Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tuyết rơi dày đặc lại bao phủ thành phố này, giao thừa cũng đã đến.
Mục Noãn Tô đi theo Hoắc Chi Châu trở về khu nhà cũ của nhà họ Hoắc. Đã rất lâu rồi cô không gặp Bạch Uyển Uyển, cho nên rất chờ mong lần gặp gỡ này.
Lúc đến nhà họ Hoắc, một số thân thích gần như đã có mặt ở đó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Chi An và Bạch Uyển Uyển.
Mục Noãn Tô ngồi cùng các nữ quyến, ngây người một lúc vẫn không thấy anh cả và chị dâu đâu, nhắn tin cho Bạch Uyển Uyển hỏi khi nào cô ấy đến, nhưng không thấy hồi âm.
“Hử? Tại sao hôm nay Chi An và Uyển Uyển còn chưa đến?” Đợi trong chốc lát, ngay cả cô chồng cũng cảm thấy kỳ quái, “Trước kia bọn nó luôn là người đến sớm nhất.”
Thân là con dâu của nhà họ Hoắc, Bạch Uyển Uyên luôn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, cô ấy sẽ đến sớm chuẩn bị quà cho tất cả họ hàng, giúp đỡ thu xếp bữa cơm đoàn viên, hôm nay loại tình huống này thực sự không bình thường.
Vừa khéo Hoắc Chi Châu từ trên lầu đi xuống, nghe thấy cô chồng nói như vậy chỉ cười đáp lời: “Anh cả sắp đến rồi.”
Lúc này cô chồng mới yên lòng đáp lời.
Hoắc Chi Châu đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mục Noãn Tô, tay trái tùy ý đặt trên ghế sô pha, trông như đang ôm người nọ vào lòng.
Cô chồng liếc nhìn đôi vợ chồng mới cưới, thở dài, “Không biết đến lúc nào anh cả của cháu mới chịu sinh con trai thêm miệng ăn cho gia đình…..”
Mục Noãn Tô lập tức sững sờ. Cô vẫn luôn là một thiếu nữ xinh đẹp, không muốn sinh con sớm vậy đâu.
Cô mặc một chiếc váy len màu cà phê sữa ngồi trên ghế sô pha, làn da trên mặt trắng như sứ, với lối trang điểm nhẹ cũng không che được đôi mắt có chút non nớt đơn thuần. Cô vẫn chỉ là một sinh viên 20 tuổi, chủ đề sinh con đối với cô mà nói quả thực có hơi sớm.
Cô chồng nghĩ đến đây, nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt của cô gái nhỏ, vội vàng bổ sung: “Các con thì không tính, Tô Tô còn nhỏ, nhưng anh cả của cháu đã là người hơn 30 tuổi rồi, tuổi của Uyển Uyển cũng không còn nhỏ nữa, hai con vẫn còn quá trẻ không cần vội….”
Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe.
Mục Noãn Tô nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, chỉ nhìn thấy Bạch Uyển Uyển thân trên mặc một cái áo màu lam nhạt, bên dưới là một chiếc váy dệt kim dài màu trắng, tóc búi lỏng, mang một cái túi xách hình vuông làm từ ngọc trai đang đi về phía cửa. Cô ấy đi rất vội vàng, thậm chí còn không nhìn đến Hoắc Chi An đi ở phía sau.
Không đến một phút, chuông cửa vang lên.
Dì giúp việc mở cửa, chỉ nhìn thấy Hoắc Chi An mặc áo len màu xanh đậm bên khoác thêm cái áo khoác màu đen, ôm vai vợ của mình đứng ở cửa ra vào.
Hai người vừa bước vào đã nói xin lỗi vì đến muộn.
“Chị dâu, ngồi đây này!” Mục Noãn Tô nhìn thấy Bạch Uyển Uyển rất vui vẻ, mời cô ấy ngồi bên cạnh mình.
Trên mặt Bạch Uyển Uyển hiện lên một nụ cười, “Ừ.”
Cánh tay Hoắc Chi An vẫn đặt trên vai cô ấy, cô ấy gần như không thể phát hiện ra mà nhíu mày, nhìn cánh tay đặt trên vai mình ý bảo buông ra.
“Ôi!! Con bé đã vào nhà rồi, cháu còn sợ Uyển Uyển chạy à?” Cô chồng thấy thế trêu ghẹo.
Hoắc Chi An mỉm cười, dần dần buông lỏng cánh tay.
Bạch Uyển Uyển đi đến bên cạnh Mục Noãn Tô ngồi xuống, một mùi hương nước hoa từ trên người cô ấy bay vào chóp mũi của Mục Noãn Tô.
Hoắc Chi Châu đứng dậy, nháy mắt với anh trai, “Tâm sự không?”
Hoắc Chi Châu liếc nhìn vợ của mình, trên mặt cô ấy mang theo ý cười đang nói chuyện gì đó với Mục Noãn Tô. Vì vậy anh ta gật đầu, cùng em trai đi ra ban công.
“Này các cháu nói chuyện đi, cô vào phòng bếp xem thử.” Cô chồng cũng đứng dậy, đi về hướng phòng bếp.
“Chị dâu, chị dùng mùi hương nước hoa nào vậy? Rất thơm, rất dễ chịu.” Mục Noãn Tô ngửi nhẹ một chút, giống như mùi thơm của một loại thực vật nào đó, tươi mát thanh nhã lại quyến rũ.
“Chị không dùng nước hoa, chắc là mùi sữa tắm….” Bạch Uyển Uyển đáp lời.
Hoắc Chi An luôn nói trên người cô ấy có mùi thơm, anh ta đặc biệt thích ngửi tới ngửi lui trên người cô ấy, quả thực giống như một con chó lớn đang tìm thức ăn. Nhưng cô ấy chưa từng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt nào trên người của mình.
Từ nhỏ cô ấy đã ốm yếu, có thể nói là ngâm mình trong hũ thuốc mà lớn lên, không biết đã dùng bao nhiêu loại thuốc Đông y để điều dưỡng thân thể. Nếu nói có mùi hương, đoán chừng cũng là mùi thuốc Đông y.
Đến gần Bạch Uyển Uyển, lúc này Mục Noãn Tô mới chú ý đến, dưới mắt cô ấy có vết xanh nhàn nhạt, còn không dùng kem che khuyết điểm, dường như khuôn mặt so với lần trước gầy hơn một chút, ánh mắt cũng mang vài phần mệt mỏi.
“Chị dâu, chị không ngủ ngon à?” Mục Noãn Tô nhíu mày, thốt ra.
Bạch Uyển Uyển giật mình, khẽ nói: “Rõ ràng như vậy….” Cô ấy cong môi, thờ ơ nói, “Đúng vậy, gần đây có hơi mất ngủ, cũng không biết tại sao.”
“Em có mấy lọ Melatonin, vừa khéo để em tặng cho chị dùng, hiệu quả rất tốt.”
“Ừ! Cảm ơn.” Bạch Uyển Uyển mỉm cười đáp lại.
Dưới gối Hoắc Minh Viễn có hai người con trai, những thân thích khác cũng không ít, trong phòng khách mọi người tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng trẻ con chạy nhảy ồn ào, sôi nổi náo động.
Hoắc Chi Châu và Hoắc Chi An ở bên ngoài ban công trò chuyện thật lâu, hai người thân cao chân dài, khi mặc quần áo giản dị thường ngày lên người cũng lộ ra khí chất xuất chúng.
Mục Noãn Tô vô thức, nhiều lần liếc mắt nhìn về phía ban công.
Bạch Uyển Uyển cũng theo ánh mắt của cô nhìn qua, nhưng bất giác bắt gặp ánh mắt của Hoắc Chi An. Cô ấy lập tức dời mắt đi chỗ khác, nói chuyện với Mục Noãn Tô về những vấn đề khác.
Mãi cho đến trước bữa ăn, hai anh em bọn họ mới từ ban công quay vào nhà.
Trên bàn ăn, mấy đứa trẻ nâng ly chúc mừng Hoắc Minh Viễn, hiếm khi thấy Hoắc Minh Viễn cười to không ngừng, khen ngợi bọn họ hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Cô chồng thấy thế, lại nhắc đến chuyện sinh con.
“Nhìn xem ba các cháu thích con nít chưa kìa, lúc nào mới chịu sinh một đứa cháu trai cho ông ấy đây? Chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui.” Cô chồng cười dịu dàng nói, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai anh em nhà họ Hoắc.
Hoắc Chi Châu mỉm cười nhưng không nói gì. Anh biết rõ lời nói này là dành cho Hoắc Chi An và Bạch Uyển Uyển.
Ông bà của bọn họ đã mất từ lâu, mẹ cũng không ở đây. Nhiều năm như thế, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Hoắc đều do một tay cô chồng xử lý, bà ấy xem như là người lớn tuổi có uy tín nhất trong nhà họ Hoắc.
Từ hai năm trước, bà ấy đã nói bóng nói gió chuyện này với Hoắc Chi An, anh ta chỉ qua loa đáp ứng. Đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, cô chồng không khỏi sốt ruột, trước mặt mọi người nói ra.
Sắc mặt Bạch Uyển Uyển “Bộp” thoáng một cái tái nhợt, bàn tay nắm chặt muỗng sứ, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Cô ấy mấp máy môi, vừa định lên tiếng đã bị Hoắc Chi An cắt đứt: “Chúng cháu không vội.”
Cô chồng nghe vậy nhíu mày, “Đàn ông các cháu không vội, nhưng Uyển Uyển cũng đã 30…..”
“Cô à, chúng cháu….” Bạch Uyển Uyển vội vàng lên tiếng, đôi mắt hiện lên vẻ lúng túng, “Chúng cháu đang chuẩn bị….”
“Được, vậy là tốt rồi….” Cô chồng đã nghe được câu trả lời mình muốn nghe, cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa.
Ánh mắt Hoắc Chi An nhàn nhạt nhìn về phía vợ của mình, sắc mặt cô ấy vẫn như bình thường múc một muỗng cơm Bát Bảo đưa vào trong miệng, đôi mắt rũ xuống không nhìn thấy rõ thần sắc.
Đang chuẩn bị sao…..
Ồ.
Mục Noãn Tô nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, khẽ giật mình.
Ngay từ khi Bạch Uyển Uyển đến, cô cảm thấy được hôm nay bầu không khí giữa Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An không đúng lắm, cho nên cô đặc biệt chú ý đến hai người.
Trước đây khi nhắc đến Hoắc Chi An, trên mặt Bạch Uyển Uyển đều hiện lên ý cười, ánh mắt như thiếu nữ 18 đang yêu đương. Nhưng hôm nay nhiều lần nhắc đến chủ đề có liên quan đến Hoắc Chi An cô ấy đều muốn chuyển sang chuyện khác, còn có chút ý tứ lãng tránh.
Vừa rồi sự tương tác giữa hai người, càng xác nhận suy đoán của cô.
Vì vậy khi bữa tối kết thúc, trên đường trở về nhà, Mục Noãn Tô nhìn Hoắc Chi Châu đang ngồi bên cạnh, không ôm quá nhiều hy vọng mà hỏi thăm, “Có phải anh cả và chị dâu xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Chi Châu cong môi, liếc nhìn cô, “Không ngốc.”
“Chuyện gì thế?” Cô quay sang Hoắc Chi Châu, thân thể cũng vô thức nhích đến gần anh một chút.
Trong hơi thở tràn ngập mùi hương trên người của thiếu nữ. Hơi thở của Hoắc Chi Châu có hơi nặng nề, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.
“Không muốn nói thì đừng nói –” Cô cho rằng Hoắc Chi Châu sẽ ngậm miệng không nói, vì vậy cong môi, định ngồi xuống.
“Chị dâu muốn sinh con, nhưng anh cả không muốn.” Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng.
Mục Noãn Tô sững sờ, hóa ra là vì chuyện sinh con….
“Tại sao không muốn?”
“Thân thể chị dâu không tốt, không thích hợp mang thai.” Hoắc Chi Châu nói ngắn gọn về chuyện giữa hai người.
Thực ra chuyện mang thai cũng chỉ là một việc, điều khiến cho Bạch Uyển Uyển không thể nào chấp nhận được chính là, Hoắc Chi An bề ngoài đồng ý sẽ cùng cô ấy sinh một đứa con, nhưng sau lưng anh ta vẫn đang âm thầm dùng thuốc tránh thai dành cho nam giới. Thuốc được mang từ nước ngoài về, nghe nói không có tác dụng phụ.
Sau khi Bạch Uyển Uyển biết được chuyện này đã nháo loạn với anh ta một trận, nhưng Hoắc Chi An vẫn như trước không muốn Bạch Uyển Uyển mạo hiểm chỉ để mang thai sinh con. Hai người chiến tranh lạnh một thời gian rất dài, Bạch Uyển Uyển còn đưa ra yêu cầu ly hôn. Hoắc Chi An tức giận đến mức xé nát bản thỏa thuận ly hôn, còn nhốt người nọ ở nhà.
“Anh, anh nói anh cả giam lỏng chị dâu?” Mục Noãn Tô mở to mắt, không dám tin.
“Cũng không tính là như thế. Nhưng đi ra ngoài phải đi cùng nhau.” Hoắc Chi Châu thấp giọng nói.
Mục Noãn Tô run lên, “Cái gì đi cùng, còn không phải là giám sát sao? Việc này thật đáng sợ, thật là đáng sợ….”
Cô lắc đầu, liên tục nói thật là đáng sợ.
Nhưng cô rất bất mãn chọc chọc lên người Hoắc Chi Châu, “Anh không cảm thấy như vậy là hơi quá đáng sao? Chị dâu thật đáng thương.”
Ánh mắt Hoắc Chi Châu lạnh lùng, “Em không cần quan tâm chuyện này. Đây là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, để cho bọn họ tự mình giải quyết.”
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, không hiểu vì sao Mục Noãn Tô chợt rùng mình một cái, thử thăm dò, “Anh sẽ không đối xử với em như vậy chứ?”
“Cách nào?” Anh quay qua nhìn cô, nở một nụ cười có chút phiền muộn, “Giam lại hay giám sát?”
“Cách nào cũng không được!” Mục Noãn Tô trừng mắt nhìn anh, anh còn nhìn thấy tóc gáy của cô dựng lên. Cô đưa tay nắm lấy chân anh, “Có nghe không?”
Ánh mắt Hoắc Chi Châu nhàn nhạt rơi vào trên người cô, cười như không cười, “Còn phải xem biểu hiện của em.”
Nội tâm Mục Noãn Tô chợt chùng xuống, nắm chặt điện thoại trong tay.
Điện thoại ting ting ting ting không ngừng vang lên, ngoại trừ tin nhắn chúc mừng, Vệ Thanh và những người bạn khác kéo cô vào một nhóm chat để bàn bạc chuyện họp lớp.
Buổi tiệc họp lớp tạm thời ấn định vào mùng 7, chẳng qua địa điểm còn chưa quyết định. Vệ Thanh vào nhóm chat hỏi mọi người có ý kiến gì không, còn @ Mục Noãn Tô nhiều lần.
Mục Noãn Tô cúi đầu, đầu óc lộn xộn không còn tâm tư nghiêm túc trả lời, chỉ gõ “Tùy tiện” rồi gửi đi.
Về đến nhà đã hơn 10 giờ.
Theo tập tục của người Nam Thành, đêm ba mươi là phải đón giao thừa.
Mục Noãn Tô đối với buổi tiệc họp lớp không mấy hứng thú, sau khi tắm xong tóc vẫn còn ẩm ướt đã đi đến cái ghế đặt ngoài sân thượng nằm xuống ngẩn người nhìn bầu trời đêm.
Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô cũng không quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Đêm nay có thể nhìn thấy những vì sao.”
Hoắc Chi Châu nhìn mái tóc dài ẩm ướt của cô vội nhíu mày, “Tại sao không sấy tóc?”
“Mệt quá, lười sấy.” Mục Noãn Tô vươn vai, “Đêm cuối cùng của năm cũ, em sẽ tha thứ cho sự lười biếng của mình.”
Hoắc Chi Châu bất đắc dĩ lắc đầu, lấy máy sấy tóc trong nhà ra đây, cắm điện vào sấy tóc cho cô.
Sân thượng nhất thời yên lặng, chỉ có tiếng máy sấy tóc “Vù vù.”
“Được rồi.” Anh nhấn công tắc, sân thượng ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Không có tiếng trả lời.
Hoắc Chi Châu đứng dậy, mới phát hiện vợ của mình đã ngủ mất rồi.
Sắc mặt cô bình thản, hơi thở đều đều, tay trái vẫn như cũ nắm điện thoại, tay phải rủ xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, ngoan ngoãn nằm trên ghế.
Trái tim Hoắc Chi Châu lập tức tan chảy đến mức rối tinh rối mù.
Anh cúi người, ôm Mục Noãn Tô vào trong lòng mình, thân mật dùng chóp mũi cọ xát mặt cô, chuẩn bị bế người lên lầu.
Trong lúc hành động, điện thoại của cô bị rơi xuống đất.
Hoắc Chi Châu giơ tay nhặt lên, vô tình màn hình sáng lên.
Một số tin nhắn trong nhóm chat xuất hiện.
“Trở về trường thì sao? Tiện đi thăm thầy cô luôn.”
“Nghe nói ngày đó ở nhà thi đấu có một buổi diễn thuyết, vừa hay có thể nghe một chút, hồi tưởng lại một phen.”
“Hay đấy! Bữa đó mọi người nhớ ăn mặc trẻ trung một chút nha, giả làm học sinh cấp 3. Xem người nào già nhất người nào xấu hổ nhất!”
……..
Hoắc Chi Châu liếc nhìn tin nhắn, cũng không quan tâm lắm.
Anh bế người trở về phòng ngủ, đồng hồ vừa khéo chỉ đến 12 giờ.
Anh cúi người, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Mục Noãn Tô, thì thầm nói: “Năm mới vui vẻ, bé cưng của anh.”