Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chạy Đằng Trời !
  3. Chương 12
Trước /73 Sau

Có Chạy Đằng Trời !

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Truyện được đăng tại mTruyen.net

Lục Tiến gật đầu với anh ta, ôm Sơ Vân chuẩn bị đi vào nhà gỗ.

Chàng trai trẻ tuổi khoanh hai tay, nghiêng người muốn nhìn hình dáng của thiếu nữ trong lòng hắn.

"Euler, đây là của tôi." Lục Tiến dùng ánh mắt cảnh giác nhìn liếc anh ta một cái.

"OK, cô gái của cậu, tôi không nhìn." Chàng trai trẻ tuổi khoa trương giơ hai tay lên kéo dài giọng nói.

Lục Tiến hoàn toàn không có phản ứng nào trước nụ cười ngả ngớn phóng đãng của anh ta, cẩn thận bế cô vào nhà.

Thấy Lục Tiến bế người vào nhà gỗ, chàng trai trẻ thu hồi nụ cười lại, ngồi trở lại chiếc ghế trước nhà gỗ thoáng mát.

"Cô bé, tới đây." Anh ta vẫy vẫy tay với cô bé đứng trước căn nhà gỗ, dùng giọng nói tiếng trung kì lạ nhưng cũng không quá khó nghe. Tiểu Huyên nhìn trái nhìn phải một lát mới hiểu được anh ta đang gọi mình nên nhút nhát đi về phía trước.

"Hì hì hì, nhỏ như vậy ngực còn chưa phát triển hết ấy nhỉ? Chơi như vậy thì có ý nghĩa gì? Các người tìm thấy ở đây thế này?" Euler bắt lấy cái cằm nhỏ của cô bé, quay vài vòng, vẻ mặt có hơi thất vọng lắc đầu.

Gương mặt của cô bé này kia khá được nhưng vì còn nhỏ tuổi, thân hình cũng còn nhỏ nên vẻ mặt còn mang theo chút ngây thơ. Bởi vì trên đường lại vất vả nên tóc tai lộn xộn lại rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ mệt mỏi, cánh môi vốn hồng nộn cũng bắt đầu khô nứt.

Thật không hiểu vì sao có một số tên trong doanh trại này lại có khẩu vị như vậy?

Muốn anh ta nhìn đến thì vừa phải là phụ nữ lại còn phải chân dài ngực bự mới có cảm giác.

Cô bé bị anh ta dò xét như hàng hóa, cặp mắt của anh ta lộ ra vẻ tà khí khát máu khiến cô bé không nhịn được phải run lên nhưng vẫn nhớ lời Sơ Vân dặn cố gắng trấn định. Chỉ vì sợ hãi nên giờ khắc này đôi mắt to như đang có một dòng nước chảy qua, giống hệt như ngọc lưu ly khiến đàn ông ai thấy cũng phải giật mình.

"Đứa này, chúng tôi chỉ giao hàng theo đơn đặt hàng thôi." Mấy tên lính vác súng trên vai, đạn lên nòng đứng canh chung quanh căn nhà gỗ, gã đàn ông trung niên không dám lên tiếng, chỉ đứng trước bãi đất trống chần chờ trả lời anh ta nhưng trong lòng lại không ngừng bồn chồn. Vùng đất trống này thuộc phạm vi cai quản của lão Côn, nhưng mấy người đến nhận hàng này gã lại không nhận ra một ai cả! Vì sao thiếu niên dẫn đường lại có vẻ rất quen thân với đám người này? Chuyện gì đang diễn ra đây?

"Chỉ cần lão Côn thích thì dù có còn nhỏ đi nữa cũng có thể đưa đến." gã miễn cưỡng kìm nén vẻ hoảng sợ, xoay người qua tỏ vẻ rất có thành ý với đối phương.

"À, mấy người cũng rất biết làm việc đấy, có thể khiến A Tiến đồng ý dẫn mấy người đến đây thật sự cũng không phải chuyện nhỏ đâu." Euler thu tay lại, phất tay gọi người đến mang cô bé mặt mũi đã trắng bệch sang một bên, nhìn lướt qua gã trung niên nheo mắt cười thành tiếng. Rõ ràng là lời tán thưởng nhưng anh ta nói ra lại vô cùng âm trầm.

Gã trung niên chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, có cảm giác không ổn. Gã thấp bé thấy người mua hình như không hài lòng với cô bé kia, sợ không thu tiền được nên vội vã tiến lên một bước.

"Hai con bé này đều do chúng tôi tuyển chọn trong cả nghìn đứa, cực phẩm cả đấy!" Chưa nói hết câu sau thì đã bị gã trung niên kéo lại.

"Vậy thì vất vả cho các người rồi!"

"Chỉ là món quà của các người lão già kia không có phúc cũng không còn mạng mà hưởng nữa rồi, à, bây giờ lão còn thừa lại bao nhiêu nhỉ?" Euler nghiêng đầu suy nghĩ, người bên cạnh lập tức nói tiếp: "Lão già này nhiều thịt, Tiểu Sài ăn đến sáng hôm nay mà cũng mới gặm được có hai cái đùi."

Hai chân gã trung niên run lên, chỉ cảm thấy một luồng khói từ đỉnh đầu từ từ chạy dọc xuống xương sống. Gã giương mắt lên nhìn chàng trai đầy tà khí ngồi trên ghế, khóe miệng không ngừng run rẩy. Gã thấp bé dữ tợn phía sau gã đang chờ đối phương trả tiền, nghe vậy cũng trợn tròn hai mắt.

"Tin tức truyền đi hơi chậm cho nên rất nhiều người vẫn chưa biết, hôm nay quân đồng minh đã đổi chủ rồi. Thật là khó cho các người, còn vượt sông vượt núi mà đưa món điểm tâm này đến cho lão, hiện giờ thì mặt của lão đã bị chó sói gặm hết rồi, muốn ăn à, chỉ sợ là có lòng mà không đủ lực thôi." Euler cười tủm tỉm nhìn hai gã từ từ nói, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý không nói nên lời.

***

Trong mơ màng, Sơ Vân bị bế vào căn nhà gỗ rách nát, sau đó bị đặt lên sàn nhà đầy bụi bẩn trong phòng. Một đôi bàn tay mạnh mẽ đưa đến phần cổ của cô, cởi từng cái nút áo được cài kín đáo của cô xuống. Sau đó bàn tay kia hơi dùng sức giật vạt áo trước ngực cô ra, bắt đầu cởi quần cô ra. Cô mở to mắt, hoàn toàn không còn sức ngăn cản. Bàn tay kia bắt đầu dùng khăn ướt chà lau thân thể cho cô, đầu tiên là cổ, rồi đến ngực, dưới nách, sau đó bàn tay kia lại đi xuống dưới, đi vào trong bụng.

"Đừng mà" cô phát ra lời cự tuyệt yếu ớt. Da thịt nóng hổi đụng phải nước mát nên thư thái rất nhiều, nhưng khăn mặt thô ráp lại khiến da thịt non mềm đỏ lên. Cô bỗng dưng khó chịu uốn éo eo.

Hắn nửa quỳ trên sàn nhà, tay cầm khăn ướt, hơi thở dày đặc. Cô gái bị hắn làm cho quần áo lộn xộn nằm trên mặt đất. Bộ quần áo thô ráp không thể che hết vẻ trẻ trung xinh xắn của cô, vòng ngực tinh tế, nụ hoa hồng hồng, từ vạt áo nhìn xuống dưới dường như có thể nhìn thấy vùng cấm địa của thiếu nữ khiến cho người ta miệng khô lưỡi đắng, thèm khát đôi môi bởi vì sốt cao mà kiều diễm mềm mại của cô. Đẫy đà tinh tế lại mềm mại thanh khiết, phảng phất như nhấm nháp vào sẽ rất mê người.

Bởi vì khăn mặt thô ráp nên cặp ngực bị lau qua bắt đầu đỏ ửng lên, cực kì giống như vừa bị người khác xoa nắn thật mạnh.

Ngực Lục Tiến phập phồng, ánh mắt như sói tham lam nhìn thiếu nữ xinh đẹp nằm dưới, trong đầu không ngừng cuồn cuộn một ý niệm cuồng dã. Hắn muốn chà đạp cô! Muốn mở tung hai chân cô ra, nắm lấy vòng eo nhỏ của cô mà làm chuyện phóng đãng! Cuồng nhiệt rong ruổi, phóng đãng chà đạp! Khiến cho cô phải giãy giụa, rên rỉ, cầu khẩn!

Hắn cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của cô, cẩn thận mút nhẹ, xúc cảm mềm mại như đang hôn hai cánh hoa.

Cô phát ra tiếng ngâm khẽ, phản ứng yếu ớt cho hắn biết cô đang bị bệnh, không thể chịu nổi sự nhiệt tình của hắn. Cánh tay cứng rắn cùng cơ thể căng chặt của Lục Tiến buông lỏng, bàn tay nắm chặt khăn mặt cũng nổi gân xanh. Sau đó hắn ảo não than nhẹ, gắng gượng tiếp tục nhẹ nhàng lau chùi cho cô công chúa đang sốt cao bên cạnh hắn. Sau khi tiến hành hạ nhiệt xong, hắn bế cô ra khỏi nhà gỗ.

"Euler, tôi cần bác sĩ." Cô gái trong lòng mềm như bông vải, khiến hai tay hắn nhẹ như không.

"Không thành vấn đề." Euler hơi nhướn mày, kinh ngạc nhìn hắn. A Tiến chơi phụ nữ cũng quen thuộc như nghịch súng mà cũng đưa phụ nữ đi khám bác sĩ à? Hắn bị cái quỷ gì nhập vào thân rồi à? Nhưng anh ta không hỏi gì, chỉ gật đầu sai người đi thông báo để bác sĩ trong trại chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc Tiến quét mắt qua hai gã đàn ông đầu đầy mồ hôi đứng trên bãi đất trống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Hắn bế cô đến gần một chiếc xe sau đó xoay người lại nhìn hai gã, có vẻ mỉa mai, cũng có vẻ tính toán.

Gã trung niên đứng yên một chỗ, không dám động đậy chút nào, trong lòng thầm kêu khổ. Cứ tưởng rằng lần này mặc dù mất hai đứa đàn em nhưng tốt xấu gì mang hai đứa con gái này tới cũng lấy được một món tiền lớn. Ai ngờ giờ đã đưa hàng đến nhưng người mua lại đi đời mất rồi! Vốn định tìm cơ hội xử lí thằng nhãi này, mà giờ người lại là của bên nó! Lần này không phải là tự mình tìm đến cửa chết sao?

"Lên xe, trở về doanh trại." Euler ra lệnh, binh lính ẩn chung quanh rừng cây cũng bắt đầu chuẩn bị trở về .

"Hai người có thể đi được rồi." Lục Tiến nói với hai gã.

Gã trung niên mang vẻ mặt vui mừng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn có vẻ sợ vì suýt mất mạng.

"Cho các người hai mươi giây, nếu có thể chạy vào trong khu rừng kia tôi sẽ tha cho các người." Lục Tiến mỉm cười chỉ về phía khu rừng rậm đối diện. Hai gã đàn ông ngẩng đầu lên, thái dương lăn dài một dòng mồ hôi lạnh.

"Cậu em đúng là biết nói đùa." Gã trung niên chỉ thấy chân nhũn ra, cố cười nói, nhưng cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Mười chín, mười tám..." Lục TIến căn bản không để cho chúng có cơ hội hiểu ra đã bắt đầu đếm ngược.

"Mày...cái thằng chó đẻ này!" Gã thấp bé nổi giận gầm lên.

"Chạy đi" Gã trung niên tuy không biết vì sao thằng nhãi này muốn giết mình nhưng gã biết hiện giờ tuyệt đối không phải đang đùa giỡn nên kéo gã thấp bé một cái rồi xoay người chạy như điên về phía rừng cây! Bóng lưng chạy trối chết của hai gã khiến binh lính phải cười ồ lên.

"Mười, chín, tám" Trên mặt Lục Tiến vẫn giữ nụ cười tàn nhẫn, tay duỗi ra bên cạnh, cầm trong tay một cây súng bắn tỉa XM19.

"Năm, bốn..." aizz, xử lí tên nào trước đây?

"Được rồi, mày trước đi." Người đã bị hắn dọa cho phát khóc, thật là đáng chết.

Hắn tránh đi bộ vị trọng yếu, nhắm vào gã đàn ông thấp bé.

"Bụp!" Khẩu súng đã gắn thiết bị giảm thanh nặng nề vang lên, viên đạn mang theo mùi vị tử vong gào thét xuyên qua giữa hai đùi gã. Gã đàn ông bị cường lực của viên đạn hất bay lên, giữa không trung chân bị bắn gãy, cả người bay xa mấy mét, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, thổi tung một tầng bụi trên mặt đất. Đến lúc này máu mới chảy ra, phun trào như một thác nước rầm rì chảy ra ngoài. Trong nháy mắt cả người dưới của gã thấp bé đẫm máu tươi! Gã bị rớt xuống mặt đất miệng mở to, nửa ngày sau mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, "Á....."

"Tao chửi con mẹ này chứ!!!!" Gã trung niên bi phẫn quay đầu lại la to! Khẩu súng nhắm ngay vào gã trung niên vừa rống giận vừa chạy trốn.

Thằng nhãi này muốn giết gã, vậy mà gã còn ngu ngốc chửi hắn, gã đã quên mất thính lực của tên này rất tốt.

"Bụp!" Lại một tiếng súng vang lên.

Gã bị viên đạn xuyên qua bụng, nặng nề văng vào một gốc cây đại thụ xanh rờn, sau khi lưng bị nổ tung nội tạng văng khắp mặt đất chung quanh cây. Trước khi chết gã thốt lên lời chất vấn, gã đã nghĩ mà không ra đã đắc tội với tên này chỗ nào mà ngay cả đường sống hắn cũng không cho bọn họ?

Vì sao à? Từ ngày các người làm cái việc buôn người này thì đã tự chú định sẽ có ngày các người chết không được yên lành.

Lục Tiến thỏa mãn nhìn hai người đẫm máu nằm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh kêu gào thảm thiết yếu dần, ném khẩu súng lại cho tên lính phía sau rồi kéo cửa xe nhảy lên xe.

Binh lính đã quen nhìn thấy mấy trò này nên đều lần lượt lên xe, vài chiếc xe quân dụng nhanh chóng chuyển hướng đi về phía doanh trại.

Lục Tiến nâng đầu cô đặt lên trên đùi mình. Cô gái trên xe vẫn đang ngủ say, hồn nhiên không hề biết vừa rồi ngoài kia đã diễn ra một màn giết chóc tàn khốc.

Quảng cáo
Trước /73 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Alpha Thích Ngược Đãi Của Tôi (My Abuse Alpha)

Copyright © 2022 - MTruyện.net