Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Long Vũ hai tay lăm lăm cây chổi, môi cứ mấp máy muốn nói lại thôi. Đến lúc tôi thở dài cất bước muốn đi, thì anh ấy lại bất ngờ lên tiếng:
“Cô tên là gì?”
“Em là Linh Linh, Diệp Lộ Linh.”
Thấy Long Vũ vẫn còn chú ý đến mình, tôi vui mừng lắm nhưng vẫn phải cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh. Không phải những kẻ giả mạo trước đây đều bị cái nhan sắc yêu nghiệt này của Long Vũ làm cho mất hết liêm sỉ, ai nấy đều điên cuồng theo đuổi mới khiến anh ấy chán nản đòi đi tu sao?
Cho nên tôi phải “giữ giá” mới được. Đám giả mạo kia mà để tôi gặp được, tôi sẽ không để yên cho kẻ nào hết. Dám ngấp nghé lừa gạt chồng của tôi.
Long Vũ cứ đứng đó, mặt đỏ bừng bừng, đấu tranh tư tưởng mãi mới nói thêm được một câu:
“Cô gọi tôi là gì cơ?”
“Long Vũ.”
Tôi có sao nói vậy, trong lòng cũng không hi vọng anh ấy sẽ thích cái tên này. Nhưng bất ngờ là anh ấy lại không phản đối, miệng chỉ lẩm bẩm:
“Long Vũ à, tên này nghe cũng được.”
“Anh còn hỏi gì thêm không?”
Hình như anh ấy tin lời tôi nói rồi! Mừng quá!
“Cô nói cha mẹ tôi bắt chúng ta cưới nhau, vậy thì cha mẹ tôi ở đâu? Cô dẫn tôi đi gặp họ xem nào.”
Tôi khổ sở đỡ trán, biết nói làm sao để anh ấy tin mình đích thị là con trai của Quỷ vương và Quỷ hậu đây?
“Có cơ hội em sẽ dẫn anh đi gặp họ.”
Long Vũ đăm chiêu suy nghĩ những lời tôi nói, vẻ mặt do dự chần chừ, hình như đã tin một phần rồi. Tôi vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh, cho đến khi anh ấy hỏi câu tiếp theo.
“Nhà tôi có mấy anh chị em vậy?”
Tôi thở phào, cái này thì tôi tự tin chắc chắn có thể trả lời đúng:
“Không có anh chị em, anh là con một.”
Dứt lời, tôi còn mỉm cười thân thiện với Long Vũ một cái. Anh ấy hỏi tôi nhiều chuyện như vậy, mà tôi lại trả lời bình tĩnh như vậy, chắc là đủ để anh ấy tin rồi nhỉ?
Tôi cứ nghĩ vậy, nhưng sự thật lại không hề như tôi nghĩ. Chỉ thấy sau khi nghe câu trả lời của tôi, khuôn mặt tò mò của Long Vũ đã dần dần biến mất, thay vào đó là biểu cảm âm trầm có chút đáng sợ:
“Cái này thì cô nói không đúng rồi, cô Diệp.”
Mấy chữ “cô Diệp” kia nghe vào tai muốn bao nhiêu có bấy nhiêu lạnh lùng, khiến tôi chợt thấy hoang mang. Vừa mới nói chuyện vui vẻ được mấy câu mà sao đùng cái lại trở nên xa cách thế này?
“Sao anh lại nói thế? Lời em nói là thật 100%, em xin lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo!”
Đáp lại thái độ quả quyết của tôi, Long Vũ chỉ lắc đầu cười nhạt:
“Lời đảm bảo của cô Diệp, tôi đã nghe những người khác nói rất nhiều rồi.”
“Tôi đã gặp một người giống hệt tôi, giống y như đúc từ một khuôn vậy.”
Tôi như bị điểm huyệt chết đứng tại chỗ.
“Anh nói cái gì?”
Người giống hệt anh ấy, giống y như đúc từ một khuôn? Chẳng lẽ chính là…
“Anh đã gặp hắn lúc nào? Ở đâu? Trong trường hợp nào?”
Tôi kích động hỏi, nếu thật sự người đó đã xuất hiện để cho Long Vũ gặp được, vậy thì anh ta chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp đâu! Không chỉ Long Vũ, thậm chí đến cả tôi, gia đình tôi, cũng đang nằm trong tầm ngắm của hắn rồi cũng nên!
Chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, bởi vì hắn đã mất tích bao lâu nay, chúng tôi chẳng có tí tin tức gì về hắn cả. Ngộ nhỡ hắn lên kế hoạch trả thù, hắn ở trong tối, chúng tôi ở ngoài sáng, nguy hiểm biết chừng nào chứ!
“Cô Diệp, cô hỏi tôi chuyện đó để làm gì? Tôi thấy đâu có liên quan gì đến cô đâu?”
Long Vũ dùng biểu cảm thờ ơ chất vấn tôi, khiến lòng tôi đã đau lại càng thêm đau hơn.
“Có liên quan, rất liên quan là đằng khác! Hắn đã nói những gì với anh vậy? Anh tuyệt đối đừng tin lời hắn!”
Long Vũ nhìn tôi càng khó hiểu hơn:
“Tôi tin hay không cũng đâu liên quan gì đến cô Diệp? Tôi chỉ biết là hiện tại tôi không thể tin lời cô thôi.”
Nói rồi anh ấy quay lưng bỏ đi, để lại mình tôi ngơ ngác đứng đó, vừa lo sợ vừa ấm ức. Vừa vặn lúc này có tiếng ai gọi giật tôi từ sau lưng:
“Diệp Lộ Linh! Có phải con muốn ta đánh con một trận thì con mới biết nghe lời không?”
Tôi giật nảy người quay lại, thì ra là cha mẹ tôi với khuôn mặt tràn ngập tức giận. Ngôi chùa này tôi có thể tìm đến, đương nhiên họ cũng có thể tìm đến. Tôi bị túm cổ lôi về nhà, nhìn bóng lưng Long Vũ bước đi ngày càng xa mà lòng đau như cắt.
Ngày hôm sau.
Tình cảnh của tôi bây giờ rất thảm. Cha tôi cho hẳn hai vệ sĩ to cao canh chừng tôi rồi. Đi học thì còn đỡ, chứ hễ bước ra khỏi cổng trường, trở về nhà, là họ luôn kè kè đi bên cạnh tôi.
Muốn ra khỏi nhà đi đâu đều phải xin phép cha mẹ, mà sau những việc đã xảy ra, còn mơ được họ cho phép sao.
“Cha, mẹ, hai người phải nghe con! Có thể Tô Nhất Long đã quay lại rồi!”