Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" phụ thân uống thuốc nào " Y đưa cho cha Tư Duệ chén thuốc.
" may mắn tìm được không ít thảo dược đâu " Dương Tiểu Nguyên mỉm cười nói, y biết cha Tư Duệ cảm thấy bản thân rất hổ thẹn với y.
Cũng đã nữa tháng trôi qua rồi, ngày nào bọn họ cũng sống trong lo sợ.Cũng có những người dân trốn trong nhà như họ, nhưng cuối cùng không bị tang thi cắn chết, hay biến dị thì là không còn thức ăn.Buộc phải ra ngoài tìm cuối cùng lại trở thành bữa ăn cho chúng.
Bọn họ cũng sắp trụ không nổi nữa rồi, lương thực không còn bao nhiêu mà nhà của họ sợ sắp trụ cũng chẳng nổi.Đã bị phá hư lắm rồi,cho nên bọn họ quyết định sẽ rời khỏi đây.
Hôm trước, ra ngoài đám Võ Mặc Lâm có tìm được một cổ xe ngựa, cùng mấy con ngựa nữa, có thể làm phương tiện đi lại được rồi.Cha Dương làm thợ mộc, nên đã sửa sang lại một chút cổ xe cho kiên cố hơn và ông còn làm mấy cây giáo và cung tên nữa.
Dù sao cha Tư Duệ trước đó cũng làm thợ săn,nên cũng dạy cho nhi tử mình đôi chiêu đường quyền.Bây giờ Tư Duệ Phong mười hai tuổi cũng phải cầm vũ khí lên để giết quái vật.
Sáng hôm nay họ sẽ xuất phát, không biết ở đâu nghe tin mà nhà bác cả của Dương Tiểu Nguyên, tới đập cửa muốn ăn vạ đi theo.
Người bác này hiền lành,nhưng người vợ lại rất đanh đá và ích kỷ.Bác cả tên là Dương Sâm, thê tử là Trương thị, có ba người con.Trưởng tử hán tử Dương Quyền, nữ nhi Dương Thục Mai và một song nhi Dương Tiểu Cẩn, năm nay mười sáu tuổi nhưng chưa có mối gả đi.
Cũng chỉ vì bác gái Trương thị quá đanh đá và tham lam, bà không thích đứa con ca nhi này.Chỉ yêu thương hai người con kia, nên điều tính toán chi li với người con này, muốn gả Tiểu Cẩn làm thiếp lấy ít bạc để làm của hồi môn cho con gái bà.
Dương Quyền cũng tính tình không thua gì mẫu thân hắn, có một thê tử tên là Trần Dung, nàng đang mang thai tháng thứ tám rồi.
" Chính Đông, chúng ta là người nhà, đệ cho bọn ta theo cùng với " Trương thị cười lấy lòng nói.
Nghe đến đây y cười khẩy, nhà nội tổ mẫu của y cũng không phải dạng tốt lành gì.Vì cha y quá thật thà,nên khi bác cả lấy Trương thị nàng ta nhiều lần tọc mạch.Mà trọng tâm là phụ thân y không phải con ruột của nội tổ mẫu, mà là con của em gái ông nội a.Do đó bà cũng chẳng thương yêu gì cha y cho cam.
Sau này cha y lấy mẹ, thì nữa phân tiền cũng chẳng cho, còn đuổi hai người ra khi ông nội vừa mất.Trong người chẳng có một xu, hai người khoảng thời gian đó rất vất vả.Đường thị là cô nhi cũng chẳng có mẹ đẻ mà dựa vào, sau này mới khá lên sống thoải mái hơn một chút.
" ồ vậy sao? " Dương Tiểu Nguyên cười khẩy một cái.
" các ngươi nói thật dễ nghe quá đi à? vậy trước đó không phải bác gái nói với bà nội đuổi ba tôi đi à? dù sao chúng ta cũng chẳng thân tới mức đó đâu" Y không mở cửa mà đứng ở trong nói vọng ra.
" Tiểu Nguyên con đừng nói như vậy chứ" bà nội ho một cái giọng suy yếu nói.
Y xì một cái, lại nghe giọng chanh chua nói " Tiểu Nguyên, con đừng ăn nói như vậy chứ? bọn ta điều là trưởng bối của con"
" xì, ta mới cần he?" Y hừ lạnh một cái, nhà y ai cũng như cục đất ai muốn nhào muốn nặn cũng được, y còn hiền nữa thì người khác nhai không bỏ xương luôn á.
" ngươi....." bác gái tức mà nói không được, nhưng cha Dương vẫn là mềm lòng dù sao cũng là người có công nuôi dưỡng ông.
" chị họ vào đi" Dương Chính Đông nói, y thấy vậy chỉ có thể thở dài hậm hực mà mở cửa.
Tư Duệ gia cùng Dương gia ai mà không hiểu tính cách của y chứ? ngoài miệng thì như vậy nhưng Tiểu Nguyên rất dễ mềm lòng.
Vừa mở cửa thì người nhà bà nội đã vội vàng xông vào.Dương Thục Mai lia mắt một vòng, liền nhìn thấy Võ Mặc Lâm.Đây là nàng đã để ý nam nhân này lâu rồi nha.Tướng mạo cũng rất khôi ngô, nhìn là đã biết là nhà rất có điều kiện rồi, nếu không còn cần người theo như vậy sao?.
" Tiểu Nguyên,các vị này là?" Bác gái cũng rất hiểu ý nữ nhi mình, liền muốn giúp nàng một tay.
Dương Tiểu Nguyên còn không biết mấy người này nghĩ gì sao? y cũng lười phải diễn trò cùng lắm.Làm như trong phim cái y phải khiêm tốn lễ nghĩa đồ vậy đó.
" là người cháu cứu được, đừng tưởng cháu không biết bác đang nghĩ gì.Muốn làm quen với người ta cho nữ nhi mình thì tự đi làm nói" y lười phải nhiều lời với người bác gái này, sợ rằng tốn nước miếng lắm.
" Tiểu Nguyên, sao đệ nói tỷ như vậy, ta biết đệ không thích ta nhưng không thể bôi nhọ tỷ được" Dương Thục Mai, hốc mắt hồng hồng nói.Dáng vẻ nàng thanh tú, lại như sắp khóc thế này, liền cho những người khác cảm thấy y như ăn hiếp nàng, khiến nam nhân muốn che chở.
" ui cha, đệ có nói gì đâu chứ? tự nhiên tỷ lại khóc,người ngoài nhìn vào còn tưởng đệ đây ăn hiếp tỷ nữa đó" Y cũng đâu phải là người dễ ức hiếp, Tiểu Nguyên cũng dơ khăn tay lên giả bộ lau nước mắt.
Thích khóc để lấy lòng thương cảm sao? ta cũng biết nữa đó nha.
Kết quả Võ Mặc Lâm chẳng quan tâm hai mẹ con Dương gia làm trò.Hắn lại đi giúp Dương Tiểu Cẩn, một song nhi lại mang vác nhiều đồ nặng như vậy.
.