Mà tôi còn biết rằng người anh thích đã lập gia đình.
Nhưng nói sao nhỉ, đúng là ánh trăng sáng trong lòng, dù vậy, anh vẫn luôn không quên người đó, vẫn cứ giữ hình bóng đó trong lòng đằng đẵng mười ba năm trời.
Tôi biết mình hoàn toàn không có cơ hội, thế nên tôi chưa bao giờ dám mở lời nói yêu anh ấy.
Có một ngày, Tần Hàng bị tai nạn giao thông trên đường chuyển công tác từ thành phố X về trụ sở. Sau đó, anh ấy mất trí nhớ.
Trong một lần tôi ghé thăm bệnh Tần Hàng, anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: "Trông em rất quen."
Có lẽ, anh ấy đã nhầm tôi với bạch nguyệt quang của mình.