Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, ý niệm đầu tiên đó chính là: Ngu ngốc, thế nào lại ngủ thiếp đi! Thậm chí còn quên người ngủ bên cạnh mình chính là một cons sói!
Tô Lưu Cảnh thầm mắng mình mấy câu, sau đó thận trọng hé một mắt ra, lại phát hiện bên cạnh trống không, tên đàn ông đã đi rồi. Vừa định thở ra một hơi, ngẩng đầu lên thế nhưng lại nhìn thấy anh ta đang đứng bên cửa sổ, trên người vẫn còn mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đỏ sậm, đôi tay đút ở trong túi, cặp mắt nhìn xa xăm, khóe môi thật mỏng ép lại thành một đường cong, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Hình như cảm thấy được tầm mắt của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên xoay chuyển ánh mắt, nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, lông mày cực kỳ tuấn dật khẽ chau, con ngươi sâu không thấy đáy, thản nhiên nói: “Tỉnh rồi thì ra đi.”
Tô Lưu Cảnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, cực kỳ hoài nghi người đàn ông này thật là người ngày hôm qua ôm cô ngủ, là người đàn ông thậm chí nhìn có vẻ hơi đáng yêu đây sao?
Cho nên nói, đấy chẳng qua chỉ là ảo giác!
Tô Lưu Cảnh bĩu môi, từ trên giường bước xuống, oán thầm đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thật là có đủ xấu xa! Lợi dụng xong liền ném, đúng là tư bản chủ nghĩa vạn ác!
Vừa mới xoay người liền gặp phải thím Bình đang bên điểm tâm tới, Tô Lưu CẢnh vội vàng bước lại chào: “Thím Bình, chào buổi sáng.” Đối với con người khiêm khắc này chẳng khác gì thấy chủ nhiệm của cô lúc còn đi học, cái loại không khí nghiêm túc đó làm cho người ta theo bản năng liền thuận theo.
Thím Bình gật đầu, hồ nghi nhìn cô, sau đó liền đi tới gõ gõ lên cửa.
Tô Lưu Cảnh bị ánh mắt kia săm soi, trái tim liền rung động, giống như cô đã làm sai điều gì, vội gia tăng tốc độ chạy mất.
Cô tựa hồ đã quên, thím Bình đã nói cho cô biết trong quy củ của Hình gia giống như có một điều là: Nếu ngủ qua đêm trong phòng tiên sinh, thì buổi sáng trước khi tiên sinh tỉnh lại phải rời đi.
Tính khí của Hình Hạo Xuyên cũng không tốt, một khi đã không tuân theo quy tắc của hắn, nhẹ thì khiển trách, nặng thì đuổi ra ngoài, vậy mà cô lại bình yên vô sự đi ra ngoài này, cho nên trong mắt thím Bình mới xuất hiện biểu cảm không thể tin được kia.
Vì đã được Hình Hạo Xuyên đồng ý, buổi chiều Tô Lưu Cảnh liền xin phép chú Bình, có vẻ anh ta đã thông báo qua, cho nên ông cũng không ngăn trở, ngược lại còn hỏi cô có cần xe đưa đi hay không. Nhưng Tô Lưu Cảnh lại từ chối, cô cũng biết địa vị của mình rốt cuộc như thế nào, hơn nữa không muốn chuốc lấy những phiền toái không cần thiết.
Lúc đến bệnh viện, tiểu Diệc đang khóc rống cự tuyệt thay thuốc, thằng bé vốn là có chứng tự bế, trong đầu lại chỉ dùng lại bản thân mới năm tuổi, vì thế tương đối bài xích với xã hội xa lạ này, giống như con thú nhỏ cô độc mà lại không có cảm giác an toàn, cự tuyệt tất cả những người xa lạ đến gần, giãy giụa làm cho băng gạc thấm cả máu.
Bởi vì thằng bé không phối hợp, nên bác sĩ và các y tá tương đối hao tâm trí, thuốc phải thường xuyên thay đổi, nếu không khi hết hiệu quả, vết thương liền dễ dàng bị nhiễm trùng, đến lúc đó rất có thể sẽ phiền toái.
Tô Lưu Cảnh vội vàng chạy qua ôm lấy tiểu Diệc đang trốn ở trong góc: “Tiểu Diệc ngoan, chị tới rồi đây, tiểu Diệc không sợ.”
Tiểu Diệc rốt cuộc cũng nhìn thấy chị gái mà mình tâm tậm niệm niệm, liền khóc to lên: “Chị, chị không cần tiểu Diệc sao, tiểu Diệc đã rất ngoan, chị cũng đã đồng ý dẽ đến thăm tiểu Diệc mà, nhưng chị lâu như vậy cũng không tới... Có phải không thích tiểu Diệc rồi hay không...”
Tô Lưu Cảnh nghe em trai vừa khóc vừa nói, lòng liền thấy chua xót, ôm lấy người thiếu niên mảnh khảnh đáp: “Chị đâu có không cần tiểu Diệc, không phải đã rồi tới sao? Chị hứa về sau nhất định sẽ thường xuyên đến thăm tiểu Diệc có được hay không?”
“Chị... Chị...” Thiếu niên gầy yếu dùng sức ôm lấy người thân duy nhất, uất ức khóc lớn.
“Tiểu Diệc ngoan để chị y tá đến giúp em đổi thuốc có được hay không?” Tô Lưu Cảnh lau nước mắt trên mặt, cười nói.
Tiểu Diệc nhìn một y tá xa lạ bên cạnh, lại nhìn một chút ánh mắt tha thiết của chị mình, sợ hãi gật gật đầu.
Đổi thuốc xong, có lẽ cảm thấy mệt mỏi nên tiểu Diệc nhanh chóng liền ngủ mất.
Tô Lưu Cảnh nửa quỳ ở trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của em trai, thật sâu nói một câu: “Chị thật xin lỗi em...”
Trước khi chết, mẹ đã giao em trai cho mình, nhưng mà cô lại không chăm sóc cho thằng bé được tử tế, không có cách nào để cho thằng bé có một cuộc sống tốt cả, không có cách nào để chữa bệnh, mà bây giờ, ngay cả việc ở bên cạnh thằng bé cũng không làm được.
Cô thật không có đủ tư cách làm một người chị tốt.
Mẹ, mẹ ở trên trời có thể tha thứ cho con không...