Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 10: Hiểu rõ
**********
Bên trong cao ốc Hoan Châu đã bắt đầu giới nghiêm.
Dưới sự canh phòng của từng đội cảnh vệ được trang bị vô trang hạng nặng, tất cả mọi người đều tự giác xếp thành từng hàng dài một. Rất nhanh, ba người Hình Hải Trung cũng bắt đầu được kiểm tra thẻ. “Thật xin lỗi anh, anh không thể vào bên trong được!" Ngay lúc cảnh vệ kiểm tra xong vẻ trong tay Lâm Văn Sang, thì mặt không hề thay đổi mà nói ra một câu. “Dựa vào cái gì hả? Thẻ này của tôi chính là hàng thật giả thật đấy, vì sao tôi không thể vào chứ?” Lâm Văn Sang đứng tại chỗ lập tức bùng nổ, quay về hưởng các cảnh vệ mà kêu gào. “Thật sự xin lỗi anh, đây là mệnh lệnh, xin anh rời đi giúp!"
Cảnh vệ kiên nhẫn nói tiếp một câu. “Anh. “
Lâm Văn Sang còn muốn mở miệng, nhưng Hình Hải Trung đã kéo anh ta lại, nhìn bảo vệ kiểm tra thẻ rồi nói: "Người anh em này, các người có phải có hiểu lầm gì không? Cái này đều là thẻ tôi nhận trong đợt phát thẻ chính thức đấy, không nên xảy ra sai sót gì mới đúng chứ...
Chỉ là lời của Hình Hải Trung còn nói chưa hết thì đã bị cảnh vệ đưa tay ngắt ngang: "Chúng tôi sẽ không sai sót gì đầu, cái này đúng là thẻ đã không có hiệu lực rồi, mong các vị nhanh chóng rời khỏi, đừng ảnh hưởng tới những người khác đi vào!” “Sao anh lại thể được chứ?"
Nhìn cảnh vệ không thèm chừa cho mình chút thể diện nào, Lâm Hiếu My cuối cùng nhịn không được nữa, cô ta chỉ vào những cảnh vệ kia rồi giận giữ nói: “Anh biết anh tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, anh tôi là Phó đô đốc chiến khu Hoan Châu đấy! Nếu như anh còn không tránh cho cho chúng tôi đi vào, vậy anh hãy cẩn thận mạng của mình cũng chịu không nổi đâu đấy
Nghe cô ta nói như vậy, sắc mặt của vị cảnh vệ kia lập tức trầm xuống: “Thưa có, xin cô chú ý thái độ của mình, đừng nên quấy rối nữa, nếu không chúng tôi sẽ phải dùng tới biện pháp cưỡng chế để mời các người rời khỏi đây đấy!” Cảnh vệ kia nói xong thì năm chặt cây súng lục trong tay của mình.
Hình Hải Trung cau mày, anh ta đã nhìn ra là những cảnh vệ này đều xuất thân từ Tây Kỳ, nếu không may chọc họ giận thì cho dù là mình cũng rất khó giải quyết. “Hiểu My, em đừng quậy nữa!”
Hình Hải Trung trừng mắt liếc Lâm Hiểu My một cái, sau đó nhìn sang Lâm Văn Sang rồi nói: “Văn Sang, cậu đi về trước đi, có chuyện gì thì chờ tôi trở về rồi nói sau "Nhưng mà " “Trở về đi!”
Thấy Lâm Văn Sang không tình nguyện đi về, Hình Hải Trung đành trừng mắt hăm dọa.
Vậy là Lâm Văn Sang đành trừng cặp mắt oán giận về phía các cảnh vệ kia xong thì cũng đành rời khỏi đó.
Sau đó, Hình Hải Trung lại đưa tấm thẻ trong tay của Lâm Hiểu My và mình đưa cho cảnh vệ kiểm tra, nào biết được sau khi cảnh vệ kia nhận lấy thì lại nói ra một câu khiến họ không thế nào chấp nhận nổi. “Thật sự xin lỗi, hai tấm thẻ này cũng là thẻ không có hiệu lực thi hành, xin các vị hãy rời đi!”
Cái gì?
Hình Hải Trung không dám tin nhìn thoảng qua hai tấm thẻ kia, nghiêm mặt nói: "Người anh em, mời cậu cẩn thận kiểm tra đối chiếu lại lần nữa, tôi là Phó Đô Đốc của chiến khu Hoan Châu, đặc biệt tới đây giam gia buổi lễ mừng Đại soái nhậm chức, sao có thể là thẻ không có hiệu lực cho được chứ?" “Kiểm tra và đối chiếu lại cũng không khác gì, đây là thẻ không có hiệu lực thi hành" Thấy bọn người Hình Hải Trung cứ dính người không buông, dường như cảnh vệ cung đã mất dần kiên nhẫn.
Dù sao Hình Hải Trung cũng là phó Đô Đốc của chiến khu Hoan Châu, mặc dù những cảnh vệ này thuộc một bộ phận khác, nhưng chức vị của anh ta vẫn cao hơn rất nhiều so với những cảnh vệ này, cho nên làm gì chịu được cái giọng điệu như vậy của họ.
Chỉ thấy sắc mặt của anh ta nhanh chóng sâm xuống, tức giận nói: “Cuối cùng là ai ra lệnh cho cậu, không thèm nói lý lẽ như vậy hả? Tôi ra lệnh cho cậu nhanh chóng giải quyết tốt việc này đi
Nhìn thấy thái độ Hình Hải Trung ngang ngược như vậy, cảnh vệ ngay lập tức cảnh giác, anh ta cầm súng lên, giọng nói cũng chìm xuống: “Thật sự xin lỗi ngài, cái này không phải chức trách của tôi, nếu ngài có gì dị nghị vậy mời tự mình thương lượng với thủ trưởng của chúng tôi." “Làm càn mà
Dù tính tình của Hình Hải Trung có tốt thế nào đi chăng nữa, cũng bị cảnh vệ không thèm nói lý này chọc cho nổi giận, anh ta lấy minh chứng xác thực thân phận của mình ra rồi nói: “Mở to mắt chó của cậu ra mà xem, tôi là ai hả?" “Chẳng cần biết anh là ai, thật sự nếu anh không chịu đi, vậy chúng tôi đành dùng biện pháp cưỡng chế mời anh đi!” Cảnh vệ kia hờ hững liếc qua tờ giấy chứng nhận, rồi lại cảnh cáo lần nữa. “Cậu dám!" “Bùm bụp!”
Cảnh vệ thấy vậy thì lập tức nạp đạn lên nòng rồi nói: “Đi nhanh "Được! Các người hay lắm!” Hình Hải Trung dường như tức muốn nổ phối, đặc biệt là anh ta cảm nhận được những ánh mặt của người khác quặng tới, khuôn mặt càng đỏ dữ tợn hơn. "Chúng ta đi!" .
Đam Mỹ Hay
Hình Hải Trung quát nhẹ một tiếng rồi muốn rời khỏi, kết quả lúc này anh ta lại phát hiện ra Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đang đứng nhìn cách đó không xa. “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi không thể vào, chẳng lẽ các người cho rằng mình có thể đi vào hay sao?” Nhìn thấy khóe miệng
Sở Quốc Thiên lộ ra nụ cười nhạt, Hình Hải Trung tức giận chửi qua. "Chờ một chút nữa chẳng phải sẽ biết sao?” Sở Quốc Thiên cười ha ha một tiếng, sau đó đưa ra thiệp mời của mình lên. “Thiệp mời có hiệu lực, mời vào. Cảnh vệ sau khi kiểm tra xong thì cảnh vệ lập tức né cả người qua một bên.
Cái gì?
Nhìn Sở Quốc Thiên thật sự đi vào trong, đám người Hình Hải Trung lập tức thay đổi sắc mặt, mà Lâm Thanh Di cũng thuận lợi theo vào, ba người họ dường như là ăn trúng con ruồi, mặt ai ai cũng trở nên khó coi. “Không thể nào!"
Lâm Văn Sang nhịn không nổi nữa, sau khi anh ta kêu lên một tiếng kỳ lạ thì lập tức nói: "Các người nhất định đã có sai sót, vì sao ngay cả... "Pang!"
Nào biết được lời của Lâm Văn Sang vừa ra khỏi miệng thì bất chợt một cảnh vệ đã chỉ súng lên trời và bắn một phát, giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu các người còn dám quấy rối trật tự công cộng như vậy thì chúng tôi sẽ giết chết các người ngay tại chỗ này!" Lâm Văn Sang không cam lòng, nhưng anh ta nhìn thấy tất cả cảnh vệ đều đang chĩa họng súng lại phía mình thì lập tức hoảng sợ. Những người khác đang xếp hàng hình như đang nhìn tên ngu khi nhìn về phía Lâm Văn Sang, còn dám quấy rối lễ nhậm chức của Đại Soái, đúng là chán sống mà "Văn Sang, chúng ta đi thôi!” Hình Hải Trung thấy càng ngày càng nhiều người nhìn về phía mình bên này, trong lòng anh ta biết đợi nữa cũng chỉ càng thêm mất mặt thể là bỏ lại một câu đó, còn mình thì dẫn đầu rời đi.
Thấy bóng lưng ba người Hình Hải Trung rời đi một cách thảm hại, khỏe miệng Sở Quốc Thiên không nhịn được mà cong lên một cái, cười nói với Lâm Thanh Di bên cạnh “Thế nào? Sự ngạc nhiên này có làm em hài lòng không? “Cái này là do anh làm sao?” Lâm Thanh Di nghe như vậy thì ngạc nhiên không thôi, nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
Dù gì Hình Hải Trung cũng là Phó Đô Đốc chiến khu Hoan Châu, không nói tới bên dưới còn có trên nghìn người, ít nhất cũng nhân vật quan trọng trong ba phần đất ở Hoan Châu này, nhưng bây giờ thậm chí muốn vào cửa cũng không được vào mà còn bị đuổi đi nữa. anh Huống chi, nghe ý tử này của Sở Quốc Thiên thì có lẽ là
Hình như Sở Quốc Thiên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng của Lâm Thanh Di, nên cười nói: "Đúng là Hình Hải Trung có địa vị không thấp, nhưng so với vị Đại Soái mới này lại kém xa vạn dặm, vừa vặn người bạn kia của tôi là người bên cạnh vị đại soái này, cho nên việc chặn họ lại bên khu vực ngoài là việc không hề khó.
Lâm Thanh Di giật mình, chỉ là ngay lập tức có ý thức được cái gì, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng lần nữa. “Cáo mượn oai hùm mà thôi!” Nói xong lời này, cô lập tức đi đầu vào trong hội trường, chỉ là khóe miệng không tự chủ được hơi cong nhẹ lên.
Những năm này, cô vẫn luôn cảm thấy rất ngột ngạt, bây giờ cuối cùng có một chuyện giúp cô cảm thấy vui sướng rồi.
Nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Lâm Thanh Di, trong lòng Sở Quốc Thiên càng đau xót, âm thầm nói: “Thanh Di à, em yên tâm, sau này tôi sẽ giúp em càng ngày càng vui vẻ!