Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khôngggg!”
Tôi hét lên một tiếng thê thảm, giật mình mở bừng mắt ra. Chẳng thấy bóng dáng Tô Uy Long đâu, mà chỗ tôi đang ngồi cũng không phải mặt đất, vẫn là chiếc giường êm ái tôi đặt lưng nằm ngủ.
Ơ… cơ thể tôi vẫn lành lặn, ngay cả một vết trầy xước cũng chẳng có, chứ đừng nói đến cơ thể gãy nát thành mấy khúc! Tôi không tin nổi tự cấu mình mấy cái, đau đến nhe răng chảy nước mắt.
Xem ra chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ! Tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn còn sống rất khỏe mạnh! Cảm thấy mọi chuyện vẫn quá hư ảo, không dám tin đây là sự thật, tôi vội vã chạy xuống nhà tìm cha mẹ tôi.
Cha tôi đang ngồi ở phòng khách đọc báo uống trà, còn mẹ tôi đang ở trong bếp nấu nướng cái gì đó.
“Linh Linh dậy rồi hả con, chuẩn bị ăn sáng thôi.”
“Cha đã xin nghỉ học cho con rồi, cứ an tâm ở nhà tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.”
Khung cảnh ấm áp quen thuộc khiến tôi mừng phát khóc, tôi nhào qua ôm cha mẹ mỗi người một cái.
“Con ổn chứ? Không lẽ…”
Cha tôi sờ sờ trán tôi, sắc mặt lo lắng, miệng lẩm bẩm “Không lẽ tâm lý bị ảnh hưởng sao”. Tôi phải giải thích hết hơi cha mẹ tôi mới tạm tin là tôi bình thường.
Tôi nghỉ học một ngày thì tinh thần đã phấn chấn hơn. Những ngày sau đó tôi vẫn đến trường đi học, mọi thứ sinh hoạt vẫn bình thường như bao ngày. Nhà họ Tô cũng chẳng liên lạc gì với nhà tôi nữa, kể cả Nhất Long cũng không còn nhắn tin quan tâm hỏi han gì tôi. Anh ấy đã như vậy, tôi cũng biết điều không gọi điện nhắn tin gì cho anh ấy cả.
Xem như không có duyên.
Giấc mơ đáng sợ đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ Tô Uy Long đang muốn cảnh cáo tôi, rằng nếu tôi an phận theo anh ta thì cả nhà tôi sẽ được bình yên. Còn nếu tôi vẫn cố chấp không theo, thì cả nhà tôi… kết cục sẽ giống như giấc mơ đó.
Mấy ngày sau đó Tô Uy Long cũng không quay lại tìm tôi. Tôi vừa mừng vừa lo, có khi nào anh ta quên mất tôi rồi không? Mừng vì cuộc sống của tôi sẽ không bị anh ta bám lấy quấy nhiễu nữa, còn lo vì tình cảm của tôi bắt đầu xao động.
Rõ ràng biết anh ta là kẻ không dễ bị người ta bắt nạt, nhưng sao tôi lại thấy lo lắng cho an nguy của anh ta thế này?
Một thời gian sau.
Nhà hàng của cha mẹ tôi đợt này không còn đông khách như trước. Cha mẹ tôi sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, cả hai người trông tiều tụy như già đi cả chục tuổi.
Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi có một đêm cha tôi không về nhà!
Hai mẹ con tôi lo lắng chờ đợi, thấp tha thấp thỏm cả đêm. Đến gần sáng hôm sau thì mẹ tôi nhận được tin nhắn nặc danh, đại khái là yêu cầu mang tiền đến chuộc người. Kẻ đó gửi cho mẹ tôi ảnh chụp cha tôi nằm lả ra đất, cả người rũ rượi bê bết máu. Tuổi cha tôi đã lớn, ông còn có bệnh khớp, bị người ta đánh cho thê thảm không lết dậy nổi.
Thì ra cha tôi vì cố gắng bù lỗ, duy trì việc kinh doanh nhà hàng mà phải đi vay nặng lãi của bọn xã hội đen! Ông âm thầm làm việc đó một mình, không cho mẹ con tôi biết. Không trả được tiền thì bọn chúng liền bắt ông đánh đập tàn nhẫn.
Hai mẹ con tôi xụi lơ ngã ngồi trên sàn nhà. Số tiền nợ quá lớn, có bán hết cả cái nhà này đi cũng không đủ trả! Cùng đường, chúng tôi nghĩ đến nhà họ Tô.
Tôi đã có ý định buông xuôi, chấp nhận lấy Tô Uy Long để nối lại giao tình với nhà họ Tô. Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì với họ, ngày hôm sau trước cửa nhà tôi bỗng xuất hiện một cái bao tải. Bên ngoài cái bao tải có những vết máu rỉ ra.
Khi nhìn thấy cái bao tải đó, tôi đã theo phản xạ hét toáng lên sợ hãi. Nhưng lý trí đã nhắc nhở tôi rằng, tôi cần phải mở cái bao tải này ra.
Hai mẹ con tôi cùng nhau khiêng cái bao tải vào nhà, mẹ tôi khuôn mặt thẫn thờ, hai mắt ngấn lệ nhưng tuyệt nhiên không kêu than một câu. Có lẽ bà đang cố tỏ ra bình tĩnh, để tôi không phát hoảng theo bà. Tim tôi cũng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, không thể nào, làm ơn trong cái bao tải này đừng là...
Tay tôi run run mở cái bao tải ra, đập vào mắt tôi thân thể một người, toàn thân bê bết máu, cuộn tròn bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt bầm dập chi chít vết thương đáng sợ.
“Cha!!!”
“Ông nó!!!”
Hai mẹ con tôi kinh hãi đến nỗi chân không đứng vững, chúng tôi vội vã đưa cha tôi vào nhà. Nước mắt tôi ướt lem nhem cả mặt, tay run rẩy kiểm tra hơi thở của cha tôi.
Trời ơi! Cha tôi còn sống!
Tôi phải kiểm tra đến mấy lần, xác định cha tôi thật sự vẫn còn thở thì mừng đến bật khóc. Mẹ tôi vội vã sơ cứu các vết thương, còn tôi thì dùng tốc độ nhanh nhất có thể gọi cấp cứu.
Cha tôi vốn mắc bệnh xương khớp, bị đánh một trận thập tử nhất sinh chẳng khác nào mất nửa cái mạng. Ông nằm hôn mê hai ngày mới tỉnh, vậy mà vừa tỉnh đã nằng nặc đòi đi gặp nhà họ Tô.