Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Khai Viễn thấy Hoắc Chi Châu đang đi bỗng nhiên dừng lại, không khỏi tò mò nhìn theo ánh mắt của anh.
Trong nhà hàng hoa viên, một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi đối mặt nhau, trò chuyện vui vẻ. Động tác của cả hai trông rất thoải mái, nhìn qua mối quan hệ không tệ.
Qua khung cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ. Trai xinh gái đẹp, quả thực rất xứng đôi. Nhất là cô gái xinh đẹp kia, da trắng chân dài, mái tóc dài đôi môi đỏ mọng, chỉ cần nhìn một bên mặt đã biết có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người.
Dựa theo ánh mắt cao và hà khắc của Kiều Khai Viễn, người phụ nữ này thật khiến người ta kinh ngạc vì quá đẹp, không kém gì so với những tiểu minh tinh mà Thẩm Hãn đưa đến.
Chẳng qua là, từ khi nào Hoắc Chi Châu lại có hứng thú với người đẹp vậy?
“Không lẽ anh đang nhìn người đàn ông kia sao?!” Kiều Khai hoảng sợ hỏi.
“Cái gì?” Hoắc Chi Châu nhíu mày, nói xong cũng không đợi Kiều Khai Viễn lên tiến lập tức đi hướng ngược lại, “Tôi có chút việc anh lên trước đi.”
Hoắc Chi Châu vội vàng đi xuyên qua hành lang, dừng lại ở lối vào nhà hàng hoa viên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh gọi điện thoại cho vợ của mình.
“Alo?” Mục Noãn Tô có hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Hoắc Chi Châu chăm chú nhìn bóng lưng Mục Noãn Tô, giọng nói căng thẳng.
“Ở bên ngoài bàn công việc với bạn, sao thế?” Mục Noãn Tô không thể hiểu nổi, dường như anh có chút ý tứ chất vấn.
Nghe thấy lời nói của Mục Noãn Tô, thần kinh của Hoắc Chi Châu lập tức buông lỏng một chút.
Lúc này anh mới ý thức được, trong tiềm thức của anh luôn mơ hồ sợ hãi rằng Mục Noãn Tô sẽ nói dối mình.
“Với — ai?” Ngón tay cầm điện thoại của anh trở nên trắng bệch, gằn từng chữ một hỏi, “Là nam hay nữ?”
Mục Noãn Tô cảm thấy Hoắc Chi Châu thật kỳ lạ, cô liếc mắt nhìn phía Vệ Thanh, rồi nói thật, “Nam, bạn học cấp 3 của em.”
Dây cung trong lòng Hoắc Chi Châu chợt buông lỏng.
Hơn nữa, cô thậm chí còn coi thường loại chuyện lừa dối anh.
“Mất bao lâu nữa?” Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào.
Mục Noãn Tô suy đoán, hẳn là anh có chuyện muốn tìm mình, “Sắp xong rồi. Có chuyện gì không?”
Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, “Em xong việc chớ đi vội, một lúc nữa anh đến tìm em.”
“Anh nhìn thấy em hả?” Mục Noãn Tô đột nhiên phản ứng lại.
“Được rồi anh còn có việc không nói nữa, anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong công việc đến gặp em.” Hoắc Chi Châu nói xong cũng cúp điện thoại.
Mục Noãn Tô nhìn chằm chằm vào cuộc gọi bị gián đoạn, dường như có điều suy nghĩ.
Hoắc Chi Châu cũng ở đây, nhìn thấy cô và Vệ Thanh ở cùng một chỗ?
“Sao thế? Điện thoại kiểm tra à?” Vệ Thanh không cố ý nghe, nhưng vẫn có vài câu bay vào lỗ tai của cậu ta.
Mục Noãn Tô mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
“Được rồi, tớ còn có việc.” Vệ Thanh thấy thế cũng đứng dậy, “Có muốn tớ tiễn cậu không?”
Mục Noãn Tô lắc đầu, “Một lúc nữa chồng tớ sẽ đến đây tìm tớ.”
Vệ Thanh gật đầu, sau khi do dự vẫn dặn dò, “Tô Tô, tuy rằng cậu đã kết hôn, nhưng tớ muốn nhắc nhở cậu. Người của nhà họ Hoắc không đơn giản đâu, hãy biết giấu mọi chuyện cho chính mình. Còn nữa, nếu như cậu không đủ tiền xài, nhớ đến tìm tớ. Cậu cần tiền vào trường hợp khẩn cấp tớ vẫn có.”
Mục Noãn Tô gật đầu, “Tớ biết rồi! Tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Sau khi Vệ Thanh rời đi, Mục Noãn Tô không có việc gì làm, mở điện thoại lướt Weibo một lúc. Phát hiện bộ phim điện ảnh [Mộng Nguyệt] lại lên hot search. Hóa ra nhân vật nữ chính vẫn chưa chọn được, đạo diễn Triệu Dục casting vai diễn khắp nơi.
Trong lúc ăn dưa, cô còn phát hiện ra bóng dáng của Mạnh Nhứ. Đại khái là các loại bài đăng như “Hoa hậu học đường A có hy vọng xuất hiện trong [Mộng Nguyệt]” gì đó.
Bên dưới phần bình luận fan hâm mộ của cô không phục.
“Rõ ràng Đậu Yểu mới đúng là hoa hậu giảng đường học viện A mà, được chưa?”
“Yểu Yểu của tôi xinh đẹp hơn nhiều. Đầu năm nay ai cũng có thể gọi là hoa hậu giảng đường hả? Tức cười.”
“Ai không biết người nổi tiếng trên mạng đều là lừa gạt? Có khả năng ăn ảnh không?”
“Ăn ảnh hay không cũng đẹp hơn hình qua chỉnh sửa của bạn, đừng tự lừa mình dối người nữa. [Nôn ọe]”
……..
Đầu ngón tay của Mục Noãn Tô dừng lại, thoát ra.
Không chỉ trên Weibo, ngay cả trên diễn đàn trường cũng không ngừng tranh luận xem cô và Mạnh Nhứ ai mới là hoa hậu giảng đường, các bài tẩy trắng được đăng lên rất nhiều. Sau đó quản trị viên bắt đầu chặn nó.
Trong hai năm qua, không phải là không có ai hỏi cô về dự định đi đóng phim. Nhưng nói thật, cô không muốn tiến vào giới giải trí.
Lúc trước thi vào khoa diễn xuất, hoàn toàn bởi vì bản thân cô muốn thi vào đại học A. Nhưng thành tích của cô không tốt, khoảng cách trúng tuyển vào đại học A quá xa, cho nên mới nghĩ đến con đường thi nghệ thuật.
Bản thân cô có điều kiện lại có ngoại hình tốt, còn có chút năng khiếu khiêu vũ, với sự giới thiệu của thầy giáo, đã thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn của đại học A. Về phần các môn văn hóa kéo chân, may mắn thay là có bạn thân Đường Hiểu Sanh giúp đỡ.
Nhớ đến chuyện cũ, Mục Noãn Tô đứng dậy, quay đầu, nhìn về phía màn hình nước ở phía Tây.
Làn nước trong veo từ trên cao “Ào ào” đổ xuống, trong không khí phảng phất mùi hương cỏ cây thơm ngát, hòa cùng với hơi nước lành lạnh.
— Chính là hương vị mùa hè.
Lần đầu tiên có ấn tượng sâu sắc với hương vị này là năm 16 tuổi, chỉ chớp mắt cô đã 20 tuổi…..
“Đang suy nghĩ gì thế?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Mục Noãn Tô mất cảnh giác vội quay đầu lại, trong mắt vẫn đầy hoài niệm.
Hai tay Hoắc Chi Châu đặt sau lưng, khóe môi cong lên.
Vừa đi đến đã thấy cô đứng nhìn màn nước đến xuất thần, anh tiến đến đứng một lúc cô cũng không biết.
Suy nghĩ của cô nhẹ như gió, khó mà nắm bắt được.
Anh đợi một lúc, thực sự không nhịn được nữa lên tiếng nhắc nhở.
“Không có gì.” Mục Noãn Tô lăc đầu, “Anh cũng đến nơi này bàn việc làm ăn sao? Thật trùng hợp.”
Hoắc Chi Châu nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thật lâu mới lên tiếng, nhẹ giọng hỏi, “Vừa mới cùng bạn học của em ôn lại chuyện cũ à?”
Mục Noãn Tô suy nghĩ, “Cũng không hoàn toàn là như vậy. Cậu ta đến đây giúp em kiếm tiền!”
“Hử?” Tay áo của Hoắc Chi Châu xắn lên một nửa, một tay ôm lấy vai cô, dẫn cô đi về phía cửa ra.
Nhiệt độ cơ thể của anh thông qua tiếp xúc cơ thể giữa hai người truyền đến, Mục Noãn Tô cảm giác phần vai của mình nơi anh chạm vào cũng nóng lên.
Cô đơn giản khai báo một chút về việc Vệ Thanh giúp cô đầu tư.
Hoắc Chi Châu nghe xong, cánh tay ôm vai cô siết chặt hơn vài phần.
Mục Noãn Tô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm trầm sâu như biển của anh, khi anh cúi xuống nhìn cô.
“Tô Tô.” Giọng nói của anh trầm thấp, giống như móng vuốt mèo cào vào trái tim cô, “Em đã kết hôn rồi, không cần để người đàn ông khác giúp em kiếm tiền, hiểu không?”
Mục Noãn Tô bị ánh mắt và giọng nói dịu dàng của anh mê hoặc, mơ mơ màng màng gật đầu.
Hoắc Chi Châu cong khóe môi, vén tóc cô ra sau tai, che đi làn da mịn màng trắng nõn sau lưng cô. Tay khoác trên vai buông xuống, chuyển thành nắm tay cô đi về phía trước.
Mục Noãn Tô đi theo anh vài bước mới phát hiện không đúng, đây không phải là hướng đi về cửa lớn.
“Chúng ta không trở về nhà sao?” Cô nghi hoặc.
“Chưa về.”
“Chúng ta ở đây làm gì vậy?”
Hoắc Chi Châu cười trầm thấp, “Không phải đã tiêu hết tiền rồi sao? Dẫn em đi kiếm tiền.”
*
Khi đi lên lầu, Mục Noãn Tô mới hiểu được Hoắc Chi Châu có ý gì.
Lúc nhân viên đẩy cửa phòng ra, mọi người trong phòng bao đang chơi mạt chược chợt dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía mười đầu ngón tay đan chặt của hai người.
Kiều Khai Viễn há miệng điếu thuốc trong miệng, “Bộp ~” rơi xuống đất.
Đây không phải là cô gái xinh đẹp vừa rồi sao? Anh thực sự coi trọng?
Hoắc Chi Châu dẫn Mục Noãn Tô tiến vào, giới thiệu ngắn gọn với mấy người trong phòng bao.
Trong phòng, ngoại trừ hai người đang chơi mạt chược, còn có một người phụ nữ õng ẹo ngồi bên cạnh một trong những người đàn ông trẻ tuổi.
Mục Noãn Tô nhận ra, người phụ nữ mặc váy đen bó sát vào người chính là nữ phụ thứ n của một bộ phim đang hot gần đây. Trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng, con nhà giàu có tiền, luôn khó tránh khỏi việc tiền và người đẹp gắn liền với nhau.
Thấy bọn họ đến, một người đàn ông trong bàn đứng dậy nhường chỗ, ngồi sang bên cạnh.
Mục Noãn Tô nhìn về phía Hoắc Chi Châu, anh mấp máy môi, tay thoáng đặt nhẹ lên vai cô, “Ngồi đi. Thua thì tính cho anh, thắng đều là của em.”
Nghe anh nói như thế, cô thuận thế ngồi xuống.
Không phải cô tự thổi phồng mình, trình độ chơi mạt chược của cô luôn rất cao. Bình thường chơi cùng Vệ Thanh và bạn bè, hầu như không bao giờ thua.
Nếu như Hoắc Chi Châu nói tiền đều cho cô hết, vậy cô không khách sáo nữa. Vừa khéo đã lâu rồi cô chưa chơi, có chút ngứa tay, hôm nay cô không đại sát tứ phương là không được rồi.
Bàn mạt chược tự động xào bài, Mục Noãn Tô cầm lấy một thẻ đánh bạc màu vàng có ghi con số 10 hỏi Hoắc Chi Châu đang ngồi bên cạnh, “Đây là bao nhiêu tiền?”
Hoắc Chi Châu còn chưa lên tiếng, người đàn ông yêu nghiệt ngồi đối diện Mục Noãn Tô cười hì hì nói, “Em muốn đánh bao nhiêu tiền tùy thích.”
“Thật sao?” Mục Noãn Tô nhớ rõ anh ta gọi là Kiều Khai Viễn, “Vậy Kiều tiên sinh anh nói được làm được nha!”
Tiểu minh tinh Mân Mân ngồi bên cạnh Thẩm Hãn thấy thế, hướng về phía anh ta nũng nịu nói” “Anh xem Hoắc tổng người ta có bao nhiêu hào phóng kìa! Em cũng muốn chơi một chút!”
Thẩm Hãn ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá Hoắc Chi Châu và Mục Noãn Tô, sảng khoái nhường vị trí, trên mặt mang theo nụ cười dung túng, “Được! Em chơi đi.”
Sau vài ván, sắc mặt Thẩm Hãn bắt đầu khó coi.
Người phụ nữ này, đánh cái quái gì vậy? Cứ tiễn tiền đi như thế!
Vốn dĩ anh ta nghĩ, nếu như cô ta muốn đánh chơi một chút thì cũng không sao. Nếu như đánh không tốt, vừa khéo đưa tiền cho người phụ nữ của Hoắc Chi Châu mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ đến, trình độ chơi mạt chược của cô ta lại tệ đến như vậy!
Trời ạ, cứ như nòng pháo buộc vào người, nã pháo không ngừng.
Hiện giờ chỉ mới hơn hai vòng, thẻ đánh bạc trước mặt cô ta không còn lại bao nhiêu.
Ngược lại bên phía Mục Noãn Tô, thẻ bạc nhanh chóng xếp thành cái núi nhỏ đặt trước mặt cô.
Lớn lên không gia cảnh không xinh đẹp coi như xong, kỹ thuật đánh cũng tệ như vậy!
Thẩm Hãn bực bội không thôi, ngại mặt mũi nên không tiện bộc phát, nhưng trong bụng nóng như lửa.
“Tự mạc! Thất đại đối!”
“Hồ! Thanh nhất sắc!”
“Đối đối hồ.”
Mục Noãn Tô cảm thấy hôm nay mình thực sự rất may mắn, vận khí tốt vô cùng.
Vòng cuối cùng, cô ngoại trừ tự mạc, người khác không hề có bất hồ.
Đợi đến lúc kết thúc thanh toán, cô thắng được hơn 20 thẻ đánh bạc màu vàng.
Thẩm Hãn thua nhiều nhất, chỉ còn lại mấy thẻ bạc màu xanh lá, sắc gần như xanh mét.
“Cô Mục thật lợi hại! Một ăn ba!” Người đàn ông trên bàn nhẫn nại nịnh nọt.
“Được rồi, cô nói xem màu vàng bao nhiêu tiền?” Kiều Khai Viễn cười híp mắt hỏi, anh ta thua 5 thẻ đánh bạc màu vàng, ước chừng tối đa 10 vạn tệ.
Quả thực Mục Noãn Tô đã nghĩ như vậy, lần đầu tiên gặp mặt, cô không nỡ dùng công phu sư tử há mồm, “Hai –“
“– Mỗi thẻ 5 vạn tệ.” Hoắc Chi Châu cắt ngang lời cô, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy một thẻ đánh bạc trên bàn lên vuốt vuốt, chậm rãi nói.
Kiều Khai Viễn thiếu chút nữa ói ra máu, “Cái gì?”
“Điếc thì đi tìm bác sĩ đi. Tôi nói 5 vạn tệ.” Anh ném thẻ bạc trong tay, thẻ bạc hình tròn chuẩn xác rơi vào trong hộp.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Thẩm Hãn dẫn đầu lấy chi phiếu ra ký tên, cắn răng nói, “Coi như anh lợi hại!”
Fuck, hơn mười vạn cứ như vậy không cánh mà bay.
Mặt khác hai người kia thấy anh ta coi tiền như rác cũng cam chịu số phận, rồi ký vào tấm chi phiếu, đưa cho Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô có hơi băn khoăn, đề nghị mọi người đến nhà hàng Michelin dùng bữa tối.
“Được đó!” Mân Mân biết nhà hàng kia, lập tức vui vẻ đồng ý.
Thẩm Hãn nhíu mày, tức giận nói: “Ăn cái gì mà ăn? Đi thôi!”
Bây giờ anh ta nhìn thấy cái nòng pháo này đã thấy phiền, sau khi bị ăn nhiều phát đạn như vậy, đúng là một quả bom hẹn giờ mà!
Thấy Thẩm Hãn rời đi, Mân Mân cũng lắc mông giẫm giày cao gót đi theo.
Kiều Khai Viễn nháy mắt với Hoắc Chi Châu một cái, “Chúng ta đi thôi, các người tự ăn đi.”
Sau khi những người khác rời đi, Mục Noãn Tô cầm lấy chi phiếu lên quơ quơ trước mặt Hoắc Chi Châu, cười hì hì nói: “Chia cho anh một nửa nhá?”
Cô vốn chỉ muốn lấy 2 vạn, nhưng đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy nên chia một chút cho Hoắc Chi Châu.
Sắc mặt của cô bởi vì hưng phấn có hơi ửng hồng, đôi mắt sáng như sao trên trời, đôi môi cong cong, mang theo sự vui vẻ không hề che giấu.
Trái tim Hoắc Chi Châu vừa động, giống như bị câu hồn cầm chặt tay cô, “Em cầm lấy đi. Coi như là món quà gặp mặt bọn họ tặng cho em.”
Anh cầm tay vợ đưa lên miệng, dịu dàng hôn một cái.
—————-//—//—————
*Editor: Đề nghị anh Hoắc tém tém lại, chương nào anh cũng phát đường editor không chịu nổi.