Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Ý của ông là." Lâm Uyển Vy nghe thấy vậy, đôi môi tái nhợt run lên, trong phút chốc nước mắt đã trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của cô ấy. "Chúng tôi không thể chắc chắn về tình hình cụ thể hiện nay của bệnh nhân, nếu như ông ấy có thể duy trì được bệnh tình không phát sinh thêm thay đổi gì nữa, có lẽ sẽ còn có cơ hội kiểm soát được, còn nếu không thì.” Bác sĩ lắc đầu một cái rồi không nói thêm lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Uyển Vy nghe được lời nói đó, cơ thể mềm nhũn cả ra, lập tức ngã bệt xuống ở trên sàn nhà lạnh như băng. “Uyển Vy!” Lâm Thanh Di vội vàng chạy qua, đưa tay đỡ cô ấy lên.
Triệu Mai Hương, Lâm Minh Quang và đám người Hứa Phương Linh cũng vội vã chạy tới bệnh viện, thậm chí ngay cả những người thân khác của nhà họ Lâm cũng đều tới, nghe nói gần đây cơ thể cụ bà không được thoải mái, di chuyển bất tiện nên không tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Quang Phúc được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt, tình hình không khả quan chút nào,
Hai người Hứa Phương Linh và Lâm Uyển Vy ngồi ở trên ghế của hành lang bệnh viện, đang không ngừng lau nước mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Những người nhà họ Lâm ở bên cạnh có người cũng an ủi động viên, nhưng phần lớn vẫn là thờ ơ ngồi xem trò vui.
Chỉ là không ai có thể nghĩ tới, cả nhà Lâm Quang Phúc gặp phải biến cố này mà không hề được dự báo trước. “Nếu nói như vậy, chẳng lẽ hôm nay anh Hai không chống đỡ được thì coi như xong đời hả? “Hình như theo như bác sĩ nói vừa rồi thì là như vậy” “Trời ạ, điều này cũng quá là thảm rồi.” “Có cách gì không? Con người không phải chính là như này sao? Bệnh tới như núi sập mà.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hứa Phương Linh cúi đầu khóc thút thít. “Bây giờ bà cụ còn đang bệnh, nếu thật sự Lâm Quang Phúc gặp phải chuyện gì, bà cụ mà biết được thì chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa.”
Người nhà họ Lâm ở bên cạnh giống như là người ngoài cuộc đứng nhìn, từng người chụm đầu vào nhau ghé sát tại bàn tán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Uyển Vy nghe được mọi người bàn tán thì trong lòng vừa tức giận lại vừa khó chịu.
Bây giờ bố mình thành cái bộ dạng như này rồi, những người thân này không nói được điều gì tốt đẹp thì thôi đi, lại vẫn còn ở nơi này nơi này nói ra nói vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hứa Phương Linh càng khóc dữ dội hơn. “Trời ơi con gái à, con vừa mới ra viện chưa được bao lâu, người vẫn còn đang yếu, muộn thế này rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mà còn tới đây làm gì, con định làm gì ở đây? Còn không mau quay về nghỉ ngơi cho tốt đi hả?” Triệu Mai Hương nhìn Lâm Thanh Di nói. “Mẹ, con không sao. Vẻ mặt của Lâm Thanh Di vô cùng lo lắng, có thể nhìn ra được cô thật lòng rất buồn và lo cho cả nhà Lâm Uyển Vy. “Cũng không có việc gì đâu, con đi về cho mẹ, lúc này con cũng không giúp được gì cho chú Hai con đâu!” Triệu Mai Hương muốn Lâm Thanh Di đi về.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hô vang lên. “Chờ một chút!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Thanh Di ngừng một lát, nhìn về phía Lâm Uyển Vy vừa bất ngờ lên tiếng. “Sao vậy Uyển Vy?” Lâm Thanh Di nhìn Lâm Uyển Vy đang đứng dậy đi về phía mình, cô hỏi. Cập nhật nhanh nhất trên* ТгцyeлАРP.cом
Chỉ thấy Lâm Uyển Vy lau đi đôi mắt đỏ hoe một cái, rồi đi tới trước mặt Lâm Thanh Di, âm thanh khẩn khoản cầu xin. “Chị Hai, chị có thể giúp em được không, bây giờ bố em gặp phải chuyện này, chỉ có chị mới có cách giúp bố em thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Triệu Mai Hương ở bên cạnh vô cùng bất ngờ, nhìn Lâm Uyển Vy nói: “Con nhóc này, cháu nói linh tinh gì đấy? Chị Hai cháu có thể có cách gì được, đừng có làm loạn. “Không, cháu không có nói bậy, nếu như có thể mời được thần y Sở tới đây, có thể sẽ cứu được bố cháu có У đúng không?” Ánh mắt Lâm Uyển Vy mong chờ nhìn Lâm Thanh Di.
Đột nhiên cô ấy nghĩ tới lúc ban ngày hôm nay đã va phải một người toát lên vẻ chính trực khắp cơ thể ở quán mì của bạn cô ấy, đó là thần y Sở tài năng phi thường, lúc này trong lòng cô không kìm nén lại được cảm giác hy vọng đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Thanh Di nghe vậy, bất chợt sửng sốt, vẻ mặt có hơi lúng túng nói: “Thân phận của thần y Sở kia như thế nào chứ, đâu phải là người chị có thể mời được?” “Cháu không mời nổi, nhưng nhất định có người có thể mời được.” Không biết Hứa Phương Linh đã suy nghĩ cái gì, cũng vội vàng tới gần, ánh mắt chăm chú nhìn chăm chăm Lâm Thanh Di rồi nói.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả người của nhà họ Lâm đều hiểu ý của Hứa Phương Linh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.