Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một người phụ nữ muốn trở nên hấp dẫn để quyến rũ đàn ông, trước tiên, phải chú tâm đến nhan sắc, vẻ bề ngoài. Chuyện này thì Thảo Ân ta đây không cần phải lo. Sát thủ tình trường là ta, có biết bao nhiêu thằng đã ngã quỵ trước mình, thì đừng nói chi đến Từ Khắc Bảo.
Sữa tắm ngát hương hoa hồng, một lần tắm trong bồn kéo dài cả tiếng, hôm nay, mình phải thật sạch, thật đẹp. Một chiếc váy phi bóng ngắn cũn, đầy sexy, một tí nước hoa cho thêm phần lôi cuốn. Hôm nay, tôi phải để anh nằm dưới háng mình.
......
Chó chết, đã 20 giờ rồi mà họ chưa về. Có khi nào họ đang hẹn hò bên ngoài. Có người đã chuẩn bị mọi thứ, đợi chờ, đợi chờ hằng mấy tiếng. Máu nóng lên đỉnh đầu.
......
"Tại sao giờ này bọn họ vẫn chưa về chứ?"
Ngó sang cái thứ trước mắt. Trời ạ! Con ả này bộ định quyến rũ ai đây? Mà muốn quyến rũ thì phải có đàn ông, chẳng lẽ, là ông chủ. Mà lạ, ông chủ thì có bà chủ ở nhà rồi, chẳng lẽ con bé này lại to gan đến thế?
Tiếng chuông cửa, ả ta hí hửng vát cái thân khiêu gợi của mình ra. Chị giúp việc e ngại nên có khéo léo bảo để mình mở cửa, nhưng cô ta vẫn nằng nặc đòi đi.
Không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Chị thở dài....
Thảo Ân ra mở cửa, hai người họ về chung, cười cười nói nói trông thật ngứa mắt, có thèm để mắt đến cái người trước mặt đâu chứ, rõ bực.
"Anh, anh mới về à? Để em pha nước cam anh uống nhé!"
Anh liếc mắt một vòng sang cái người đối diện, có người sướng điên.
"Không cần."
Gì chứ? Khốn thiệt.....
"Anh đói chưa? Em dọn cơm nhé."
"Tôi không đói."
Nói rồi, anh quay qua Thảo Chi, nũng nịu, chẳng khác một đứa trẻ.
"Vợ ơi, anh khát."
"Cafe nhé!"
"Chỉ có vợ là hiểu anh nhất."
Gì? Đó chẳng phải là món ruột của chị ta sao? Giờ anh ấy cũng thích uống nó rồi sao? Cái thứ đắng ngắt đó mà cũng thích, đúng là sở thích điên rồ mà.
"Cafe sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe đấy, anh đừng nên uống nhiều nó, uống nước cam em pha nhé?"
Quay sang cô, cô buồn, vợ anh buồn.
"Nhưng tôi vẫn thích nó."
Quê, có người quê độ chỉ cười cười.
"Thảo Ân nè, hôm nay anh chị có ghé shop bán đồ dành cho em bé, thấy mấy bộ đồ dễ thương lắm nên có mua cho baby em nè, em xem, có đẹp không?"
"Tôi đâu có mượn."
"Con em cũng là cháu chị mà."
"Ruột rà gì ở đây chứ? Đừng có thấy sang bắt hoàng làm họ."
Cô im lặng, điều đó làm anh tức giận. Giật túi đồ lại, vứt vào sọt rác.
"Không thích sài thì thôi, quăng nó đi."
Rồi anh kéo thẳng cô lên phòng.
"Dạ, ông bà chủ dùng cơm chứ?"
"Vợ chồng tôi no rồi."
"Dạ."
Cô ta tức giận, mắt cứ nhìn mãi theo hai người.
Họ cứ đóng đinh trong phòng mãi, có đứa cứ bước tới bước lui trước cửa phòng chẳng khác gì ăn trộm.
"Vợ ơi, anh pha nước trong bồn tắm rồi đấy."
"Anh tắm trước đi. Em soạn bài một tí."
........
"Vợ ơi, nhanh đi, nước nguội hết rồi kìa."
"Em bận tí."
.......
"Vợ ơi, bồn tắm hết thơm luôn rồi."
"Em nói anh tắm trước đi."
......
"Vợ ơi..."
"Từ Khắc Bảo. Em nói anh tắm trước đi mà."
"Nhưng tắm một mình sẽ lạnh lắm, anh thì sợ lạnh."
"Vậy trước giờ anh tắm thế nào thì bây giờ anh làm như thế."
"Hồi đó còn trai tráng khác, giờ anh đã bị em cướp thứ quý giá của đời mình nên em phải có trách nhiệm."
"Xí, bọn đàn ông các anh nói chỉ gần gũi với một người duy nhất, ai mà tin?"
"Anh thề? Anh chỉ trao thân cho vợ thôi đấy."
"Mặc xác anh, em không quan tâm. Giờ sao, ai tắm trước?"
"Tắm chung."
"Con người của anh sao mà dâm mà còn dê nữa chứ."
"Anh chỉ thế với vợ thôi. Đã là của nhau hết rồi, cái gì cần giấu thì cũng đã thấy hết rồi, ngại ngùng gì nữa chứ?"
Nói đoạn, có người nhào đến bế phỏng ai kia vào phòng tắm, mặc cho ai kia có la hét.
"Bỏ em xuống, có nghe không hả?"
"Bây giờ muốn tự cởi hay để anh giúp?"
"Thằng già dê."
"Anh chỉ thả dê lên người em thôi."
Cốc cốc cốc.....
"Có người gõ cửa kìa."
"Mặc xác họ, không quan tâm."
"Anh à."
Thế là có người bỏ ai kia xuống trong sự bực tức, kẻ phá đám nào mà gan to thế?
"Chị ba."
Lại là con ranh đó, ban nãy còn nói không có quan hệ gì với cô mà giờ gọi bằng chị ba nghe sao mà thân thương quá! Chỉ có vợ mình là hiền vô số tội.
"Chuyện gì thế em."
"Em đói, nhưng ăn cơm một mình thì buồn lắm. Trước giờ ăn cơm thì có đầy đủ các thành viên trong gia đình chúng ta ngồi xuống quay quần bên nhau, nhưng giờ thì...."
"Hay để chị xuống ăn với em nhé."
"Nhưng chị đã no rồi mà?"
"Không sao, bụng chị còn đủ chỗ chứa mà."
"Vậy thì hay quá."
Đoạn, cô quay qua anh.
"Anh có cùng ăn luôn không."
"Không."
Nói rồi sực nhớ, nhỡ để Thảo Chi ăn cơm một mình với con ranh đó, không may nó giở trò gì hại cô thì sao? Nó nổi tiếng là lắm mưu nhiều trò mà.
.......
"Sao ban nãy bảo không ăn mà?"
"Nãy khác giờ khác."
Anh cùng cô ngồi một bên, Thảo Ân ngồi một bên.
"Thảo Ân nè, em đang bầu chửa, ăn bận kín đáo một tí, như thế sẽ không tốt đâu."
"Trời nóng mà chị, như thế mới mát."
"Thế nhà này không có máy điều hòa sao? Hay cô không đủ tiền mua một bồ đồ dài?"
Cô liếc anh, anh im lặng. Ai đời, người ta đang gợi tình chồng mình mà cô còn bênh vực, không biết là cô biết hay giả vờ không biết nữa?
Anh gắp cho cô, dường như anh ngồi đấy là chỉ để hầu hạ cô, rồi chăm chú nhìn mãi. Khốn thiệt! Hắn ta vô cảm đến thế sao? Mình ăn vận thế này mà chẳng thèm để ý, bà chị mặc kín như bưng mà nhìn không rời.
Thảo Ân gắp cho anh, anh lại gắp cho cô, cô lại gắp cho Thảo Ân. Làm thế chi cho mệt, miếng đồ ăn cuối cùng cũng quay về chén cô ta. Có người hậm hực.
"Hahaha....anh không có đói, em đâu cần phải chừa anh."
"Đồ quỷ nhà anh, lấy xuống cho em."
"Rồi, lấy đây, thưa cô nương."
"Khát nước quá anh ơi."
"Cô chỉ biết cách ra lệnh với tôi."
Đấy, vậy là có người đứng dậy đi thẳng vào bếp. Họ hiểu nhau đến thế sao?
"Dạ ông chủ cần gì để tôi làm cho?"
"Cái này thì chị không biết đâu, chỉ có tôi mới biết khẩu vị vợ mình."
Chị ấy cười.
"Ông chủ thật chu đáo, bà chủ thật có phước."
"Cô ấy là cả gia tài của tôi đấy!"
"Vâng. Thôi, tôi về nhé ông chủ."
"Ừ, chị về."
Quay lại, choáng váng, cô ta đứng ở đây từ khi nào?
"Cô định nhát ma tôi sao?"
"Ơ, em đâu có ý đó."
"Vào đây làm gì?"
"Em khát nên vào lấy nước uống."
Vờ, cô ta trượt chân, anh thấy vậy nên ôm lại, cả hai nhìn nhau, bây giờ, khoảng cách của họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Chi Chi Hồ.