy tiền ra đây. Bạc Nhiễm Nhiễm em sẽ không thấy chết mà không cứu chứ! Chị là chị của em mà!"
Bạc Nhiễm Nhiễm né tránh động tác của Bạc Hinh Vinh, trong lòng đã sớm chết lặng. Trước kia cũng không phải không có chuyện tương tự xảy ra, mỗi lần như vậy Bạc Hinh Vinh đều sẽ lôi cha nuôi ra nói, lúc đó Bạc Nhiễm Nhiễm không đành lòng, sinh ra áy náy nên đưa tiền đưa cho Bạc Hinh Vinh.
Bạc Hinh Vinh chính là điển hình việc muốn sống sang nhưng mệnh thì mỏng hơn giấy bạc. Rõ ràng trong nhà không có tiền, cô ta lại ăn xài hoang phí, đồ thì phải mua đồ hiệu, tiền dùng không đủ thì mượn. Tới lúc người ta đòi thì thoái thác, tiếp tục mượn bên đông đắp bên tây, cuối cùng nợ nần càng ngày càng chồng chất.
Chủ nợ đòi cô ta không được thì lại tìm tới Bạc Nhiễm Nhiễm.
"Vì sao tôi phải trả nợ cho kẻ ngu xuẩn như chị?" Bạc Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nhìn Bạc Hinh Vinh, trên người cô không có tiền mặt, điện thoại cũng để ở phòng học.
Mặt Bạc Hinh vinh dữ tợn, nắm chặt tay Bạc Nhiễm Nhiễm, buông ra những lời khẩn cầu dối trá: "Nhiễm Nhiễm em đừng như vậy, coi như là cho chị mượn được không? Chỉ cần tám nghìn mà thôi."
Tám nghìn mà thôi?
Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn lướt qua, váy áo trên người Bạc Hinh Vinh điều là hàng hiệu mẫu mới nhất, giá ít nhất cũng phải năm chữ số.
Thiếu người khác tiền, còn dám khoe khoang đắp trên người đống đồ giá trị thế kia, chủ nợ không tìm tới cửa đòi tiền mới là lạ.
Trần Diệu Nhi không kiên nhẫn nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm: "Nếu hai người là chị em thì cô trả tiền thay Bạc Hinh Vinh đi."
Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Diệu Nhi giống như vừa nghe chuyện cười. "Tôi không có người chị gái tiêu xài hoang phí như vậy."
"Cô.." Trần Diệu Nhi bị đá trả, bĩu môi làm nũng với Đồng Phi Dương: "Phi Dương, em không còn cách nào, anh giúp em giải quyết đi."
Đồng Phi Dương thấy hai chị em chia rẽ, giận dữ đứng dậy tới trước mặt Bạc Hinh Vinh túm lấy một tay của cô ta đẩy ra. Trọng tâm Bạc Hinh Vinh không vững liền té nhào xuống đất, lòng bàn tay cọ vào nền trần xi măng, tróc mất một mảng, miệng vết thương nóng rát rất đau.
Cô ta sao có thể là đối thủ của Đồng Phi Dương, cũng không dám hó hé nửa lời với Đồng Phi Dương nên chỉ dám mắng Bạc Nhiễm Nhiễm: "Tôi hận cô Bạc Nhiễm Nhiễm! Mẹ tôi nói không sai, cô chính là con sói mắt trắng, năm đó ba tôi không nên cứu cô!"
Bạc Nhiễm Nhiễm cau mày, lạnh mặt đứng một bên, không tiến lên ngăn cản Đồng Phi Dương. Cô tận mắt thấy cảnh hắn lấy giày da dẫm lên ngón tay Bạc Hinh Vinh, tiếng mắng chửi của Bạc Hinh Vinh ngày càng nhỏ, nỗi đau đến tận xương khiến cô ta hôn mê bất tỉnh, trên mặt đẫm mồ hôi, tóc rơi tán loạn trên trán, trông rất khổ sở tội nghiệp.
"Đủ rồi!"
Vào thời điểm mấu chốt, Bạc Nhiễm Nhiễm tiến tới đẩy Đồng Phi Dương ra, mục đích của cô chỉ là để Bạc Hinh Vinh bị giáo huấn chứ không phải để Đồng Phi Dương dẫm nát tay cô ta.
Đồng Phi Dương cười lạnh một tiếng: "Muốn trả tiền thay Bạc Hinh Vinh?"
Bạc Nhiễm Nhiễm lắc đầu, chậm rãi nói từng chữ:
"Cô ta nợ đương nhiên phải để cô ta tự trả nhưng nếu cậu còn tiếp tục dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì tôi phải ra tay ngăn cản."
Sắc mặt Đồng Phi Dương tối sầm lại, giận dữ hét lên: "Mày chơi tao à? Đừng tưởng tao không động tay với con gái."
Ngay Khi Đồng Phi Dương sắp động thủ với Bạc Nhiễm Nhiễm, một giọng nói trầm thấp lạnh băng vang lên "Đồng Phi Dương, người của Mục Lê tôi cậu cũng dám động."